Cảnh Vân dẫn theo lão Khổng cùng A Kiệt đến doanh trại thành Bắc Châu, mang theo Thánh Chỉ, Bức Thư cầu viện lòng tướng sĩ cùng Thanh Bảo Kiếm.
Thường Tướng Quân sau khi nghe lời giải thích từ Cảnh Vân liền làm đại lễ: "Thái Tử Phi cứ việc ra lệnh bản tướng nguyện trung thành, vì Tướng Quân xông pha mặt trận."
"Thường Tướng Quân mời đứng dậy ta vốn là nữ nhân không hiểu việc đánh trận, lần này là bất đắc dĩ ta mới thay Hoàng Thượng, Thái Tử song hành cùng Thường tướng quân ngăn địch tràn vào Tây Quốc, mọi việc ở đây vẫn nghe theo sự chỉ huy của Thường tướng quân." Cảnh Vân không phải đến đây để ra uy, để ép người khác nghe theo phương pháp của bản thân, nàng nếu so với những người thường xuyên trên trận địa như Thường tướng quân và lão Khổng thì chính múa rìu qua mắt thợ, nàng dùng đến biện pháp này chính là vì trong trường hợp cần quân cứu viện về Kinh Thành, hiện tại cũng chỉ có nàng mới có thể liên lạc với họ.
"Thái Tử Phi quá lời, mời người ra cũng thần ra ngoài, hãy để toàn bộ tướng sĩ thành Bắc Châu hành lễ với người cũng chính là hành lễ với Hoàng Thượng." Thường Tướng Quân đưa Cảnh Vân ra ngoài bên dưới các tướng sĩ đã tập trung nghiêm túc đứng dưới nghe lệnh.
Thường tướng quân thay Cảnh Vân đọc thánh chỉ sắc phong, còn nàng giữ bên người bức thư cùng Thanh Bảo Kiếm: "Các vĩ tướng sĩ hôm nay ta được Hoàng Thượng phong hiệu ở nơi xa xôi này chính là vì tình thế cấp bách Kinh Thành chưa thể quay về, ngày rời đi Hoàng Thượng đã lệnh cho ta đem theo Bức Thư cầu viện lòng tướng sĩ cùng Thanh Bảo Kiếm này chính là muốn kêu gọi tướng sĩ khắp Tây Quốc cùng đứng lên chống thù trong giặc ngoài, hết mình giữ vững Tây Quốc, hiện tại tình hình Kinh Thành chúng ta nơi phương xa không minh bạch, nhưng Lang Quốc đang từng bước tiến gần, nghĩa vụ của ta chính là kêu gọi tướng sĩ Bắc Châu cùng ta chống lại Lang Quốc, không được để chúng đặt chân vào Tây Quốc."
"Tây Quốc Muôn Năm." Tướng sĩ khắp thành Bắc Châu đồng lòng hô vang, cảm xúc của Cảnh Vân giờ phút này có chút lo lắng lại có chút tự hào vì lòng quân, nhưng lại đôi phần tủi hờn, đáng lẽ nàng phải được đội khăn ngồi kiệu nhưng nàng trở thành Thái Tử Phi trong một hoàn cảnh khó khăn, nhưng nghĩ lại chắc chắn trong lịch sử cũng chỉ có nàng là người duy nhất thành hôn không có tân lang, cũng không có phụ mẫu hai bên, cũng chẳng có tiếng pháo linh đình mà thay vào đó là tiếng hô vang của vạn binh sĩ, hôn lễ này quả thật quá đặc biệt rồi. Đam Mỹ Trọng Sinh
Vài ngày sau đó Hải Hòa trở lại hắn lập tức đến gặp Cảnh Vân để đưa tin tức từ Kinh Thành:
"Nữ Nhi của ta con ở nơi phương xa phong hiệu Thái Tử Phi tin tức cũng đã lan đến tận Kinh Thành, nghe nói Tể Tướng tức giận đến độ phải mời thái y.
