Translator: Harn
Minh Lạc vào vai trong nháy mắt, lạnh lùng liếc nhìn Tạ Văn Tuyên mặt mũi bầm tím: "Có việc?"
Tạ Văn Tuyên ghét nhất là cái ánh mắt khinh thường lạnh nhạt nhìn từ trên cao xuống này của Minh Lạc, hắn đen mặt lại, cân nhắc đến tính khả thi nếu giết người dọn xác trong hẻm nhỏ.
Cổ tay Minh Lạc hơi nhức, y không quen bị người khác khống chế, tay trái run lên, lưỡi dao mỏng như cánh ve ánh lên tia sáng lạnh lẽo, cơ thể nhanh nhẹn như người cá, áp Tạ Văn Tuyên lên sát mặt tường, lưỡi dao tì lên yết hầu của Tạ Văn Tuyên, xuất hiện một đường máu đỏ nhàn nhạt, đè thấp giọng nói mang thêm phần nguy hiểm: "Thả tay." Kiều Minh Lạc từng vật lộn thoát khỏi khu ổ chuột ngư long hỗn tạp, không chỉ có mỗi đầu óc, sức lực của y tuy không lớn như lại rất linh hoạt, hạ gục một Tạ Văn Tuyên trước nay chỉ đánh nhau theo nhóm là dễ như trở bàn tay.
Cổ họng Tạ Văn Tuyên chợt lạnh, gáy đập mạnh vào bức tường, phát ra một tiếng "uỳnh" thật nặng nề, hạ bộ yếu ớt của hắn bị người khác dùng đầu gối tì vào, cảm giác gặp nguy hiểm ùa thẳng lên não bộ.
Hắn nheo mắt, khuỷu tay của giáo y để lên vai trái hắn, hơi ngẩng đầu, con ngươi sắc sảo lộ ra không kiên nhẫn, ngón tay trắng nõn niết lấy dao phẫu thuật sáng bóng.
Hiện thực chèn ép con người.
*形势比人强 - ý chỉ khi bị dồn vào một tình thế, chỉ còn cách chấp nhận hiện thực hoặc lựa chọn duy nhất.
Tạ Văn Tuyên chầm chậm giơ tay lên chứng tỏ bản thân vô hại: "Thả ra rồi."
Hắn dùng ánh mắt ra hiệu Minh Lạc dời dao đi, cảm giác đau ở yết hầu đã rõ nét hơn, đau rát.
Minh Lạc ghét tiếp xúc với người khác, chẳng nói lời nào lùi sang một bên, y lôi ra một chiếc khăn tay lau sạch ngón tay, ánh mắt nhìn Tạ Văn Tuyên lạnh căm căm mang theo chán ghét: "Tốt nhất cậu đừng có việc tìm tôi."
Tạ Văn Tuyên liếm môi: "Tôi không biết giáo y biết đánh nhau cơ đấy." còn mang theo dao phẫu thuật bên người, đúng là.... biến thái mà.
Minh Lạc không có biểu cảm gì, nhìn vào chỉ thấy "Liên quan đéo gì đến cậu."
Tạ Văn Tuyên bội phục kẻ mạnh, thiên tính của đàn nam giới khiến hắn theo đuổi cảm giác kích thích khi chạy trên bờ vực sinh tử. Đối với giáo y giả vờ đứng đắn, âm mưu giả dối, quan trọng là đánh nhau cực giỏi, hắn có hứng thú vô cùng: "Vì sao người như anh lại làm giáo y nho nhỏ ở trường cấp ba?"
Minh Lạc xoay người rời đi.
Tạ Văn Tuyên không cho rằng sẽ gặp được người nào khác ở đây nữa, hắn cũng chả muốn ngồi chổm hổm ở trong con hẻm tối tăm ẩm ướt này cả buổi tối đâu, hắn cất bước đuổi theo: "Này, cho tôi mượn ít tiền!"
Minh Lạc mắt điếc tai ngơ, hoàn toàn chẳng để hắn vào mắt.
Tạ Văn Tuyên nổi gân trán, hắn hít sâu một hơi, bắt đầu phân tích nhanh chóng: giáo y lạnh lùng biến thái, tính cách quái gở, không chỉ không có lương tâm người làm y, giá trị vũ lực còn cao nữa. Xin không được, đánh không lại, gần như là dầu muối không ăn, đao thương bất nhập, chỉ khi ở trước mặt Đường Tiểu Đường mới giả vờ dịu dàng.... có rồi.
