Hơ hơ. Hắn ta bị gì vậy trời. Mà nó cũng quá, đã hứa là trước mặt hắn phải giả vờ không được nói chuyện cùng trai rồi cơ mà. Thế nào mà quên béng nó mất, thôi từ nay rút kinh nghiệm. Nó đi lên phòng. Không hiểu hai đứa kia đi đâu lại để phòng trống trơ trống hoắc thế. Nó nhẹ nhàng đặt chiếc cặp tóc lên bàn rồi ngồi ngắm ngía, những ngón tay chạm nhẹ lên hình con bướm nhỏ, xinh xinh. Nó nhìn mà lòng thêm não nề. Không biết bố nó giờ này đang làm gì, đang ở đâu? Bố có nhớ đến nó không? Còn nó thì đang nhớ bố lắm, nhớ đến thiêu đốt cả lòng.
Buổi tối hôm ấy, quả thực Quân kều(Kều) vẫn đến gặp nó. Nó đành chạy xuống
- Hôm này mình bận đột xuất rồi, cậu về đi, khi khác chúng ta nói chuyện nhé!
- À… ừm… vậy mình đi về nhé! Hôm khác gặp cậu!
Nó tiếc hùi hụi, giờ đi lên phòng cũng chẳng làm gì. Có mỗi Đậu đang đọc sách còn Nhím lặn mất tăm từ chiều không thấy đâu. Con này, đi mà chả thèm nói một tiếng nào với nó.
Nói thật là Kều thích nó ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy ở lớp rồi. Nó có một tư chất đặc biệt lắm, mà chả có đứa con gái nào giống ấy. Mặc dù không phải dạng xinh đẹp tài hoa xuất chúng nhưng con người toát ra khí chất phi thường. Đó là điều không chỉ khiến Kều mà có rất nhiều người để ý tới nó. Khuôn mặt tuy không sắc xảo, nhưng lại xinh xắn, dễ thương, nụ cười ấm áp như thiên thần ấy, khiến người ta say mê, bị hút vào. Kều muốn bắt chuyện với Mỡ nhưng mỗi lần dến gần là bị Bối lườm ấy, nên cũng hơi sợ xíu. Nhưng Kều nghĩ chỉ cần có cơ hội và thời gian thôi, Kều sẽ làm cho Mỡ để ý tới mình.
Tối hôm ấy. Sau khi ăn xong, Mỡ ra hành lang chơi thì gặp Diệu Oanh và Tuệ Yến. Họ tiến về phía Mỡ vỗ vai
- Em gái… đang làm gì mà thẩn thơ ở đây vậy, muốn đi chơi cùng bọn chị không? – Oanh bá vai nó
- Dạ… Em, chỉ ra hóng gió chút thôi ạ! - Mỡ run run, hơi sợ, không biết mình đã làm gì đắc tội.
- Thế muốn đi lên đồi kia chơi cùng bọn chị cho mát không?
- Dạ thôi, tối rồi, bọn chị lên đấy không sợ ma à?
Mỡ vẫn chưa hết rợn người khi nhắc đến ngọn đồi, nơi mà nó và hắn rơi xuống. Mà Mỡ đâu có quen hai chị này đâu, cũng chưa gặp bao giờ. Chỉ biết là chị Oanh này là hoa khôi khối 11 thôi. Đang không biết phải trả lời ra sao thì Nhím lại gần giải vây:
- Xin lỗi hai chị nhé, em với bạn em có việc, hẹn các chị lúc khác. - Nhím nói rồi kéo tay Mỡ vê phòng
- Mày sao thế? – Mỡ hỏi khi thấy thái độ của Nhím
- Chẳng sao cả, nhưng mày tránh xa hai người đó ra, không tốt đẹp gì đâu! - Nhím nói rồi lấy quần áo đi tắm
- Mà cả chiều nay mày đi đâu đấy?
- Tao đi có việc chút thôi!. Truyện Dị Năng
Mai là buổi giao lưu kết thúc khóa huấn luyện. Lớp nó chắc lại lên hát rồi. Nhưng mà nhanh thật, thoắt cái đã hết tuần rồi, mặc dù có nhiều chuyện xảy ra những nó thấy nhẹ nhõm vô cùng vì cũng đã vượt qua. Nó ngồi buông thõng chân xuống đất, nó dự định khi quay lại trường, sẽ về nhà thăm mẹ. Nhưng cũng không biết mẹ có ở nhà không? Chắc nó học nội trú ở Tân lập, mẹ nó nhẹ vai lắm! Nó cảm giác, mình là một gánh nặng mà ai cũng muốn đá đi…
~~~~~~
Buối sáng ngày thứ 7 trời trong và xanh lắm, chim trên ngọn đồi gần bay xuống ríu rít.