Tuy có đám quan lại phe phái Tể Tướng liên tục quỳ trước điện phản đối việc này nhưng Thái Tử cứng rắn đáp "đây là ý nguyện của Hoàng Thượng người tôn trọng không có ý định phản đối" sau đó đã ban thánh chỉ bất kể kẻ nào đàm tiếu việc phong hiệu Thái Tử Phi ở Bắc Châu lập tức chém đầu mặc cho đám quan lại kia vẫn liên tục dâng tấu.
Kinh Thành chắc chắn trong nửa tháng tới sẽ gặp binh biến, quân của Tể Tướng đã bao quanh Kinh Thành, Tể Tướng cũng không còn giữ ý sau khi Thái Tử ban thánh chỉ đã trực tiếp đối đầu với Thái Tử ngay trên triều.
Thân Vương vậy mà lại đầu quân về phe phái Tể Tướng, Trụ Vương không có động tĩnh gì.
Thái Tử Phi nơi phương xa đối phó với Lang Quốc cần phải thận trọng."
Cảnh Vân xong thư liền hỏi Hải Hòa: "Tình hình cụ thể Kinh Thành lúc ngươi rời đi ra sao?"
"Căng thẳng hơn rồi bức thư này đã được viết từ vài ngày trước khi ta lên đường, vì tin tức phong Thái Tử Phi ở tận Bắc Châu mà khiến Tể Tướng lập tức đem quân bao vây giam lỏng Thái Tử, Thái Tử bám trụ trong Hoàng Cung, bá tánh muốn đi khỏi Kinh Thành cũng bị ngăn lại, hàng ngày đều có người tuần tra nên đường phố Kinh Thành tuyệt đối yên ắng, còn nữa Tể Tướng đã ban bố toàn thiên hạ việc Thái Tử có âm mưu cướp ngôi, tình trạng của Hoàng Thượng cũng bị Tể Tướng thêu dệt thành một câu chuyện để bá tánh tin tưởng việc Thái Tử có dã tâm, vì vậy lão ta muốn lấy cái cớ thay bá tánh Tây Quốc làm một cuộc đảo chính." Hải Hòa một lời kể hết.
"Chỉ trong vài ngày mà tình hình đã nghiêm trọng như vậy hay sao?" Cảnh Vân rất không ngờ, Tể Tướng đây chính là muốn nhanh chóng lấy quyền kiểm soát tại Kinh Thành, một khi mất Kinh Thành tức triều đại của Hoắc Tông Đế có lẽ sẽ chấm dứt hoặc Tây Quốc sẽ bị chia cắt.
"BÁO." Một tướng sĩ chạy vội vào trong: "Bẩm Thái Tử Phi Lang Quốc đã đem quân chạm đến đường biên giới của ta, bọn chúng cho quân bắt đầu cướp bóc làm loạn bá tánh."
"Thái Tử Phi đây là chuyện cấp bách xin hãy ra lệnh." Các phó tướng lúc này vốn đang bàn kế hoạch với Cảnh Vân cùng đồng loạt lên tiếng.
"Được, Phó Tướng Lô Châu, Nhâm Đại, Đinh Lã nghe lệnh trước tiên lập tức đem quân dẹp loạn, tuyệt đối giết không tha, đảm bảo đưa được bá tánh của ta rời đi an toàn, nhưng hãy nhớ rằng chỉ cần bọn chúng lui qua đường biên chúng ta lập tức lui không cố chấp đuổi theo, Tô Tướng Quân chỉ huy quân nâng cấp độ phòng vệ sẵn sàng chiến đấu trong trường hợp địch tiến đánh trực diện, Bắc Châu dễ thủ vì vậy ta cần lợi dụng điểm này, hạn chế tối đa việc tổn hại về lực lượng vì chúng ta sẽ không có quân chi viện trong thời gian này." Cảnh Vân ra lệnh.
Việc nàng để tin tức phong hiệu Thái Tử Phi lọt ra là vì muốn biết Tể Tướng sẽ làm gì tiếp theo, nhưng việc có thư cũng như Thanh Bảo Kiếm trong tay thì chỉ tướng sĩ tại Bắc Châu biết.
"Thái Tử Phi tin tức biên cương phía đông cùng phía tây cũng đang rất căng thẳng đám giặc cỏ đồng loạt tiến đánh." Thường Tướng Quân từ ngoài tiến vào cũng vội báo tin.
