Hắn nằm và suy nghĩ mông lung, không hiểu tại sao lại xuất hiện cảm giác khó hiểu này. Và giờ, hắn mới nghĩ lại
Nó đi đâu là việc của nó, đi với ai cũng là việc của nó, có liên quan gì tới hắn mà hắn phải bám theo.
Còn nữa, khi nó nói, hắn không là gì với nó, có sai chữ nào sao? Cũng chỉ là bạn cùng bàn, nâng thêm một bậc nữa thì từng là cậu chủ - osin. Nó nói sai ư? Mà hắn bực mình, hắn bỏ về.
Đúng vậy, sự thật, hắn đang buồn khổ vì cái sự thật này, hắn ghét nó, ghét tất cả liên quan đến nó. Hắn là Bối ca uy nghi triệu em theo đuổi cơ mà, tại sao lại phải trĩu lòng vì một đứa con gái không coi hắn là gì chứ!
Hắn, con người lạnh lùng, đâu rồi? Tại sao? Hắn không thể hiểu nổi, nó, là cái thá gì? Mà làm hắn phải quan tâm, rồi xao xuyến, rồi đau thót tim thế này?
Hắn quyết, từ nay sẽ không bận tâm đến nó nữa, dù gì cũng không là gì của nhau mà. Nhất định, hắn sẽ làm cho nó phải hối hận. Hắn tự tin mình sẽ thành thằng đàn ông quyến rũ nhất mà nó từng gặp. Hừ!
Đợi đấy…!
Hắn suy nghĩ mệt mỏi, lăn quay ra ngủ, đến lúc Hạo Thiên về, thấy có hơi người trong nhà, còn tưởng kẻ trộm cơ, hóa ra, khi mở của phòng, lại là thằng em quý hóa của mình, một nửa thân trên giường, một nửa thân dưới đất.
Thiên mỉm cười rồi lôi nhẹ thằng em lên, đắp chăn cho hắn. Anh ngồi bên nhìn Hạo Bối. Hắn đã lớn rồi, trên gương mặt, nét đàn ông ngày càng rõ. Nhưng trong lòng Thiên, lúc nào cũng lo lắng cho thằng em mình, tính tình còn quá non dại, xốc nổi. Chính vì anh biết, cái xã hội này quá phức tạp, những sóng gió và khó khăn trong cuộc đời sẽ làm thay đổi hắn, còn tích cực hay tiêu cực tùy vào nhiều lý do, nhất là từ bản thân hắn, và… người sánh bước với hắn nữa. Gia đình, với Thiên, nghiêm túc mà nói, chỉ có Hạo Bối, ba Hào, người mẹ quá cố. Mà bây giờ, còn có mỗi Hạo Bối là còn hiện hữu trước mắt, còn hai người kia, đã là quá khứ rồi.
Thử hỏi, làm sao mà Thiên không lo cho thằng em duy nhất của mình được.
Thiên không muốn Hạo Bối đi tiếp con đường anh đi, nó quá nguy hiểm, một mình anh là quá đủ rồi. Anh chẳng muốn hắn phải đao to búa lớn, phải trở thành anh cả, anh hai trong giới giang hồ làm gì, đến khi hết thời, sẽ có kẻ khác lên đạp đổ, địa vị cũng chỉ là cát bụi, một ngọn gió có thể thổi bay. Chi bằng, hãy cứ trở thành thứ mình muốn trở thành. Sống vui vẻ, hạnh phúc là được!
Trong một chiều gợn chút gió, có một nam thần vẫn say giấc nồng bên chiếc giường trắng, gạt bỏ mọi u sầu, đối diện với thực tại. Người đó không quan tâm mình, một là để người đó vào quá khứ, hai là làm mọi cách để người đó quan tâm mình. Trong giấc mộng, hắn lạc về thủa ấu thơ, lại là một con bé mũm mĩm trên tay có hai cây kẹo mút. Nụ cười hồn nhiên không chút vướng bụi ấy, thân quen lắm, cứ ẩn hiện gần xa trước mắt.
Bạn là ai?
Là ai?
Hắn choảng mình tỉnh dậy, hắn toát mồ hôi, tại sao, đứa bé đó càng ngày càng xa, càng mờ nhạt. Hắn càng cố với, càng cố níu, thì hình bóng ấy càng tan ra.
