Nam Chính Khóc Lóc Thảm Thiết Vì Tôi

Chương 4: Đầu gấu và bé cưng của hắn (4)



Translator: Harn

Chương 4: Dễ bị bắt nạt

Tạ Văn Tuyên tựa vào vai giáo y, ánh mắt hờ hững nhìn vào lưỡi dao sáng bóng.

Công chính tuy còn trẻ nhưng đã thấu rõ lòng người hiểm ác, hắn chỉ cần nói một câu là đủ để vạch trần bản chất yếu đuối, tự ti của chàng giáo y trông có vẻ thờ ơ điên loạn kia, bằng vẻ khinh bỉ lại thích chí: "Kiều Minh Lạc, anh không dám."

Tạ Văn Tuyên sinh ra trong một gia đình có tiếng tăm, luôn có vô số người vây quanh nịnh nọt, lấy lòng hắn, bất chấp mọi thứ. Thế nên chỉ cần sau vài lần tiếp xúc, hắn đã nhìn thấy sự ganh tị, sợ hãi, trong ánh mắt của Kiều Minh Lạc.

Đúng vậy, Kiều Minh Lạc không dám.

Y vật vã tìm cách lớn lên trong cái chốn thắng làm vua thua làm giặc, dần dà hình thành nên lòng kính sợ trước kẻ nắm cường quyền. Thứ khổng lồ như nhà họ Tạ, chỉ cần một đầu ngón tay thôi cũng đã đủ khiến y thoi thóp, trở thành chó nhà có tang.

Vậy nên, dẫu cho Kiều Minh Lạc có thích Đường Tiểu Đường cách mấy, ganh tị, căm ghét Tạ Văn Tuyên cách mấy, cũng chẳng thể nào ra tay với Tạ Văn Tuyên.

Từ trước đến nay hắn chỉ điên loạn với một mình Đường Tiểu Đường, thậm chí điên loạn đến mức mất trí muốn hãm - hiếp - cậu.

Kiều Minh Lạc bề ngoài xán lạn nhưng nội tâm thì bốc mùi thối nát, thực sự là một tên phản diện đúng chuẩn.

Tạ Văn Tuyên cảm giác được người bên cạnh run rẩy chốc lát rồi lại khôi phục trạng thái bình tĩnh.

Trong lòng hắn lại càng thêm phần khinh thường, thật đúng là... chàng trai ngước lên nhìn chiếc cổ yếu mềm trắng như tuyết của giáo y, tầm mắt xuôi theo sống lưng đẹp đẽ của y — yếu đuối mà.

Khôi ngô, lạnh lùng, u ám, điên cuồng, chỉ có điều là dễ bị bắt nạt đến bất ngờ.

Tạ Văn Tuyên tặc lưỡi, hầu kết lên xuống: "Kiều Minh Lạc." Hắn nói úp mở, "Nếu anh nghe lời, tôi có tiền.... có rất rất nhiều tiền."

Hắn từng nhiều lần ăn thiệt nhờ Kiều Minh Lạc, lòng tự tin lẫn tự tôn bị đè đạp, hắn luôn ghim trong lòng những lần bực bội và sỉ nhục đó.

Giờ đây kẻ này ngoan ngoãn cúi đầu, run lẩy bẩy bên cạnh hắn.

Vết thương nơi cổ Tạ Văn Tuyên vẫn chưa lành hẳn, mồ hôi nhớp nháp chảy qua, cảm giác đau rát.

Dục vọng chinh phục càng lớn dần, niềm rạo rực chưa từng có xuất hiện bên trong cơ thể của chàng nam sinh trẻ tuổi, hắn siết chặt vòng eo của Minh Lạc, buộc tên đối thủ nặng ký phải nằm dưới thân mình, tròng mắt đen láy dấy lên lửa đỏ: "Theo tôi đi."

Hệ thống biết Tạ Văn Tuyên vẫn còn là chiếu mới chưa trải, hắn nói là theo tôi đi tức là đi theo làm tiểu đệ cho hắn í mà.

Hầu như người thừa kế nào cũng bồi dưỡng thủ hạ cốt cán cho riêng mình, Tạ Văn Tuyên đánh giá cao năng lực của Kiều Minh Lạc, nên mới muốn dụ về thôi.