"Thường Tướng Quân hãy cho người gửi thư cứu viện của ta tới các địa phương cận Bắc Châu, Hải Hòa ngươi di chuyển nhanh hơn cả binh cấp báo vì vậy thay ta tới biên cương phía Đông để báo tin, hãy để một binh cấp báo đi về phía Tây báo tin." Cảnh Vân ra tiếp tục ra lệnh.
Nàng chưa từng cảm thấy căng thẳng như bây giờ, nếu không phải vài ngày trước được các tướng quân cùng phó tướng của thành Bắc Châu giúp đỡ hiểu rõ tình cũng như biết phương thức chiến đấu của Bắc Châu thì bây giờ có lẽ nàng vẫn còn lóng ngóng.
"Lão Khổng hãy cho người chuẩn bị thật nhiều cung tên, đá lớn và gỗ trong trường hợp xấu nhất quân địch tiến sát cổng thành sẽ cần sử dụng." Mọi người lập tức nghe lệnh.
Cảnh Vân cùng A Kiệt tiến vào thành kiểm tra, bá tánh hiện đều đã được di tản đến các Châu khác nên trong thành khá vắng.
Binh sĩ thành Bắc Châu không quá đông đảo việc chống đỡ không phải biện pháp, nếu không có quân chi viện sẽ rất dễ thất thủ: "A Kiệt ngươi giúp ta một việc."
"Tiểu thư cứ nói." A Kiệt đi ngay bên cạnh.
"Hãy dùng hết tử sĩ của chúng ta thành lập một đội Dạ Ảnh..." Cảnh Vân đang nói thì nhìn thấy một bóng hình quen thuộc là...Minh Thúc đang đi giữa thành Bắc Châu nhìn ngó gương mặt có chút lo lắng.
Bất ngờ vì sự xuất hiện này: "Minh Thúc." Cảnh Vân lớn tiếng gọi sau đó liền thúc ngựa lại gần.
Minh Thúc nhìn nàng một hồi mới chậm chạp lên tiếng: "Cảnh Vân, Cảnh Vân đúng không?"
"Là ta vì sao Minh thúc lại xuất hiện ở đây?" Cảnh Vân thật không ngờ.
"Ta nghe nói Bắc Châu có binh biến lại nghe nói ngươi chính là tướng quân, ta muốn giúp." Minh Thúc không nhiều lời lập tức nói ra mục đích.
"Giúp? Minh Thúc người không cần làm vậy hãy mau di chuyển khỏi Bắc Châu, nơi này hiện tại không an toàn." Cảnh Vân rất cảm động nhưng Minh Thúc chưa cần thiết phải làm vậy, chưa đến lúc phải huy động cả bá tánh làm binh sĩ.
"Nam nhân Tây Quốc đâu yếu đuối như vậy, ta là nghe lời của Trưởng Thôn đến tìm ngươi, bọn ta ở trong thôn bây giờ đang có rất nhiều nam nhân trú ngụ, đều đang đợi để trở thành binh sĩ chiến đấu chống Lang Quốc bảo vệ Bắc Châu." Lời nói này khiến Cảnh Vân quá mức kinh hỉ.
"Thúc nói nam nhân Bắc Châu đều ở trong thôn?"
"Không phải tất cả nhưng số lượng cũng tương đối, bọn ta chưa biết cách liên lạc với ngươi nên ta liền đại diện đi tìm ngươi trước dù sao vẫn là ta có chút quen biết ngươi." Minh thúc giải thích.
Cảnh Vân nghĩ lại kế hoạch ban nãy lại nghĩ đến lực lượng chiến đấu vốn không đủ, kế hoạch kia của nàng cần một lượng lớn người giúp đỡ, đây chính là ông trời có mắt: "Minh Thúc đa tạ thúc, thúc còn nhớ trước kia ta từng dạy đám trẻ trong thôn làm giấy, mực hay không? Lúc đó thúc cùng vài người vì thấy hứng thú nên cũng học làm theo, bây giờ bọn ta cần một lượng lớn giấy và mực thúc có thể trở về cùng mọi người sắp xếp để làm hay không?"
