Người dân trong trấn nhỏ này đã dọn đi một phần, còn có khoảng ba bốn trăm người ở lại. Nhưng ba bốn trăm con người không phải một số lượng nhỏ, như thế nào ở trong một đêm đã toàn bộ bốc hơi?
Sở Ngư càng nghĩ càng thấy quỷ dị, cảm thấy một cỗ khí lạnh từ lòng bàn chân truyền lên đỉnh đầu, khiến da đầu tê dại. Hắn xoa đầu Tạ Hi, không biết là đang an ủi ai: "Sư đệ đừng sợ......"
Tạ Hi đương nhiên không sợ, chớp mắt một cái, nhịn không được nói: "...... Đại sư huynh sợ sao?"
Đương nhiên sợ! Tên trạch nam này đang sợ muốn chết!
Sở Ngư cao quý lãnh diễm cười: "Sao có thể."
Sở Thanh ở bên kia cũng tiến vào mấy căn nhà xem xét, kết quả nhận được giống như Sở Ngư. Hắn cau mày nhìn về phía Tạ Hi ở bên cạnh Sở Ngư, sắc mặt đột nhiên biến đổi: "Đệ đệ! Cẩn thận phía sau!"
Sở Ngư theo bản năng quay đầu nhìn lại, thấy một con thủy quỷ giương cái miệng to đầy máu nhào tới hướng bên này. Còn chưa tới gần mà hắn đã thoáng ngửi được mùi máu tanh tưởi.
Hắn còn chưa kịp rút kiếm, Tạ Hi đã nhanh chóng vung tay, một loạt tường đất đột ngột mọc lên, vừa vặn đem thủy quỷ ngăn lại.
Sở Ngư lập tức rút Tầm Sanh, hung hăng đâm một nhát xuyên qua bên kia tường đất, tiếng kêu thống khổ của thủy quỷ vang lên. Thu hồi kiếm, trên Tầm Sanh dính vài giọt máu xanh sẫm, như trân châu lăn từ mũi kiếm rơi xuống đất.
Tường đất tự động tan rã, Sở Ngư đi qua, từ trên cao nhìn xuống, đá đá thuỷ quỷ bị một kiếm xuyên tim, sắc mặt âm trầm: "Chẳng lẽ là thủy quỷ làm? Không phải còn tận hai ngày nữa chúng mới lên bờ sao?"
Hơn nữa, thông thường sẽ chỉ có một hai con lên bờ, một hai con thủy quỷ làm thế nào có thể bắt đi toàn bộ người dân trong thị trấn này? Xem tình trạng này, không hề có dấu hiệu đánh nhau, dù cho là trong lúc ngủ bị bắt đi, cũng phải có người bừng tỉnh mà phản kháng lại mới đúng.
Tạ Hi nhìn thần sắc biến hóa trên mặt Sở Ngư, có chút lo lắng mà kéo tay hắn: "Đại sư huynh đừng sợ, ta sẽ bảo vệ huynh."
......Những lời này thật làm người ta an tâm.
Sở Ngư hiền từ mà xoa đầu Tạ Hi: "Ngoan, chờ sư đệ trưởng thành rồi bảo vệ sư huynh."
Tạ Hi trong mắt tức khắc hiện lên một tia thất vọng. Y vốn đã bất mãn với tuổi của mình, hiện giờ nghe Sở Ngư nói, lại càng nôn nóng muốn mau lớn lên.
Trưởng thành sẽ có thể bảo vệ sư huynh, sẽ có thể......
Ánh mắt y rơi xuống trước ngực Sở Ngư, dừng một chút, tai đột nhiên có chút đỏ lên, xoay đầu đi. Đúng lúc Sở Thanh đi tới, kéo tay Sở Ngư hỏi han ân cần, không chú ý tới tiểu thiểu niên biểu hiện không giống bình thường.
Tạ Hi vóc dáng lùn, tầm mắt cũng thấp hơn so với cơ thể của hai thanh niên trưởng thành kia. Y nhìn khắp nơi đánh giá, đột nhiên phát hiện cách đó không xa có một lư hương nhỏ trong vách tường.