Nhìn chiếc đồng hồ con con bên đầu giường, đã 8h30 rồi. Muộn quá, hắn đã ngủ cả một buổi chiều ư? Anh Thiên vẫn chưa về sao?
- Chú định ngủ đến bao giờ nữa, anh nấu cơm xong rồi đấy! – Anh Thiên đẩy cửa bước vào
- Hả? Anh nấu? Có ăn được không đấy? – Bối bước xuống giường, hơi giật mình
- Thế chú nghĩ, từng đó năm, ai nấu cơm cho anh ăn?
Ừ, cũng phải, tính ra anh Thiên đã hơn mười năm lăn lộn bên ngoài, việc gì cũng đã làm, chẳng lẽ không biết nấu cơm. Hắn ở nhà Hạo Long, người hầu kẻ hạ chẳng hết chứ nói gì đến làm việc nhà.
- Thế có việc gì mà rồng đến nhà tôm thế? –Vừa ăn anh Thiên vừa hỏi
- Cũng chẳng có việc gì! Nhớ anh thôi… - Hắn cười khì khì
- Thôi, chắc là lại rục rịch gì với em dâu hả? – Thiên cười cười nhìn mặt thằng em dần đỏ như trái cà
- Không….. làm…. làm gì có em dâu… dâu.. nào chứ! Anh cứ nói linh …linh tinh – Hắn lúng túng, thành ra nói lắp lung tung cả
Anh Thiên chỉ biết nhìn thằng em mình cười, cứ chối đi, đến lúc mời anh ăn cưới thì anh mày bảo. Anh là ai mà chú mày đòi qua mắt anh, ruồi bay qua anh còn biết con nào đực con nào cái. Chú thích nó viết hẳn lên mặt, ai cũng thấy, chỉ có chú với con bé là ngẩn nga ngẩn ngơ thôi! Anh hiểu thằng em trời đánh này quá mà. Gớm chết!
Hai người ăn xong, Hạo Bối định xắn tay giúp Hạo Thiên rửa bát thì bị đẩy ngay ra ngoài, Vương Hạo Bối rất bực bội, bộ không lẽ, hắn vô dụng đến cái bát cũng không rửa nổi hay sao?
- Anh coi thường em?
- Anh chẳng coi thường gì cả… Chả là dạo này nhà anh nghèo… Không có tiền mua bát mới thôi! – Thiên nói rồi cười hơ hớ mặc cho mặt thằng em tím đen
Nói qua nói lại, hắn cũng chưa bao giờ nói lại được thằng anh này. Sau khi cất dọn mệt bở hơi tai. Anh ra ngồi ghế sofa cạnh Bối.
- Chú còn gì muốn nói thì nói đi!
- Hả? À thì…. Em định rủ anh đến quán rượu thôi. – hắn giật mình, anh Thiên như đi guốc trong bụng hắn
- Quán rượu? Tưởng dạo này ngoan, không rượu chè gì! –Thiên ngạc nhiên, đôi môi vẫn một nụ cười khó hiểu
- Không, muốn đến đó, cho có ít không khí thôi! Không uống…. – Mặt hắn lại ảo não
- Đến đó, tai mắt lão Long nhìn thấy thì rách việc lắm, mang tiếng thằng anh dạy hư chú! – Anh thiên đứng dậy
Hắn đứng dậy, không có anh Thiên, hắn vẫn có thể đến đó một mình. Khi vừa ra khỏi cửa thì anh Thiên mới chạy đến cạnh hắn
- Thôi, được,đi thì đi!
Hắn cười, hắn biết anh Thiên mà, chả muốn hắn đến chốn đó một mình đâu, dù sao hắn cũng mới 17
- Mai chú phải đi học, nên hôm nay, đi đến 11h thôi nhé?
- Sao cũng được!
Hắn đút tay túi quần, leo lên chiếc ôtô của anh Thiên. Không biết từ khi nào, anh nói nhiều thế? Trên xe ô tô, anh cứ lải nhải đu chuyện, hắn nhức cả đầu
- Anh ơi… hôm nay sao anh nói nhiều thế?
- Thì cả năm gặp nhau có đôi ba lần, phải nói cho đã chứ, anh lại sắp sang Mỹ, biết đâu đi rồi lại đéo về thì sao?