Cách thức cạnh tranh nguyên thủy nhất của giống đực chính là đánh tay đôi, hắn đè trên người Minh Lạc, ý chỉ rằng bản thân không dung thứ cho kẻ khiêu khích, đồng thời, hắn cũng có thứ tâm tư xấu xa của người trẻ tuổi — chính là sai khiến người từng chà đạp hắn làm theo ý mình.

Thế nhưng hệ thống vẫn chảy hai hàng nước mắt, kinh nghiệm trải chiếu vô số lần nói với nó rằng: khi công chính bắt đầu tán thưởng Minh Lạc, thì cách lúc hai người họ quấn lấy nhau không còn bao lâu nữa đâu. Bây giờ bọn họ đang thuê phòng để quấn lấy nhau rồi đây này ụ á!

Chàng trai trẻ tuổi căng vai, xương bả vai rắn chắc hiện lên, gáy cổ trăng trắng hơi cong, toát lên sức mạnh dồi dào.

Hắn vuốt mái tóc đen ướt đẫm ra sau, lộ ra gương mặt tuấn tú mang nét ngông cuồng, chẳng nể nang gì mà phô diễn sự sắc bén của bản thân.

Nếu như Minh Lạc cầm kịch bản của pháo hôi, chắc chắn thà chết cũng không đồng ý, còn cười nhạo nam chính rằng "cậu mà xứng á", để sau này thấy nam chính lên như diều gặp gió thì khóc lóc thảm thiết, hối hận không thôi; nếu như là kịch bản của tiểu đệ, chắc chắn bây giờ đã chắp tay cúi đầu khuất phục trước sự ngầu lòi của công chính, rồi làm trâu làm ngựa chẳng oán thán một lời; còn nếu là của kẻ thù không đội trời chung, chắc chắn sẽ đả đảo công chính ngay và luôn, sau đó giao lưu võ nghệ, buông lời độc ác rồi ngênh ngang rời đi, nhất quyết đối đầu đến cùng; nếu là cầm kịch bản của nam phụ, chắc chắn sẽ thừa nhận mị lực của công chính, cảm xúc lẫn lộn nhưng vẫn buông bỏ ân oán giữa cả hai, hoặc là bắt tay giảng hòa, hoặc là rời đi trong nỗi u sầu.

Thế nhưng kịch bản của Minh Lạc lại là kịch bản phản diện, chắc chắn y chỉ dám hậm hực trong lòng chứ chẳng dám hé lời nào, thầm ghi hận trong lòng, sau đó chạy đi làm mấy chuyện điên rồ, rồi bị công chính báo thù, cuối cùng là chết một cách thê thảm.

Do đó Minh Lạc chỉ đành hậm hực trong lòng chứ chẳng dám hé lời nào, y phải báo thù trong âm thầm!

Tạ Văn Tuyên đợi một lúc, chẳng thấy Minh Lạc phản ứng gì, chỉ nhìn thấy thứ gì đó màu đỏ, ép Minh Lạc ngẩng mặt lên, hàm răng trắng của chàng trai cắn rách môi dưới, nước da y trắng nõn, vệt máu chảy dài, nom như bông hoa hồng đỏ thắm giữa trời tuyết trắng xóa, xinh đẹp kiều diễm.

Tạ Văn Tuyên như bị ai đó dội một gáo nước đá từ trên xuống: "Không muốn à?"

Hắn muốn mời chào Minh Lạc, nhưng không đến mức bắt ép y phải theo hắn, nói cách khác, Minh Lạc còn chưa xứng đáng để hắn dùng thủ đoạn cưỡng ép, hắn cảm thấy mất hứng, "Thế thì thôi."

Minh Lạc vẫn không nói năng gì, y sợ mở miệng ra câu đầu tiên sẽ là "Ịch tôi đi".

Y là giống gay thuần chủng, trời sinh đã nằm dưới, chỉ có hứng với đàn ông. Tạ Văn Tuyên trẻ tuổi đẹp trai lại còn là con nhà giàu, vai rộng eo hẹp, cơ thể tràn đầy sức sống, nhìn là biết mạnh mẽ nhường nào, đúng chuẩn kiểu top chỉ tồn tại trong truyền thuyết, khiến cho mấy chàng bot chết mê chết mệt, chỉ có thể gặp mà không thể cầu, những chàng bot đói khát trong giới gay khi thấy hắn thì chỉ biết hét lên "Daddy chiếm lấy em đi!"