Lư hương nhà ai lại đặt nơi như vậy? Nhìn vừa kì quái vừa tinh xảo.
Tạ Hi do dự một chút, nhấc chân đi qua. Vách tường rất hẹp, lư hương kia cũng rất nhỏ, vừa đủ để y duỗi tay nắm lấy. Y ngồi xổm xuống, đang muốn duỗi tay, tầm mắt trong lúc lơ đãng đảo qua vách tường phía trên, một đợt khí lạnh thổi qua toàn thân, da đầu đột nhiên tê dại.
Trên vách tường thế nhưng có một con mắt đỏ như máu, gắt gao trừng y!
Tạ Hi hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, phản ứng cực nhanh mà rút kiếm, nhưng khi nhìn lại chỉ còn lư hương nhỏ kia, con ngươi đỏ như máu vừa rồi phảng phất như là ảo giác.
Phản ứng vừa rồi của y khiến cho Sở Ngư cùng Sở Thanh chú ý tới.
Sở Ngư kỳ quái nói: "Sư đệ, ngươi ở đấy làm gì thế? Phát hiện cái gì sao?"
Tạ Hi vốn đã bình tĩnh lại, nhưng nghe giọng Sở Ngư, con ngươi đen bóng lay chuyển, trong mắt đột nhiên nhiều hơn một tầng nước mắt, xoay người nhào vào trong lòng Sở Ngư, gắt gao ôm eo hắn, thanh âm run run, lã chã chực khóc: "Sư huynh...... Sư huynh......"
Sở Ngư nhìn gương mặt bạch ngọc nho nhỏ khóc thành hoa lê đái vũ, cảm thấy vừa đáng thương vừa đáng yêu! Hắn vội vàng móc ra khăn lau nước mắt cho y, ôn nhu nói: "Làm sao vậy?"
"Ta thấy một cái lư hương nhỏ trong vách tường......" Tạ Hi vùi đầu vào trong ngực Sở Ngư, bả vai run rẩy, làm như vô cùng sợ hãi, "Ta định lấy nó ra...... Đột nhiên xuất hiện một con mắt đỏ ngầu......"
ĐM! Quá đáng rồi đấy!
Xem đứa nhỏ bị dọa thành cái dạng gì rồi!
Sở Ngư vội vàng an ủi Tạ Hi, xoa xoa đầu, vuốt vuốt lưng, chỉ sợ ở trong lòng nam chính lưu lại bóng ma. Sau đó một tay ôm Tạ Hi, một cái tay cầm Tầm Sanh, đi đến vách tường kia nhìn thoáng qua.
Thượng phẩm tiên kiếm có thể chém sắt như chém bùn, huống gì đây chỉ là tường đất. Thân kiếm lam quang chợt lóe, vách tường lập tức ầm ầm sập xuống. Sở Ngư cùng Sở Thanh đã chuẩn bị tốt tinh thần nghênh chiến, không nghĩ tới sau tường thế nhưng trống không, cái gì cũng không có.
Chờ tro bụi tan đi, Sở Thanh cúi người nhặt lên lư hương kia, dùng tay nhẹ nhàng phẩy phẩy. Ngửi được hương vị, sắc mặt hắn liền biến đổi: "Khống Hồn hương!"
Sở Ngư chưa từng nghe qua cái tên này, nghi hoặc nói: "Đại ca biết vật này?"
Sở Thanh sắc mặt không được tốt lắm, lúc trắng lúc xanh, sau một lúc lâu mới cắn răng nói: "Đệ đệ có điều không biết, đây chính là độc hương bí môn của Ngự Thú tông!"
Mấy trăm năm trước, chính ma xảy ra một hồi đại chiến, hai bên đều tổn thương nguyên khí rất nặng. Nhưng chính đạo đỡ hơn một chút. Lúc phân chia ranh giới, đem ma tu đuổi tới vùng đất Vân Thác hoang tàn.
