Nam Chính Mỗi Ngày Đều Muốn Công Lược Ta

Chương 53: Hồng Trung Đại Lư*




*Một thuật ngữ Trung Quốc trong "Đốt sách·Phục hồi hầu yếu", dùng để chỉ một nhạc cụ gõ như một chiếc chuông lớn làm bằng đồng. Hồng Trung Đại Lư mô tả âm nhạc hoặc cách diễn đạt ngay thẳng, trang trọng, hài hòa và cao siêu - Baidu.
Thấy sắc mặt Lục Khinh An không tốt, Yểm Hàn khẽ run run, tựa hồ muốn phát tác. Tam sư đệ cảm nhận tình thế không đúng, lập tức chui về phòng. Sở Ngư cũng không muốn chứng kiến sự khủng bố của sư tôn, thương hại mà nhìn Thẩm Niệm, hướng Lục Khinh An chắp tay, theo thói quen trở tay với lấy Tạ Hi, muốn kéo y rời đi.
Nhưng hắn không bắt được tay, cũng không kéo được.
Khuôn mặt nhỏ của Sở Ngư lập tức liền đen lại. Bao quanh mặt ngọc ô áp một mảnh sát khí.
Ngụy Từ Âm làm chuyện tốt, về sau không thể không hồi báo một chút.
Tạ Hi nhịn cười, ngồi xổm xuống nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Sở Ngư. Nhìn bộ dáng nhỏ con mềm mại này của hắn, tâm nhịn không được nở hoa, xoa bóp một trận, hôn hôn rồi đem hắn ôm lên.
Mắt Sở Ngư trợn trắng.
Vốn dĩ sức lực hắn không bằng Tạ Hi, sau khi biến thành trẻ càng không phải nói, mới vừa rồi hắn giãy giụa Tạ Hi còn không cảm thấy được. Chỉ sợ sẽ có ngày hắn không còn sức chống cự mà nằm yên nhận chà đạp. Sở Ngư buồn bực đến cực điểm, chỉ có thể căm giận mà cúi đầu cắn cắn bả vai Tạ Hi.
Tạ Hi không đau không ngứa, biết Sở Ngư trong lòng biệt nữu, cũng không nói rõ, cười xoa xoa tóc hắn, hướng Lục Khinh An gật đầu từ biệt rồi ngự lên Tầm Sanh bay về phía Sở gia.
Rời khỏi Thiên Uyên Môn, Sở Ngư bắt đầu sầu.
Loại chuyện không từ mà biệt này trăm triệu lần không thể làm. Sở Thanh hiện tại nhìn rất bình thường, nhưng trong lòng vẫn mẫn cảm yếu ớt hơn người khác, hắn sẽ không thể tiếp thu được.
Nhưng Sở Ngư vừa rời đi nửa tháng, hiện giờ hắn rất lo lắng phản ứng của Sở Thanh nếu hắn trộm rời đi không lý do, một đoạn thời gian rất dài sẽ không về. Sở Thanh còn không sợ đến chết.
......Vậy chỉ có thể ăn ngay nói thật.
Sở Ngư rối rắm không biết nên giải thích như thế nào với Sở Thanh việc mình biến thành dáng vẻ này, cúi đầu nhìn xuống phía dưới. Trên mặt đata dày đặc trận doanh của tu sĩ, có phòng ốc cũng có lều dựng tạm thời, lúc này trên đỉnh đều đầy tuyết phủ, một mảnh trắng tinh, rơi vào trong mắt, an bình yên tĩnh.
Tạ Hi lo hắn lạnh, cởi áo ngoài cẩn thận mà bọc hắn một vòng. Sở Ngư cảm giác chính mình như một củ cải lớn, bị Tạ Hi bọc gắt gao ôm trong ngực, không thể động đậy.
Chính là trong lòng lại dần dần bình tĩnh trở lại.
Sở Ngư nhắm mắt, chủ động đem đầu dựa lên cổ Tạ Hi, thể hiện ra vài phần tình cảm không muốn xa rời.