Đến tối hội trường đông người ngồi, sân trường được trang trí một màu đỏ rực rỡ. Những dãy lớp ngồi sát nhau. Bọn nó nhanh chóng đến ghế của mình ngồi. Mở đầu là lời nói chia tay của thầy phụ trách Trịnh Quyết
- Chúng ta đã hợp tác với nhau trong vòng 1 tuần. Tuy là quãng thời gian ngắn ngủi nhưng tôi nghĩ nhất là đối với các em lớp 10, đã có những trải nghiệm không thể quên, nó đánh dấu một mốc trưởng thành của các em. Thôi thì hẹn các em vào năm sau. Tôi chúc các em lớp 12 học thật tốt để chuẩn bị kỉ thì đại học và cũng rất hoan nghênh những em nào chọn ở lại Đại học Tân Lập. Chúng ta sẽ được gắn bó lâu dài.
Thầy Trịnh Quyết nhìn bề ngoài mạnh mẽ, cứng rắn là vậy, thế mà sau khi phát biểu, thầy lặng lẽ lùi ra sau cánh gà. Đôi môi mỉm cười nhưng những giọt lệ đã vương trên khóe mắt. Ít ai biết được, nhất là học sinh, một người tài giỏi như thầy lại chỉ phụ trách khu huấn luyện cấp 3 bé nhỏ này. Thầy không được tham gia giảng dạy, không được thăng quan tiến chức. Một người đầy tài quân sự lại bị chôn vùi nơi đồi núi hẻo lánh này, mỗi năm đón vài lượt học sinh đến rồi lại ngắn ngủi chia tay. Thầy yêu học trò, yêu việc giảng dạy, yêu cái nghề lính vật vả gian nguy. Nhưng mọi thứ do ông trời tính… Mọi chuyện đều có nguyên do của nó cả và chuyện thì dài lắm. Khi nhắc lại, thầy Trịnh Quyết nói chưa bao giờ hối tiếc vì quyết định khi đó mà chỉ tiếc lúc đó mình chưa kịp tận hưởng tuổi trẻ đầy đam mê nhiệt huyết của một người lính….
Cuối cùng là tiết mục văn nghệ. Mở đầu là hotgirl Hà Quyên lớp 12A4 khoa Cơ động. Quyên bước ra sân khấu với bộ váy trắng thướt tha, mái tóc dài dịu dàng làm thiêu đốt trái tim bao chàng trai, bắt đầu câu hát:
For all the times that you rain on my parade
And all the clubs you get in using my name
You think you broke my heart, oh girl for goodness sake
You think I'm crying on my own, well I ain't
And I didn't wanna write a song
Cause I didn't want anyone thinking I still care
I don't but, you still hit my phone up
And baby I be movin' on
And I think you should be somethin'
I don't wanna hold back, maybe you should know that
My mama don't like you and she likes everyone
And I never like to admit that I was wrong
And I've been so caught up in my job, didn't see what's going on
But now I know, I'm better sleeping on my own
Cause if you like the way you look that much
Oh, baby, you should go and love yourself
And if you think that I'm still holdin' on to somethin'
You should go and love yourself
And when you told me that you hated my friends
The only problem was with you and not them
And every time you told me my opinion was wrong
And tried to make me forget where I came from
And I didn't wanna write a song
Cause I didn't want anyone thinking I still care
I don't but, you still hit my phone up
And baby I be movin' on
And I think you should be somethin'
I don't wanna hold back, maybe you should know that
My mama don't like you and she likes everyone
And I never like to admit that I was wrong
And I've been so caught up in my job, didn't see what's going on
But now I know, I'm better sleeping on my own
Cause if you like the way you look that much
Oh, baby, you should go and love yourself
And if you think that I'm still holdin' on to somethin'
You should go and love yourself
For all the times that you made me feel small
I fell in love, now I feel nothin' at all
Had never felt so low when I was vulnerable
Was I a fool to let you break down my walls?
Cause if you like the way you look that much
Oh, baby, you should go and love yourself
And if you think that I'm still holdin' on to somethin'
You should go and love yourself
Cause if you like the way you look that much
Oh, baby, you should go and love yourself
And if you think that I'm still holdin' on to somethin'
You should go and love yourself
( Love youself - Justin Bieber)
Sau khi lời bài hát kết thúc, mọi người đứng lên vỗ tay rộn rã. Duyên cúi người chào và bước vào bên trong.
