Sáng chủ nhật, mọi người ra xe trở về trường Tân Lập. Thầy Trịnh Quyết ra tận cổng tiễn các em học sinh. Từng đoàn xe dần xa trong sự nuối tiếc của thầy. Nhanh quá, đã hết một tuần rồi! Thầy Quyết nhìn theo bóng những chiếc xe dần xa tít rồi từ từ đóng chiếc cửa sắt nặng. Haz…. Vui vẻ lên để mùa hè năm sau lại đón các em. Tiếng chim trên đồi vẫn không ngừng ríu ríu, gió không ngừng thổi, nắng vẫn cứ chiếu chan hòa.
Trên chiếc xe của 10A9, nhộn nhịp tiếng hát “ Cô gái mở đường”. Cả lớp thật ồn ã, náo nhiệt, nô nức, tuy chúng mới gặp nhau có một tuần thôi, nhưng tình bạn cấp ba ấy, nhanh chóng nảy nở, gắn kết rất nhanh. Chúng dễ chơi, dễ nói chuyện, vui thì hát, buồn thì than, chẳng khách sáo, chẳng tính toán điều chi. Phải chăng thứ đẹp nhất của đời người là tuối thanh xuân, tuổi mà ai cũng muốn đắm chìm trong đó. Quãng thời gian tươi đẹp ấy, tuy ngắn ngủi nhưng nếu không có nó thì bạn chẳng có gì cả. Chuyến xe ấy, như một món quà, chở những niềm yêu thương, chở niềm khao khát, niềm tin yêu, nhiệt huyết của tuổi trẻ. Trên đó có những con người lạc quan, khát khao được sống, được tận hưởng dư vị tuổi thanh xuân, thưởng thức cơn mưa rào thấm ngọt mãi về sau.
Hát mệt lại nằm ngủ, ngủ chán lại dậy hát rồi trò chuyện. Sáu tiếng đồng hồ trôi nhanh như một giấc mơ đẹp. Mở mắt ra đã thấy cổng trường Tân Lập. Học sinh ùa xuống, chạy ào vào lớp, như những đứa con đi xa về thăm nhà. Thầy Tạ Cửu Linh(Linh mama) đứng chờ những đứa trẻ thân yêu của mình ngay ngưỡng cửa lớp học. Khi nhìn thấy chúng quay lại, mặt thầy rạng rỡ, thầy cười thật tươi
- Chào các em, các em về rồi! Tôi mong các em lắm!
- Bọn em chào thầy! - Chúng khoanh tay chào lại thầy rồi nhanh chóng túa vào lớp
- Sao? Các em thấy chuyến đi thú vị chứ? – Linh mama hỏi đàn con
- Thú vị lắm ạ… Nhưng mà mệt thầy ơi! – Lũ học sinh vẫn còn hào hứng tuy mặt mũi đứa nào đứa nấy bơ phờ
- Thầy ở nhà nhớ các em quá! - Thầy cười rồi nói
- Bọn em cũng thế! – Bọn con gái tíu tít
Cả lớp học lại nhao nhao một lần nữa, thầy thấy lũ trẻ thật đáng yêu, nhìn chúng thầy như trẻ lại cái tuổi 16 đôi mươi, cũng vui vẻ, cũng nhiệt huyết…. Không muốn chúng phải mệt mỏi lâu, thầy nói nhanh vẫn đề cho chúng về nghỉ ngơi mai đi học:
- Thôi, thầy nói nhanh nhé! Các em hãy về nghỉ ngơi ăn uống để thứ 2 chúng ta khai giảng nhé! Và Linh Kì hãy chọn ra 1 tiết mục văn nghệ để hôm đó chúng ta biểu diễn nhé! Thứ hai là bạn Nhị Hắc ngày mai hãy lấy tất cả thông tin về các bạn lớp mình gồm số điện thoại rồi nộp cho thầy. Bây giờ các em có thể về phòng nếu em muốn. Bye Bye
- Yê!!!!! Cả lớp hú hét. Cuối cùng thì mai cũng khai giảng rồi. Khai giảng nghĩa là được mặc quân phục lung linh của trường quân đội Tân Lập nhỉ?… hahaha - Nhím hét ầm ỹ.