Tạ Văn Tuyên đi chậm lại, ôm tay nói: "Anh muốn để Đường Tiểu Đường biết cổ tôi là bị anh rạch phỏng?"
Hệ thống đã nơm nớp lo sợ ngay từ khi Tạ Văn Tuyên xuất hiện, lúc mà Minh Lạc gan to tận trời khiến Tạ Văn Tuyên đổ máu hệ thống sợ muốn bay màu, không dễ dàng gì trông thấy Minh Lạc rời đi, thế mà lại đến lượt Tạ Văn Tuyên uy hiếp Minh Lạc, nó suy sụp mất thôi!
Minh Lạc khựng lại: "Cậu ta đe dọa tao! Tao là người chấp nhận bị đe dọa à! Chắc chắn là tao không phải!"
Hệ thống chỉ còn lại đôi mắt cá chết.
Sau đó Minh Lạc lập tức vui vẻ nói: "Nhưng Kiều Minh Lạc thì phải nha. Cậu ta trông cậy vào thiết lập anh trai lớn dịu dàng săn sóc này để chinh phục Đường Tiểu Đường đó, phải nhập vai cho đạt thôi. Hết cách, người nhiệt huyết tốt bụng như tao chỉ đành thu xếp công chính ổn thỏa thôi. Làm sao mày biết được, hồi nãy lúc tao chọt háng cậu ta ấy, to lắm lớn lắm!"
Hệ thống bùng nổ banh nóc nhà: "Quan hệ mày."
Minh Lạc hehehe.
Chàng trai chầm chậm xoay người, lông mày y hơi chau lại, bờ môi trắng hồng mím chặt, nét mặt lạnh lùng chống cự.
Tạ Văn Tuyên không chiếm được chỗ hời từ Minh Lạc, vết thương trên người vẫn đau âm ỉ, nhưng tâm trạng lại vui sướng một cách kỳ lạ, hắn cong môi, gương mặt tuấn tú vô lại thật chói mắt: "Sao anh không đi tiếp thế, cần tôi bật tốc hành* cho anh không?"
*Skill liên quân / vương giả vinh diệu
Vẻ mặt của Minh Lạc vừa nhìn là đã thấy u ám hẳn.
Tạ Văn Tuyên đưa tay, lười biếng nói: "Đưa tôi."
Minh Lạc không động đậy.
Tạ Văn Tuyên nhíu mày: "Ý sao?"
Minh Lạc híp mắt nhìn tay Tạ Văn Tuyên, sau lưng Tạ Văn Tuyên chợt lạnh, sởn tóc gáy, hắn có cảm giác rằng, Kiều Minh Lạc muốn bằm tay hắn.
Nhưng Tạ Văn Tuyên là ai cơ chứ? Hắn sợ chắc?
Tạ Văn Tuyên chẳng những không sợ, thậm chí nồng độ Adrenaline tăng cao, cả người hắn phấn khích rạo rực: "Lấy tiền đi chứ." Hắn biết Kiều Minh Lạc không thích tiếp xúc với người khác, cố tình đến sờ túi của Minh Lạc, "Tất nhiên, nếu như anh không tiện, thì tôi tự mình lấy là được."
Thực ra hắn cũng không muốn chạm vào đàn ông, nhưng nghĩ đến việc làm cho Kiều Minh Lạc khó chịu thì hắn rất vui.
Minh Lạc nhíu mày tránh đi: "Tôi không đem." Đúng ra là tiêu hết sạch rồi, y quét sạch phố ăn vặt, trong túi còn sạch hơn cả mặt.
Chọt trúng tử huyệt của Minh Lạc, Tạ Văn Tuyên hưng phấn lạ kỳ: "Ồ. Anh không đem tiền theo thì tôi tới nhà anh ở tạm một đêm cũng được." Minh Lạc kinh ngạc nhìn liếc nhìn Tạ Văn Tuyên: Cậu có đang mơ giữa ban ngày không đấy?
Tạ Văn Tuyên hiểu được, ngoài cười nhưng trong không cười: "Được, là do tôi không xứng bước vào nhà anh.... Tôi không vào đâu, anh nghĩ cách thu xếp cho tôi đi."
Minh Lạc đúng thật là có cách, y lớn lên ở khu xóm nghèo này, quen thuộc mọi ngõ ngách.