Mảnh đất kia tuy có diện tích rộng lớn, nhưng linh lực cằn cỗi. Vốn tưởng rằng cứ như vậy thì ma tu sẽ không còn sức vực dậy làm ầm ĩ. Không nghĩ tới đám ma tu lại cầm quốc mà đào đông đào tây, tìm được một nhánh linh mạch cực phẩm ở Vân Thác.
Các tu sĩ chính đạo hối tiếc không kịp, lại không thể làm gì ngoài hai mắt xanh lè mà nhìn linh mạch khổng lồ cực phẩm của Vân Thác.
Đám ma tu vẽ trận pháp đem linh khí khóa chặt, ở Vân Thác nghỉ ngơi lấy lại sức, chỉ đợi một ngày kia ngóc đầu trở lại. Mấy trăm năm qua, ma tu đã hình thành bảy đại tông phái, thường đến địa bàn của tu sĩ chính đạo gây sự.
Ngự Thú tông chính là một trong số những tông phái đó.
Chỉ là Tiêu Hà cách Vân Thác khá xa, không biết đám ma tu kia tại sao phải ngàn dặm xa xôi chạy đến cái trấn nhỏ này làm việc ác.
"Nửa năm trước ta từng đến tiền tuyến Kim Hà, cùng ma tu của Vân Thác giao thủ, bị đánh bại dưới tay người của Ngự Thú tông nên nhớ rõ Khống Hồn hương này." Sở Thanh sắc mặt phức tạp một lúc, thấp giọng nói, "Phàm nhân nếu ngửi được Khống Hồn hương, sẽ lập tức hôn mê bất tỉnh. Yêu thú nếu ngửi được, sẽ vâng mệnh mà lấy tinh huyết trong người dung nhập vào lư hương. Chỉ sợ người dân trong trấn đã bị ma tu bắt đi hết rồi. Chuyện quá khẩn cấp, không phải việc đệ đệ ngươi có thể giải quyết, lập tức quay trở về Thiên Uyên môn, đem việc này cấp báo với chưởng môn!"
Sở Ngư nghe được liền trợn mắt há mồm.
Không đúng đi?
Ma tu xuất hiện không phải là việc của mười mấy năm nữa sao? Tại sao lại xuất hiện sớm như vậy?
Ngự Thú tông? Đây không phải môn phái ma đạo về sau bị nam chính một mình diệt môn sao? Đám pháo hôi này tại sao cứ phải vội vã tìm chết?
Rối rắm một chút, Sở Ngư vẫn gật đầu, cùng Sở Thanh đường ai nấy đi. Sở Thanh cũng phải về gia tộc một chuyến, đem việc này báo cho phụ thân, đề phòng ma tu tấn công.
Hai người vừa rời đi, tường đất bị chém đổ đột nhiên hiện ra một bóng người thon dài.
Bóng người mê mang nhìn trái nhìn phải, bỗng nhiên nổi trận lôi đình: "Hai người không phải nên theo lư hương tiếp tục truy tìm manh mối sao! Như thế nào chạy trốn quyết đoán như vậy! Mẹ nó!"
***
Không nghĩ mới rời môn phái một ngày liền trở về ngay, pháp quyết cũng không luyện được. Sở Ngư ủ rũ cụp đuôi.
Tạ Hi an tĩnh được ôm trong ngực, tay vòng qua cổ hắn: "Đại sư huynh lo lắng việc của ma tu sao?"
Sở Ngư đương nhiên không lo lắng.
Nam chính, bọn chúng là pháo hôi, ngươi muốn thăng cấp tất nhiên phải đánh tiểu Boss ~
Sở Ngư vẫn là chính khí lẫm nhiên: "Ma tu tàn nhẫn độc ác, cũng không biết những người dân vô tội trong trấn đã xảy ra chuyện gì."
Nói thật thì Sở Ngư đúng là rất lo lắng cho người dân trong trấn cho nên mới quyết đoán hồi sư môn xin giúp đỡ. Hắn và Sở Thanh là hai tu sĩ Trúc Cơ kỳ, đối phương lại không rõ thực lực như thế nào, còn có thể điều khiển một đoàn yêu thú ma tu, nếu ở lại, chỉ có một từ — "chết".