- Ơ mà chúng ta làm gì có đồng phục! - Anh Thơ phát hiện ra điều “thú vị”
- Ừ nhỉ! Hắc? – Nhím quay sang nhìn Hắc mong có một câu trả lời.
- Bây giờ tôi đi lấy, mọi người đợi một chút. Ai mệt quá có thể về phòng nghỉ, tôi sẽ nhờ người đem tới. – Hắc nói rồi nhanh bước xuống phong trang phục xem đồng phục đã về chưa
Cả lớp ngồi nói chuyện trong lúc đợi Hắc.
- Này mọi người, lớp mình có ai có năng khiếu hát hò không? Có thể lên hát trên sân khấu ngày mai. – Linh Kỳ lên phía trên lớp
- Bạn Duyên lớp mình ấy, bạn ý hát hay lắm! - Thúy Hà lên tiếng. Chả là hồi cấp 2 chúng học cùng nhau
Mỹ Duyên khi bị nhắc tới tên giật nảy cả mình, cậu ấy chối đây đẩy, không muốn hát.
- Cuộc đời này được hát mấy lần!? – Đậu lên tiếng dù mặt vẫn cắm vào sách
Sau câu nói đó, tất cả lớp im lặng. Đúng thế, đời người được hát mấy lần, mấy khi có cơ hội được cháy hết mình. Tài năng mà không được sử dụng, vun đắp thì sẽ càng lu mờ và chẳng ai biết nó nữa. Cuối cùng thì Mỹ Duyên cũng đồng ý. Linh Kỳ nhìn Đậu nháy mắt, nhất định chúng ta có tiết mục hay.
- Có ai biết đánh đàn không? – Kỳ hỏi
- Tớ… tớ biết đánh đàn ghita. – Uyên Uyên lên tiếng nơi cuối lớp
- Tốt quá, vậy tối nay chúng ta gặp nhau nhé, để luyện tập, chỉ một buổi là đủ.- Linh Kỳ nhắc hai bạn rồi về chỗ mình.
Ai cũng tò mò, không biết họ sẽ đem tới tiết mục gì cho ngày mai. Mà thôi chuyện mai thì ngày mai tính. Giờ chờ đồng phục về. tầm 15p sau, sau khi ai cũng mệt mỏi, nằm dài ra bàn thì Hắc cũng về, hai tay hai thùng các- tông to tổ bố. Công nhận cậu khỏe quá, làm các các bạn nữ ai cũng trầm trồ. Có một người không thích điều này.
- Tớ gọi đến tên ai thì người đó lên lấy rồi kí tên nhé! – Hắc nói
Sau khi đồng phục về tay mọi người, ai cũng lôi ra để ngắm nghía. Đẹp quá! Đây là đồng phục của chúng ta. Ôi cha mẹ ơi, thích quá, trông như thật ý.
- Tôi có cảm giác tôi đã trở thành một quân nhân rồi ấy! – Hải Đăng lên tiếng rồi ôm ấp bộ đồng phục, hít lấy hít để.
Ai cũng hồ hởi, mặt ai cũng rạng ngời. Nó tháo lớp túi ra, bàn tay nhỏ mân mê từng lớp áo, đẹp quá! Thế là ước mơ đang tiến gần với nó rồi. Nhìm cũng thích thú lấy ra ướm thử mình rồi tự mường tượng ra khi được mặc bộ quân phục. Oai quá! Chỉ có mỗi Đậu là vẫn cắm cúi đọc sách, chị ta chỉ liếc nhìn đúng một lần, ra điều không quan tâm, thế nào cũng được, chỉ là bộ quần áo thôi mà. “Mặc vào đẹp tất”
- Trong đây có 4 bộ, một bộ quân phục xanh lá chúng ta mặc vào đầu tuần và các ngày lễ. Bộ trắng đen thì chúng ta mặc những ngày còn lại trong tuần, không được quên nơ và cà - vạt đâu nhé, sẽ bị trừ điểm thi đua. Bộ đồ thể dục sẽ mặc vào tiết thể dục, bộ quân phục thể thao xanh rằn ri chúng ta sẽ mặc trong tiết quốc phòng và quân sự. Đồng phục mùa đông sẽ được phát sau. Mọi người nhớ rõ chưa? – Hắc dặn dò cả lớp
- Yes Sir! – Cả lớp đồng thanh
Mọi người mau chóng trở về phòng của mình nghỉ ngơi. Ngày nay mệt chết mất. Mỡ thả người đến bịch xuống giường.