"Giấy và mực?" Minh Thúc suy nghĩ rồi gật đầu: "Đây là điều dễ thực hiện, cần khoảng bao nhiêu là đủ?"
"Càng nhiều càng tốt." Cảnh Vân sau đó vẫn quyết định cùng Minh Thúc trở lại thôn, quả thật nơi này hiện tại có rất nhiều nam nhân, có lẽ những đoàn người rời đi khi đi qua thôn vì lời nói có thể là của trưởng thôn cũng có thể là Minh thúc hoặc bất cứ ai đó mà chấp nhận ở lại, sẵn sàng chiến đấu, Minh Thúc nói đúng nam nhân Tây Quốc không hề yếu đuối.
"Mọi người đây là Thái Tử Phi hiện tại đang là Tướng Quân chỉ huy Bắc Châu đánh Lang Quốc." Minh Thúc giới thiệu nàng với mọi người.
Mọi người đều không ngờ tướng quân quả thực là Thái Tử Phi lời đồn chính xác, nhưng việc Cảnh Vân trực tiếp đến đây đều làm họ có chút lúng túng rồi vội vã hành đại lễ.
"Mọi người đừng làm vậy ta thay mặt tướng sĩ Tây Quốc cảm ơn mọi người vì đã cùng đồng hành, lần này ta đến chính là muốn nhờ mọi người giúp đỡ..." Cảnh Vân lần nữa giải thích sơ qua việc làm giấy sau đó trực tiếp nàng phân công công việc cho từng nhóm người.
Kế hoạch của nàng chính là mua chuộc lòng dân để ổn định tinh thần bá tánh, tin tưởng tuyệt đối với Hoàng Thất, cuộc đảo chính kia sẽ bị đàn áp bởi chính bá tánh và cũng để đề phòng nếu thật sự Tây Quốc bị chia cắt.
Nàng để A Kiệt cùng các tử sĩ thành lập đội Dạ Ảnh, tức người trong đêm, sẽ đi khắp các ngõ ngách của các Châu tung những tờ giấy vạch trần tội ác của Tể Tướng, sau ấy để những người dân ở đây tản đi khắp nơi truyền miệng về tội ác ấy. Cách này nhìn thì tưởng vô dụng nhưng thật sự chính là miệng đời đôi khi lại là một cách cứu nguy.
"Bẩm Thái Tử, Thái Tử Phi có tin tức." Tiểu Bát giờ này vẫn có thể nhận được tin tức từ Cảnh Vân chính là vì đường dây ngầm của Hoắc Uy Thần vẫn còn hoạt động được đây là một kỳ tích.
Hoắc Uy Thần đọc xong liền đưa cho Tiểu Bát: "Ngươi làm theo như trong thư."
Tiểu Bát lại vội vàng rời đi, Hoắc Uy Thần nhàn nhã đọc sách trong Đông Cung điện một lúc sau một thái giám khác tiến vào: "Bẩm Thái Tử, Tể Tướng xin gặp."
"Lão ta còn cần ta cho phép hay sao?" Hoắc Uy Thần thấy thật nực cười.
"Đúng vậy giờ ta đâu cần Thái Tử cho phép mới có thể gặp, nhưng ta vẫn tôn trọng người Thái Tử Tây Quốc, Thái Tử Phi thì đang gồng mình chống lại Lang Quốc ở Bắc Châu, Thái Tử lại nhàn nhã ngồi đây hưởng thụ quả thật lạ đời." tể Tướng bước vào theo sau còn có Truy Vũ.
"Tể tướng không cần quá lo lắng cho Thái Tử Phi, nàng đủ năng lực để đánh lại Lang Quốc." Hoắc Uy Thần đương nhiên có lo lắng nhưng sự lo lắng ấy không được phép thể hiện ra ngoài.
"Thái Tử nếu người chịu nghe theo lời ta thì mọi chuyện đã không đến nước này." Tể Tướng có chút hòa hoãn lại.