Y tìm được phương hướng thì đi thẳng về trước, đi được vài bước thì nhận ra Tạ Văn Tuyên không đi theo, không quá tình nguyện quay đầu nói: "Đi theo."
Giáo y dung mạo thanh lãnh, vẻ mặt lạnh lùng, đến giọng nói cũng vừa lạnh vừa khàn, dưới đêm hè có nóng oi ả trở nên nổi bật khác thường, tiếng ve kêu, âm thanh ồn ào xung quanh đều trở nên yên lặng. Hai tay y đút túi, mắt hơi liếc, làn da trắng tông lạnh dưới ánh trăng trắng đến phát sáng.
Tim Tạ Văn Tuyên rơi mất hai nhịp, cảnh tượng này hắn ghi nhớ thật lâu, càng hồi tưởng càng rõ nét, nỗi đau do mất mát tựa kim châm làm hắn đau âm ỉ.
Tạ Văn Tuyên bây giờ chỉ cười xùy hai tiếng, thờ ơ nghĩ Kiều biến thái đúng là có túi da đẹp thật, chẳng trách đám con gái trong lớp cứ ba câu thì có hai câu dính lấy giáo y.
Minh Lạc dẫn Tạ Văn Tuyên vòng vèo bảy tám ngõ.
Bảng hiệu khách sạn bị rớt mất một nửa, ông chủ béo mập cười hà hà chào hỏi với Minh Lạc, dùng ánh mắt nhìn Tạ Văn Tuyên như đang nhìn một con dê béo xong thì đưa chìa khóa cho Minh Lạc: "306, phòng đơn, không nước nóng, không quạt điện, không điều hòa."
Tạ Văn Tuyên đã tính sai độ xấu xa của Minh Lạc, hắn cho rằng những gì ông chủ nói là hết cỡ rồi, sau khi bước vào phòng 306 mới biết lòng dạ Minh Lạc độc địa đến nhường nào. Tầng ba là tầng cao nhất, giữa mùa hè nóng nực chẳng khác nào lồng hấp, đến thở còn khó, hắn chỉ mới vào trong có hai phút, mồ hôi chảy ròng ròng sau lưng, lòng bàn tay và cổ cũng không kém gì.
Quai hàm hắn cứng lại: "Tôi ngủ giữa đường còn hơn."
Minh Lạc nhấc mí mắt, vẻ mặt không quan tâm.
Tạ Văn Tuyên lau mồ hôi, thấy Minh Lạc khô ráo thậm chí còn mặc áo khoác, khó chịu nói: "Anh không nóng?" Hắn vén áo lên, để lộ ra vòng eo gầy, đường nhân ngư chạy dọc xuống dưới, cơ bụng ướt mồ hôi sáng bóng như bôi mật, tỏa ra nhiệt lượng hầm hập.
Giữa hè nóng bức, khách sạn nhỏ hẹp cũ nát, sắc tình hoang dã mập mờ.
Minh Lạc dời mắt đi, giọng nói càng trở nên khàn khàn: "Ừm."
Trong phòng xuất hiện một tiếng động, một con gián ló ra từ khe hở giữa chiếc giường và bức tường, đập cánh phành phạch, một đoàn gián chui ra, cả lũ kéo nhau bò về phía nhà vệ sinh trước sắc mặt tái mét của Tạ Văn Tuyên, đại thiếu gia lập tức bùng nổ: "Kiều Minh Lạc!"
Tạ Văn Tuyên cố ép mình bình tĩnh lại: "Cố ý làm tôi buồn nôn đúng không? Được, tôi ở. Nhưng giáo y phải ở cùng tôi chứ nhỉ?" Trong mắt thiếu niên tràn ngập lệ khí, "Nếu như vứt một học sinh vừa bị thương vừa lạc đường giữa chốn ăn người không nhả xương này, thì chẳng phải ít nhiều cũng có chút khó nói sao, đúng không?"
Bàn tính của Minh Lạc bị đánh đổ.
Chàng trai rũ xuống hàng mi, bờ môi hồng nhạt khẽ động, không dám từ chối: "Đúng."
Y chỉ dám lén lút làm một vài hành động nhỏ để khiến Tạ Văn Tuyên mắc ói, y không chịu đựng được cái giá phải trả khi chọc giận Tạ Văn Tuyên.