- Khéo gãy giường bà nội ơi! – Nhím giật cả mình
- Tao ngủ một lát tầm 3h gọi tao dậy nhé! - Mỡ nhăn nhó, oáp lên oáp xuống, mắt díu chặt vào nhau.
- Ok! – Nhím cũng nhảy lên giường nằm cùng con bạn
Đúng 3h chiều, hai con lợn Nhím Mỡ vẫn ngáy khò khó. Đậu gọi Mỡ dậy,
- Mi có dậy đi không. Tên Hạo Bối đang đợi bên dưới kìa! – Đậu lay mãi mà nó không chịu dậy
- Chết cha…. Tui có hẹn với cậu ta – Mỡ nghe đến tên Bối liên nhau nhảu bật dậy, thay quần áo rồi lao như bay xuống dưới
- Cậu chết trên ý à? – Bối bực mình, hắn chưa bao giờ phải đợi ai mà đây là lần thứ 2 phải đợi nó rồi.
Cái lần trước ấy, trời đã tối, lại rơn rớt mưa phùn, thế quái nào vẫn nhất định đứng đợi nó về. Đứng lên ngồi xuống mỏi hết cả cẳng. Rồi sao, nó hớn hở về cùng một thằng lớp nào đấy. Ừ thì cũng đẹp trai, nhưng có cần thiết phải cười nói vui vẻ vậy không? Hắn thấy chạnh lòng, định bỏ về nhưng do cái tính tò mò, không biết hai đứa nó nói chuyện gì, đành lấp ló sau tường để nghe lén. Rồi thấy thằng đó mời nó đi chơi, lúc đó thì bực thật, cứ hùng hổ phóng ra kéo nó lại mặc kệ sau đó có thể ăn một cái tát. Nói với thằng kia là “ Nó có hẹn với tôi rồi” mặc dù chả biết sau đó phải thanh minh như nào với nó. Eo ơi, lúc đó can đảm vãi, chỉ sợ thằng kia nó lầy, nó đập cho phát nhưng may mà tên đó biết điều. Chính vì sau đó không biết nói gì nên mới hẹn đi cùng chiều nay. Thực ra hắn đi đám cưới Long lão gia. Giờ thì phải tha thêm con mèo mướp này đi nữa. Đúng là cái mồm hại cái thân.
- Thế cậu có đi hay không đây? – Mỡ đành lên tiếng khi thấy hắn cứ thơ thẩn ra
- Ừm! Nhưng đi đây trước đã! – Bối kéo nó lên xe đợi trước cổng trường
Ngồi trong chiếc ô tô sang trọng, không biết mình đang đi đâu, nó lên tiếng
- Sao không lấy xe đạp đi cho tiện!
- Không. – hắn trả lời lạnh lùng
Nó không dám hỏi gì thêm, Ô tô dừng lại ở một cửa hàng quần áo cao cấp. Nó xuống xe mà mắt cứ nhìn thao láo. Nói thật, dù mẹ có công ty thời trang, nhưng nó chẳng mặc bộ nào do công ty mẹ sản xuất, nó thích hóng hàng sale ở các shop nhỏ xinh bên đường, thích nhảy vào giằng co kéo lộn với mấy chị mua hàng giảm giá. Thích ngắm những bộ đồ giản dị. Nên nói thực, lâu lắm rồi không bước chân vào một chốn mĩ lệ thế! Nhìn qua nhìn lại toàn váy vóc quần áo sang chảnh. Cái túi dát vàng hay sao và mấy trăm triệu, rồi đôi cao gót xấu xấu cũng chục củ là ít. Nhìn nhiều đâm ra chóng cả mặt. Người khác lại khéo tưởng nó là người nhà quê mới lên thành phố mất.