- Anh, nói xui thế! –Hắn bực
Anh Thiên chỉ cười, làm sao anh nói cho thằng em biết được, lần nay anh đi, ba sống bảy chết. bọn Mafia Mỹ, nó phức tạp hơn giang hồ Việt Nam lắm. Có thể nói là, được ăn cả, ngã về không.
Quán bar, tiếng nhạc xập xình, bọn người nhảy điên cuồng, ồn ã. Một nơi, ngào ngạt nước hoa, lời nói suồng sã. Chốn thiên đường của đàn ông…. là đây. Nhưng cô gái ăn mặc thiếu vải cứ lượn qua lượn lại, õng ẹo, lẳng lơ, ngồi cạnh hầu hạ những người đáng tuổi cha, tuổi ông mình. Tất cả cũng chỉ là vì đồng tiền, miếng cơm manh áo hàng ngày thôi, không trách họ được!
Hắn đã lâu lắm rồi không đến bar. Lần gần đây nhất chắc là khi học lớp 8, thực chất, khi đó cũng chưa gọi là am hiểu cuộc đời, vẫn chưa biết cái gì thực tốt, thực xấu. Hắn theo anh Thiên đến đây, cũng chỉ gọi là ngó ngang ngó dọc cho biết, ngồi ăn hoa quả, ngắm nhìn mọi người, rồi lại đi về. Bây giờ, hắn nhìn lại, mới 2 năm trôi qua, quán bar gần như đã thay đổi, mặc một chiếc áo mới đẹp hơn, náo nhiệt hơn.
Ngoảnh đi ngoảnh lại, họ vào một phòng VIP, thả mình đến bịch xuống ghế êm. Công nhận, phòng VIP, sướng chẳng khác nào ở nhà, chỉ khác một điều là ở đây không có lão Long khó ưa thôi!
- Anh Thiên…. Anh Bối…. – Các anh dùng gì?
Tên đàn em của anh Thiên – Tú Bin, nghe tin anh đến quán, vội vội vàng vàng tới phục vụ. Nói không ngoa, bar này, chính của anh Thiên, một tay anh thiên năm 18 tuổi gây dựng. Bảo sao, khi anh đến, mọi người có chút để ý.
- Một chai Rum…. Và ….. mấy chai bia đi! – Thiên nói
Tâm trạng hắn hơi tệ, tốt nhất là bia thôi, với cả đang đi học, không nên đụng chạm mấy chất kích thích. Vẫn là anh quan tâm nó
- Dạ vâng…. A! Quán mới có hàng mới! Anh muốn dùng không để em điều đến! – Tú đứng kính cẩn hỏi
- Ờ… ngon thì cho anh hai con tươi nhất! – Anh Thiên nhoẻn miệng cười
- Có ngay ạ…. Hàng chưa bóc tem luôn… - Tú hớn hở rồi ra khỏi phòng
Hắn chưa hiểu, anh Thiên gọi hàng gì mà tươi với chưa bóc tem. Hắn cũng muốn biết đó là cái gì! Hôm nay cứ xõa đi ….. Quên hết đi. Đỡ phải nhớ cái mặt đáng ghét của đứa nào đó.
Anh Thiên miệng cứ được gian gian, anh đang mường tượng xem thái độ thằng em sẽ như thế nào khi được diện kiến hai con hàng nóng hỏi bỏng tay này
- Anh Thiên, hàng tới đây …. – Tú bước vào, dẫn theo hai em gái xinh tươi, mặc những chiếc váy cun cỡn, khuôn mặt e thẹn.
Nhìn thì có vẻ thỏ non ấy, nhưng Thiên nhìn qua là đã thấy cái ánh mắt nham hiểm rành đời rồi. Thế này mà kêu chưa bóc tem…. Nó mà nát từ đời tám hoánh nào rồi cũng nên. Nhưng anh Thiên, không giống mấy lão già háo sắc ngoài kia, thấy gái là xấn xổ ốm lấy hít để. Anh vẫn cứ bình tĩnh, xem thái độ của thằng em.
Hắn ban đầu, há hốc cả mồm. Há ra, không phải vì thấy gái đẹp, mà là quá bất ngờ, không nghĩ anh trai lạnh lùng, máu lạnh lại ưa mất thể loại này. Sau đó, mấy em dần tiến lại hai anh đẹp trai, Bối nhảy phắt lên ghế sofa, làm cả anh Thiên lẫn hai cô gái giật mình. Hắn nhìn rồi quay ra cười khổ
- Anh Thiên, tha cho em, em không chơi món này!