Huống chi nam chính còn đi theo hắn, hắn không thể mang theo y mạo hiểm.
Để lại cái lư hương nhỏ chờ hai người bọn họ đi tìm manh mối? Nhìn cũng biết là bẫy của ma tu.
Tầm Sanh dư thừa linh lực, khi thúc giục liền nhanh như tia chớp, mới nửa ngày đã đến Thiên Uyên Môn. Sở Ngư không khỏi toát mồ hôi lạnh. Lần trước rời đi khi, Tầm Sanh mất khống chế, hắn đã bay nhanh bao nhiêu mới có thể tới Thanh Hà trấn trong vài giờ......?
Nếu Tu chân giới có《 Luật pháp an toàn giao thông không trung 》, hắn đã vì ngự kiếm quá tốc độ mà bị thu hồi và huỷ giấy phép ngự kiếm......
Suy nghĩ vẫn còn một ít lung tung rối loạn, Sở Ngư đáp xuống Bình Uyên phong.
Cũng may chưởng môn Tống Viễn Trác vừa lúc có mặt ở phong, Sở Ngư để Tạ Hi lại trước đại điện Bình Uyên phong, một mình tiến vào.
Sở Ngư là đại đệ tử của Lục Khinh An, Lục Khinh An là sư đệ của Tống Viễn Trác. Tuy rằng Lục Khinh An ngày thường đối với ai đều là bộ dáng hờ hững thanh cao cao ngạo nhưng kỳ thật quan hệ với Tống Viễn Trác không tồi. Cho nên Sở Ngư cầu kiến chưởng môn không phải việc gì khó, móc ra lư hương nhỏ kia cho Tống Viễn Trác xem, sau đó kể lại sự tình đã trải qua.
Tống Viễn Trác mày nhăn lại: "Ngự Thú tông? Ma tu vì sao lại tới Tiêu Hà?"
Trầm ngâm thật lâu sau, Tống Viễn Trác đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, lẩm bẩm một tiếng "Ma Trùng", liền không nói gì thêm. Sở Ngư vẫn còn muốn nói tiếp nhưng chưởng môn lại bày ra bộ dáng không tiếp. Sở Ngư hơi đen mặt, đợi một lúc thấy Tống Viễn Trác vẫn là không nói, dứt khoát cáo từ rời đi.
Dù sao giải quyết như thế nào cũng là việc của Tống Viễn Trác.
Sở Ngư vừa nhớ lại động phủ Viễn Trần Phong có dòng suối ao hồ, vừa đi ra khỏi đại điện. Vừa ra, liền thấy mấy thiếu nữ xinh đẹp vây quanh Tạ Hi, hẳn là thấy y sinh ra đã xinh đẹp như ngọc nên muốn trêu đùa một phen.
Ý, đào hoa vận? Hắn tuyệt đối không thể tiến lên phá hư.
Sở Ngư thật cẩn thận mà trốn sau cột, chớp mắt nghe lén.
"Tiểu sư đệ này là của vị trưởng lão vậy? Viễn Trần Phong sao?"
"Khuôn mặt nhỏ so với ta còn mềm hơn, thật là đáng yêu!"
"Hì hì, tiểu sư đệ, sư tỷ cho ngươi kẹo, cùng sư tỷ hồi phong đi?"
......
Các thiếu nữ hì hì cười, thanh âm như chuông bạc thanh thúy dễ nghe, nháo nháo muốn đem Tạ Hi dắt về.
Sở Ngư ôm tay nghe, sờ cái cằm trơn bóng.
Không được, các nàng mang y về thì hắn sau này ôm đùi như thế nào?
Đang muốn ra mặt cứu Tạ Hi từ các thiếu nữ, giọng Tạ Hi bỗng nhiên vang lên, thanh thanh lãnh lãnh, không có độ ấm: "Cút ngay."
Y kiên định nói: "Ta đời này sẽ chỉ đi theo Đại sư huynh, đừng có mà mưu toan tách ta khỏi Đại sư huynh!"