Minh Lạc gọi hệ thống: "Mau mau giật điện tao đi."

Hoóc-môn mạnh mẽ của thanh niên top khiến y choáng váng, giữa lúc đụng chạm suýt chút nữa là không thể khống chế được cơn hứng tình phía dưới.

Y mà lỡ n*ng với Tạ Văn Tuyên thì hết cứu.

Hệ thống chưa bao giờ thấy yêu cầu nào ba chấm như vậy, chẳng nói lời nào bắt đầu giật điện, cơ thể Minh Lạc mềm nhũn, xụi lơ ngã vào lòng Tạ Văn Tuyên.

Tạ Văn Tuyên đỡ lấy eo Minh Lạc theo bản năng, trong lòng bàn tay là da thịt non mềm mát lạnh, mặc dù cách lớp vải mỏng nhưng vẫn cảm nhận thật chân thực, hơi thở ướt át của người nọ phả vào cổ khiến hắn tê dại như có dòng điện chạy qua.

Cơ thể chàng trai trẻ khựng lại, rồi bất ngờ đẩy mạnh Minh Lạc đi.

Tạ Văn Tuyên trời sinh cũng là gay, đương lúc chưa hiểu chuyện gì thì đã thích Đường Tiểu Đường mất rồi.

Hắn nảy sinh dục vọng với đàn ông như hắn.

Trai thẳng sẽ chẳng bao giờ để ý vòng eo của tên đàn ông khác nhỏ ra sao, hay màu môi là màu gì.

Gáy Minh Lạc đập vào bức tường phía sau, rên lên một tiếng.

Bây giờ trong đầu Tạ Văn Tuyên đang loạn cào cào, đương hoảng hốt thì nghe thấy tiếng rên ngọt đến mê người của Minh Lạc.

Sắc mặt của Tạ Văn Tuyên trở nên khó coi, còn có chút khó hiểu.

Hắn biết chuyện này chỉ có giữa nam và nữ, thế nhưng giờ hắn lại có cảm giác với nam nhân, giống như một tên biến thái vậy.

Cơn n*ng của Minh Lạc đã biến mất nhờ điện giật, chỉ muốn chạy biến khỏi đây ngay lập tức.

Y xoa xoa cái gáy vừa bị đập của mình, tầm nhìn chầm chậm dịch chuyển đến Tạ Văn Tuyên đối diện mình.

Ha, đúng là đàn ông, lúc cần hạ nhiệt thì ôm lấy mình không buông, còn mình chỉ mới dựa vào có tí xíu đã lật mặt nhanh hơn người yêu cũ.

Tạ Văn Tuyên mím môi.

Đệt, bị nhìn lại càng hứng hơn nữa.

Giằng co hơn nửa ngày, Minh Lạc đã có chút mệt rồi, cộng thêm bị điện giật nữa thì lại càng cạn kiệt sức lực, y dựa lưng vào tường, tiếng hít thở trở nên đều đều.

Tạ Văn Tuyên dỏng tai, xác nhận Minh Lạc đã ngủ.

Trong căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng kéo khóa, hơi thở của chàng nam sinh ngày càng nặng nề, Tạ Văn Tuyên không thể nhịn được mà mở mắt.

Hắn lắng nghe tiếng hít thở bên cạnh, ma xui quỷ khiến nhìn sang, tầm nhìn dần trở nên mơ hồ, gương mặt của Đường Tiểu Đường trong đầu biến mất, thay vào đó là một gương mặt kiều diễm với bờ mi cong dài, đồng tử sáng màu, đôi môi hồng nhạt — người đó thờ ơ nhìn hắn, tựa như nhìn thấu động tác của hắn, lông mày nhíu lại, chán ghét lại lạnh lùng.

Tạ Văn Tuyên ngừng thở một nhịp, vờ như không có chuyện gì xảy ra, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, thật lâu sau mới nhỏ giọng chửi thề: "Mẹ!"