- Haha, thôi mấy em ra đi, hôm nay thằng em anh nó không được khỏe! – Anh Thiên cười rồi boa cho mỗi cô ít tiền gọi là.
Hai cô « thôn nữ » kia, cứ tưởng hôm nay được lên tiên, một bước làm Vương Hạo phu nhân, đúng là đã mơ tưởng quá đà. Các cô cứ nghĩ, phục vụ hai thiếu gia một đêm thi tiền tiêu đủ sung sướng cả một đời, tất cả cũng chỉ là Bối thiếu. Thật quá quắt, hai cô đã từ chối các đại gia chỉ để được phục vụ, gần gũi hai cậu thôi, vậy mà… Chỉ còn sau đó là tiếng thở dài. Thấy hai con hàng ngon mới nhập đi ra lủi thủi, Tú Bin sợ xoắn cả lên, cứ tưởng làm anh Thiên phật lòng nhưng may mà nghe hai em nói là không phải, Tú mới thở phào.
Trong phòng, chỉ còn hắn và anh Thiên
- Cái bênh sợ gái của chú, vẫn chưa đỡ nhỉ? – Anh Thiên trêu chọc
- Thôi đi…. Em chỉ muốn hôm nay được thoái mái thôi. – hắn nói rồi cầm luôn cốc rượu của Thiên uống
- Phụ nữ, cũng dùng để giải trí được mà! – Thiên cười
- Phải….. nhưng không phải tất cả, nhất là cậu ấy! – hắn hơi choáng váng nên có phần buột miệng
- Cậu? Cậu nào?... – Anh Thiên cười cười, biết thằng em đã lỡ lời
Hắn chợt nhận ra, chợt thẹn. Khốn nạn thật, chả hiểu ma xui quỷ khiến như nào, hắn cứ nghĩ về nó. Tại sao lại là lúc này? Hãy làm ơn, cho hắn bình yên một đêm được không? Hắn thấy mệt lắm!
- Anh đã bao giờ yêu thật lòng chưa? - Đột nhiên hắn hỏi
- Rồi chứ! Yêu một cách điên cuồng, ngây dại… - Hạo Thiên khẽ cười, nhưng trong ánh mắt, chất chứa đầy nỗi cay đắng
- Cô ấy đâu? – hắn hỏi
Hắn chưa bao giờ, thấy anh trai mình dẫn một người con gái về nhà, chỉ duy nhất một lần là hai năm trước, anh cứ giữ một chiếc vòng cổ bên mình như báu vật, một chiếc vòng bằng những con sò nối lại với nhau.. Lấm tấm màu đỏ còn vương….
- Cô ấy….. đã mãi mãi ở lại quá khứ! – Thiên nói, đôi mắt đượm buồn, khóe nhếch một nụ cười, nụ cười đau đớn mà hắn chưa bao giờ thấy
- Em… xin lỗi!
- Thôi, chú uống đi, rồi về thôi, lão Long đánh hơi được thì không hay! - Anh cầm chai bia mở sẵn đưa cho Bối
Hạo Bối và Hạo Thiên, uống, đến ngà ngà say. Thiên đứng lên….
Họ cùng nhau đi về, Thiên trở Bối về lại kí túc xá. Đứng ở cổng kí túc, hắn chẳng muốn bước vào. Giơ điện thoại lên, hắn nhìn, mới có 10h30 thôi mà…. Anh Thiên cứ giục cuống lên, làm hắn cứ tưởng là muộn lắm. Kiếm tạm một chiếc ghế đá, ngồi cho tính táo một chút. Bực mình Hạo Thiên, đã bảo hãy để cho hắn uống thật say, để hắn quên tất mà. Cứ dở tỉnh dở say thế này, lại càng làm hắn suy nghĩ vớ vẩn, thêm buồn chán hơn.
Đang tựa đầu thoải mái, thì có tin nhắn
“- Ê!.... Tôi gặp cậu được không?” – là nó
“- Không.. Tôi ngủ rồi!” – hắn nhìn và trả lời, buông thõng hai tay xuống
“- Ngủ? Trên ghế đá sao?” – Nó nhắn lại khiến hắn giật mình
Nó đang ở một chỗ nào đó, có thể thấy hắn