"Ngươi đòi Ngọc Tỷ, đòi cả Thanh Bảo Kiếm đấy đều là những thứ chỉ người làm Vua mới có thể động vào, ta cũng chưa có làm Vua ngươi bảo ta đưa ra như thế nào, nhưng...nếu có làm Vua ngươi cũng yên tâm ta tuyệt đối sẽ không giao nó ra đâu." Hoắc Uy Thần hiện đang bị giam lỏng ở Đông Cung điện.
Tể Tướng thì lại không thể bước vào điện An Dương do đội Cấm Vệ Quân ngăn cản, lão chưa muốn động đến Cấm Vệ Quân khi chưa phải là bất đắc dĩ, lực lượng Cấm Vệ Quân vốn là thứ cấm kị bọn họ có quyền rất lớn có thể kêu gọi được tướng sĩ biên giới, hơn nữa trên danh nghĩa của lần đưa quân này là khống chế Thái Tử bảo vệ Hoàng Thượng, nếu đụng đến Cấm Vệ Quân sẽ khiến người khác nghi ngờ, kế hoạch tương lai sẽ khó thực hiện.
"Thái Tử vẫn nên suy nghĩ thêm, người nghĩ Thái Tử Phi có thể dẫn quân đến đây cứu giá kịp thời hay sao, nàng ta chỉ là một Thái Tử Phi nhỏ bé mà thôi, chiến sự ở Bắc Châu còn khó có thể sống sót, nếu người chịu giao hai vật kia ra thì chắc chắn nàng ta sẽ quay lại an an ổn ổn làm Thái Tử Phi bên cạnh người." Tể Tướng biết được Hoắc Uy Thần rất coi trọng Cảnh Vân như Hoắc Tông Đế coi trọng Hoàng Hậu bây giờ.
"Ngươi đã cả gan nhốt ta ở Đông Cung điện vậy sao không tự mình đi tìm Ngọc Tỷ với Thanh Bảo Kiếm như vậy không phải nhanh hơn sao?" Hoắc Uy Thần cười nhạo.
Tể Tướng thấy cuộc nói chuyện càng ngày càng chả đi đến đâu liền tức giận rời đi, lão ta sao lại không tìm nhưng tìm không ra, điều đó đồng nghĩa với việc Hoắc Tông Đế đã thay đổi nơi cất giấu.
"Mau đi bắt tội danh cấu kết với Thái Tử đương triều nhũng loạn triều chính." Tả tướng nghĩ đến người thân cận Hoắc Tông Đế nhiều hơn cả chính là Mã Đông Thiên.
Biên cương Bắc Châu đã nhiều ngày nay liên tục trong trạng thái chiến đấu với Lang Quốc, Thường Tướng Quân kết hợp cùng Lão Khổng chính là hổ mọc thêm cánh, các trận đánh đều dành chiến thắng số lượng thương vong cũng ở mức tối thiểu.
Người Cảnh Vân không ngờ chính là Lão Khổng ngày đó quỳ gối xin được xuất trận với vai trò là binh sĩ, Cảnh Vân vẫn biết lão vốn là Tướng Quân năm xưa vì bị hãm hại mà phải rời bỏ thân phận. Vài ngày liên tiếp luôn có những người dưới trướng Lão Khổng tìm đến xin ra nhập.
Cảnh Vân liền bàn bạc với Thường Tướng Quân hãy để Lão Khổng ở vị trí Phó Tướng, nàng cứ nghĩ Thường Tướng Quân sẽ khó chấp nhận nhưng nào ngờ lại ngược lại: "Thái Tử Phi từ sớm ta đã muốn đề xuất việc này nhưng lo sợ Khổng tướng quân không đồng ý, Khổng tướng quân từng trong quân doanh của Bắc Châu không phải tiếng tăm lẫy lừng nhưng bọn ta cũng đã được nghe qua, ngày đó vì Khổng gia đắc tội với Tể Tướng nên mới phải rời bỏ quân ngũ, giờ đây việc để Khổng tướng quân trở lại là điều đương nhiên."
Cứ thế các trận đánh chủ yếu do Thường Tướng quân và lão Khổng chỉ huy và dành thắng lợi, Lang Quốc đông quân hơn lại tổn thất nhiều hơn nên đã lệnh án binh bất động.