- Bối thiếu! Cậu cần gì? – một người đàn ông lả lướt đi ra, mặt rạng rỡ khi nhìn thấy hắn, như kiểu vồ được khách sộp.
- Ờ, đưa con bé này đi tân trang từ đầu đến chân giùm tôi! – Bối nói rồi tìm đến cái ghế salong ngồi chờ mà ngủ mẹ lúc nào không biết!
Thời gian trôi thật nhanh. Lúc đầu, nó hơi hốt khi người ta kéo mình đi làm đầu, trang điểm rồi thử đồ. Nhưng khi tất cả đã xong xuôi, nhìn vào gương, nó đã không tin vào mắt mình nữa. Nhìn trông chả giống Mỡ Mỡ tẹo nào, cái mặt mũm mĩm xinh xinh đâu hết rồi, đôi chân ngắn cũn sao lại trông dài ra bất thường thế? Nó phải mất một lúc để định hình được con gì đang ở trong gương. Đây là nó? Là nó thật? Khốn nạn, haha thế mà từ trước đến giờ nó cứ nghĩ mình xấu lắm cơ, như này cũng không đến nỗi nào! Nó lững thững ra trước mặt Bối.
- Này… cậu… mình đi thôi! – Mỡ gọi Bối dậy
Hắn còn ngái ngủ, nhìn thấy người trước mắt liền nói
- Cô nhầm người rồi! – Lại nhắm mắt ngủ tiếp
- Này… nhìn đi. Tôi là Mỡ, là Gia Lạc nè! – Mỡ cố gắng nói
Hắn tỉnh dậy, nhìn chưa rõ lắm, rụi mắt phát nữa. Ối cha mẹ ơi, hắn giật nảy cả mình. Tiên nữ phương nào giáng xuống đây thế này. Cái váy lửng xòe công chúa màu xanh nước biển rất hợp với mát tóc tết dài thướt tha. Gương mặt xinh xắn thuần khiết với nụ cười như nắng thu rực rỡ, như này mà thả ra đường thì mất cmn tích luôn. Hắn không sao rời mắt khỏi nó cho đến khi
- Đi đâu mà ăn mặc như này! Tôi… thấy không thoải mái cho lắm! – Mỡ ngượng ngùng khi thấy hắn nhìn
- Đẹp mà…. À mà thôi… đi mau không muộn. – Vừa khen xong, hắn lại ngượng ngùng rồi đánh trống lảng
Được hắn khen, trống ngực nó đánh thình thịch, đánh liên hồi, cảm giác sao mà sướng sướng, xốn xang đến lạ. Nó lũn cũn chạy theo hắn. Lên xe. Đi thẳng. Chẳng mấy chốc chiếc xe lại dừng lại ở một chốn xa hoa gấp vạn
- Đây là đâu? – Mỡ hỏi mà mắt nhìn không ngợt
- Nhà ba tôi. – Hắn lạnh lùng, đút tay vào túi rồi ra khỏi xe
Nhà ba hắn. Sao nghe xa lạ thế? Nhưng phải công nhận là, nhà của ông Hạo Long có khác, đẹp và huy nga quá. Mang một vẻ đẹp vừa cổ điển lại vừa hiện đâị, kết hợp nhuần nhuyễn Đông – Tây tuyệt đẹp. Hôm nay là ngày đại hỷ nhà họ Hạo nên khách khứa cũng nườm nượp. Những bộ mặt quan chức cấp cao, giới báo chí, giới truyền thông, giới kinh doanh, đều có mặt đầy đủ. Họ toàn những người lịch sự, sang trọng. Phụ nữ thì đẹp mà quyền quý, đàn ông thì ai nấy đều vọng trọng, quyền lực. Nó bước vào theo hắn mà cảm thấy thật nhỏ bé, có một chút sợ sệt đan xen. Nhưng không sao đồ ăn đang đợi trước mắt. Bước qua cánh cổng, có cả hàng phục vụ đứng cúi người chào
- Hạo Bối thiếu gia và tiểu thư! – Đám nhân viên kính cẩn
- Ừm – Hắn vẫn lạnh lùng
- Vần… - Nó lí nhí, chỉ biết cúi cúi bẽn lẽn cười cười
Vào bên trong, mọi thứ còn rực rỡ hơn bên ngoài. Toàn những thiếu gia tiểu thư, bạn làm ăn, bạn chiến trường, có cả chủ tịch nước hay sao ý kìa. Rồi đèn chùm, đèn hoa, đèn nhấp nháy, bắt mắt tứ phương. Mắt nó nhanh chóng bị cuốn hút bởi bàn đồ ăn thức uống. Toàn là sơn hào hải vị lấp lánh. Nó chạy đến ăn uống vui vẻ. Hắn nhìn nó mỉm cười về sự ham ăn này. Hắn đi tìm ba, Lão Hạo Long khi thấy con trai t hì ngạc nhiên đan xen vui mừng, ông vui vì hóa ra trong lòng thằng con còn có bố.