Cả hai người đều chẳng phải là thứ gì tốt, ghê tởm lẫn nhau, chán ghét lẫn nhau.
Vì chút chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi mà không tiếc dùng thủ đoạn đê tiện giết địch tám trăm tự diệt một ngàn.
Một cậu ấm nhà giàu được nuông chiều từ bé, một giáo y mắc bệnh khiết phích trầm trọng, ruồi gián bay tùm lum xung quanh, hai người như đang ngồi châm cứu*.
*Ngồi im không nhúc nhích
Phía Tạ Văn Tuyên mồ hôi đổ như mưa, ngồi nằm đều khó.
Minh Lạc cởi áo khoác, ngồi yên lặng, sạch sẽ thoáng mát.
Mặt Tạ Văn Tuyên thúi hoắc, hắn phải sai khiến Minh Lạc làm ít việc gì đó để chật vật giống hắn mới hả dạ.
Hắn sờ khóe môi vẫn còn đang đau âm ỉ, cố tình gọi Minh Lạc là giáo y: "Có phải là giáo y nên chữa vết thương cho tôi không."
Minh Lạc liếc nhìn Tạ Văn Tuyên, gần đây đã kích thích Tạ Văn Tuyên đủ rồi, ngày hôm nay còn đạp lên giới hạn của hắn mà nhảy múa, y không thể tiếp tục đâm vào chỗ chết nữa.
Chàng trai đứng dậy, không nói lời nào đẩy cửa ra ngoài.
Sắc mặt Tạ Văn Tuyên tối lại, vẻ mặt chợt u ám.
Chưa đến năm phút, Minh Lạc cầm hộp thuốc quay lại.
Y thuần thục lấy nhíp, cồn i ốt, nhìn Tạ Văn Tuyên ngồi im không đâm chọt, hàng mi dày run rẩy, chậm chạp tiến tới, con ngươi màu nhạt càng trở nên rõ ràng hơn: "Qua đây."
Biểu cảm của Tạ Văn Tuyên dần dịu lại, không quá bằng lòng nhích về phía trước.
Mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt át đi mùi tanh ẩm của khách sạn, động tác bôi thuốc của giáo y nhẹ nhàng, dung dịch cồn đem đến cảm giác man mát, cơn đau từ vết thương dần vơi, Tạ Văn Tuyên khoan khoái híp mắt, dưới hàm chợt xuất hiện cảm giác vừa nóng vừa lạnh.
(nóng là vì thời tiết, còn lạnh là do cồn)
Hắn khép hờ mắt, ngón tay của giáo y, ngón tay của chàng trai vừa thon vừa trắng như tuyết, bên mặt nghiêng của ngón cái có một nốt ruồi màu nâu nhạt, rất đẹp.
Người này ngoại trừ tính cách chẳng ra làm sao, thì chỗ nào cũng đẹp từ khi sinh ra.
Tạ Văn Tuyên rảnh rỗi sinh nông nỗi nghĩ trái nghĩ phải, đột nhiên nói: "Sao anh không đeo bao tay?" Không phải là mắc bệnh sạch sẽ à?
Minh Lạc khử trùng cho chiếc nhíp, lời ít ý nhiều: "Chỗ này không có."
Tạ Văn Tuyên ừ một tiếng như có như không.
Minh Lạc bôi thuốc xong thì lại cách xa Tạ Văn Tuyên.
Hơi nhiệt vừa giảm bớt giờ lại xộc lên, trong lòng Tạ Văn Tuyên bực bội, hắn nhịn rồi lại nhịn, sờ cái gáy ướt dầm dề, không một tiếng động di chuyển về phía Minh Lạc.
Chỉ một lúc sau, hắn gần như dựa sát lên người Minh Lạc.
Minh Lạc liếc nhìn Tạ Văn Tuyên, Tạ Văn Tuyên nóng đến mức đầu óc có chút chập chờn, có lẽ là biết rõ Minh Lạc ghét tiếp xúc với người khác, hắn dựa lên vai của giáo y, cơn mát lạnh như thấm vào ruột gan, hắn thỏa mãn thở dài một hơi, thấy Minh Lạc như bị điện giật muốn đứng bật dậy, thì xấu xa ôm dính lấy eo của giáo y: "Đừng di chuyển, giảm bớt nhiệt cho tôi đi." Quả nhiên là nhỏ thật, còn rất dẻo dai nữa.