- Tiếp theo chương trình là màn biểu diễn của TMT Band với nhóm trưởng tài năng Mạnh Tường Quân – MC giới thiệu
Đèn sân khấu vụt tắt đen ngòm cùng tiếng bàn tán ồn ào của học sinh. Đèn bật bất thình lình, trên sân khấu là một Band 5 người, trai tài gái sắc. Trâm Anh dịu dàng với cây vi - ô - lông nâu đen đẹp mê hồn. Chiếc váy đỏ tôn lên dáng người nhỏ nhắn, xinh xắn. Thuần Tâm với mái tóc ngắn màu vàng nâu, bộ váy trắng ren đen thêm phần quyến rũ, ngồi chơi piano một cách say sưa thuần thục. Cô gái hát chính của TMT là Minh Diệp. Đó là một cô gái rất cá tính, mái tóc dài búi gọn trên đỉnh đầu, ánh mắt mạnh mẽ, quần áo khỏe khoắn, hát hết mình. Một tay trống cự phách của ban nhạc này không thể không nhắc đến Mạnh Hiếu ( Win) là một con lai Viêt – Thái, trắng trẻo đẹp trai, tóc màu khói bồng bềnh. Nhìn khá hiền lành, trầm lặng nhưng lúc chơi nhạc thì cháy hết mình. Cuối cùng không thể không nhắc đến, đó là Mạnh Tường Quân. Quân thì rất điển trai, rất cool ngầu, chính vì lẽ đó mà các nữ sinh phía khán đài hò hét không thôi. Những âm thanh mạnh mẽ vang lên:
Bao ngày qua là những kỉ niệm
Luôn cho ta những phút yêu thương hồn nhiên
Đừng vội vàng trôi qua nhé
Để ta cứ mãi tuổi mộng mơ
Vì lúc ta vui đùa,chuyện trò luôn có nhau
Và bao lâu nay mình cùng chung bước
ĐK:
Hãy sống cho những đam mê Hê..hê..hê..hê..,!
Và hãy khắc ghi phút giây này Ế..ê...
Để những ngày tháng về sau thật vui mỗi khi nhớ lại
Hey..y..ế
Có lúc ta thấy dại khờ Ớ..ơ..
Tuổi trẻ niềm tin vẫn khao khát đợi chờ
Hãy cùng nhau vượt qua
Vì con tim ta vẫn rực cháy.
( Hát cho tình bạn - 5s online)
Bài hát kết thúc cũng là lúc mọi người vỗ tay giòn giã. Phần biểu diễn hay quá! Mỡ đứng lên vỗ tay thật mạnh. Hành động này bị Bối nhìn thấy và Mỡ nhanh chóng ngồi xuống. Cả hội trường ồn ã, náo nhiệt vô cùng. Mọi người cùng nhau chạy xô xuống sân khấu quẩy thật nhiệt tình. Mọi người, nhất là học sinh khối 10, vui hết sức, tuy còn chút gì đó ngập ngừng nhưng mọi người vẫn hết mình với những ngày tháng đầu tiên này. Không biết rằng sau đó còn bao nhiêu sóng gió, những trước mắt cứ sống hết mình, để về sau không có gì để nuối tiếc.
Tiệc tàn rất khuya. Mọi người đã khá mỏi mệt rồi. Hội trường thưa thớt dần. Ai cũng nhanh chóng về phòng mình nghỉ ngơi để mai lên xe về trường sớm. Nó cũng thấy buồn ngủ quá, đang lững thững về cùng Nhím thì Quân kéo tay lại
- Nói chuyện chút được không?
- Hả? giờ muộn rồi, có gì để mai nhé! – Mỡ uể oải
- Anh không làm mất thời gian của em đâu.
- Thế anh nói đi. – Mỡ đành nán lại dù mắt mũi nhắm hết cả vào
- Tối mai em … có thể … đi cùng anh đến hội chợ ẩm thực ở Hoàng Nghiệt City không? - Quân gãi đầu ngượng nghịu
- Em… ờ… - Mỡ đang bối rối không biết nên đồng ý không! Mới gặp nhau mới 1 lần mà đồng ý thì hơi mất giá.
- Không đi đâu hết… Mai tôi và nó có hẹn rồi! – Bối từ đâu xông qua kéo Mỡ lại phía sau mình
- Vậy thôi… để lúc khác vậy!
Quân nói rồi đi về phía kí túc xá nam. Vẻ mặt ỉu xìu xuống, e là những ngày tháng sau này sẽ bị kì đà cản mũi, hơn nữa lại là một con kì đà đực.
Mỡ từ đó cứ nhìn Bối chằm chằm. Không hiểu con người này sao cứ phá hỏng chuyện người khác thế? Sao cứ thay nó quyết định mọi việc thế?
“ Tên điên khùng này…. Tí thì được ăn với trai đẹp!” – Nó muốn hét thẳng vào mặt Bối rồi đá cho mấy phát nhưng không dám.
- Tôi có hẹn với cậu à? – Mỡ sau một hồi suy tư cũng quyết định hỏi.
- Hì hì.. Thì giờ tôi hẹn cậu nè! - Bối cười tươi tới mức không thể tươi hơn
- Tôi từ chối. – Mỡ trả lời nhanh như gió rồi bước lên bậc vào kí túc
- Tôi nghe nói ở đó nhiều đồ ăn lắm! - Bối dụ nó
- Hả? nhiều đồ ăn… Ở đâu thế? Tôi đi.. đi… - Mỡ nhảy phắt hai bậc hè xuống chỗ Bối quắn quýt cả lên, nghe mùi đồ ăn có khác
Bối cười thầm… Mai cậu sẽ biết!