- Tặng ba…. Chúc ba và dì Lan ….. bên nhau trọn đời. – Hắn nói mà mặt không cảm xúc.
Thực ra lúc ấy, trong lòng hắn đau lắm, một cảm giác khó chịu không thể tả được, phải nói ra những điều này quả không hề dễ dàng, tuy không thể chấp nhận ngay được người vợ mới của ba nhưng hắn sẽ cố gắng. Ba hắn nói đúng, tình cảm cha con và tình cảm vợ chồng không giống nhau và cũng không thể bù đắp cho nhau được. Dù trong lòng còn tức giận ba nhiều lắm, nhưng ba là ba hắn, hôm nay là ngày vui, ba hắn thực chất đã mong hắn đến vô cùng, khi mới nhìn thấy hắn thôi, ông đã thở phào và hạnh phúc lắm. Mẹ hắn, chắc sẽ vui. Bà ấy đã thoát rồi. …
- Ê! Chú đến thật đấy à? – Một người thanh niên đẹp trai sáng ngời vỗ vai Bối
- Anh…! Cũng đến? – Hắn ngạc nhiên
Phải, trước mặt hắn là Hạo Thiên, con trai cả của Hạo Long, anh trai của hắn. Một người lạnh lùng, rất có tiếng tăm trong xã hội cả nổi lẫn ngầm. Con người này cũng lạ, gặp người lạ thì như tảng băng, với người nhà thì õng ợt, cười cười nói nói, nhất là với thằng em trai ngỗ nghịch, cứng đầu. Hắn chỉ không ngờ, anh mình chẳng lẽ đã tha thứ cho ba? Con người đã từng tuyên bố từ giờ đến chết không thèm nhìn mặt Vương Hạo Long? Thay đổi rồi ư, không về phe hắn nữa?
- Đến xem có trò gì vui, tiện thể ra mắt giới truyền thông cho thêm nổi tiếng ấy mà! – Hạo Thiên cười ha hả. – Uống chút không?
- Không, hôm nay em đi cùng bạn!
- Hai thằng ý thì có gì mà lạ đâu, thoái mái đi, gọi cả chúng nó uống cho vui! – Hạo thiên kéo thằng em trai đi bằng được
- Không… là con gái! – Hắn đành nói thật
- Gì?... Quái, tao vừa ngoáy tai hôm qua, chẳng lẽ chưa sạch? – Hạo Thiên đưa ngón út lên ngoái ngoái lỗ tai
- Thôi đi, em còn phải trông trừng cậu ấy! – Hắn nhanh chóng chạy ra ngoài, không thôi đứng trong đó một hồi nữa sẽ bị sỉ nhục cho xem
Hắn ra ngoài, vẫn thấy con nhợn ấy đang ăn uống linh đình, cùng đó là mọi người đang nhìn nữa, ngại quá, biết thế cho ở nhà rồi. Hắn chạy ra kéo nó ra ngoài
- Này, tôi còn chưa ăn uống được gì mà! T.T – Mỡ tiếc nuối
- Ăn thế đủ rồi… Giờ đi chơi đi!
Họ dẫn nhau đến Hoàng Nghiệt City mà không biết rằng, nơi đó có điều kinh khủng sắp xảy ra làm gián đoạn chuỗi ngày tươi đẹp…
( Ai biết cách đăng truyện kèm ảnh không, sao bây giờ không đăng được thêm ảnh thế?? òa òa)