Cho tới nay đều là Tạ Hi không muốn xa hắn, không tha hắn. Hiện tại hắn cũng nên thử như vậy.
Tạ Hi nhạy bén phát hiện động tác của Sở Ngư, dừng một chút, dùng cằm nhẹ nhàng cọ cọ đỉnh đầu hắn, trong mắt có ý cười ấm áp thổi qua.
Trộm đi vào Sở gia, Tạ Hi ôm Sở Ngư bước nhanh đến trước phòng, đang muốn đẩy cửa đi vào, cửa phòng bỗng nhiên "Kẽo kẹt" một tiếng mở ra.
Sau cửa phòng là khuôn mặt vô cảm của Sở Thanh.
Tuyết trắng phản chiếu ánh trăng chiếu rọi mặt hắn, một nửa là thanh lãnh, một nửa là trầm nộ.
......Đại ca nửa đêm còn tới kiểm tra phòng hắn?
Chân mày Sở Ngư giật giật, trực giác không tốt.
Sở gia ra vào đều có cấm chế, Tạ Hi lui tới đều rất cẩn thận tránh khởi động cấm chế, đợi đến ban ngày có người ra vào thì trộm trở về cho nên vẫn luôn không bị phát hiện. Nhưng lúc đi Thiên Uyên Môn, tuy rằng biểu hiện của Tạ Hi khá bình thường, kỳ thật cũng bị Sở Ngư đột nhiên thu nhỏ làm bất ngờ, khi rời đi quên mất cấm chế, trực tiếp lao vào.
Phát hiện cấm chế có dị thường, người canh gác sẽ tức khắc cấp báo tới Sở Thanh. Sở Thanh luôn luôn xếp Sở Ngư vào vị trí đệ nhất trong lòng, tất nhiên sẽ tới xem Sở Ngư có an toàn hay không......
Sau đó, không có sau đó.
Sở Ngư che mặt, quay đầu.
Tạ Hi chần chờ một chút, còn chưa nghĩ nên nói với Sở Thanh như thế nào, Sở Thanh đã rút ra Tam Hỏa, nhìn chằm chằm Tạ Hi bằng con ngươi bốc hỏa: "Cấm chế bên ngoài bị phá, quả nhiên là ngươi! Ngươi đem đệ đệ của ta giấu ở chỗ nào rồi?! Đừng tưởng rằng ngươi là sư đệ của đệ đệ thì ta sẽ không ra tay với ngươi!"
Tạ Hi nguyên bản còn muốn hoàn hoãn một chút, nghe được lời này, sắc mặt tức khắc liền phai nhạt, cười lạnh một tiếng, cũng không đáp lại.
Đại ca, ta không thể lập flag......
Sở Ngư thở dài, quay đầu đang muốn mở miệng, ánh mắt Sở Thanh liền rơi xuống trên người hắn.
Sửng sốt một giây, ánh mắt kia liền nóng rực lên.
Khoé miệng Sở Ngư giật giật, nhỏ giọng kêu: "Đại ca......"
Sở Ngư đã nghĩ tới những phản ứng Sở Thanh có khả năng bày ra —— kinh giận, ngạc nhiên, sợ hãi, không biết làm sao......
Chính là không nghĩ tới hắn sẽ là một bộ mừng rỡ như điên.
Sở Thanh bước nhanh đến gần, một tay đem Sở Ngư đoạt đến trong ngực, lãnh đạm mà liếc Tạ Hi một cái. Thấy y không mặc áo ngoài, hắn rũ mắt nhìn áo choàng đang bọc lại Sở Ngư, sắc mặt mới hoãn hoãn.
Mí mắt Tạ Hi nhảy nhảy, rõ ràng là đang nhẫn nại. Y hít vào một hơi, nghẹn ra một nụ cười vặn vẹo, vẻ mặt bình tĩnh mà đứng ở bên cạnh.
Sở Ngư bị ánh mắt nóng rực của Sở Thanh nhìn chằm chằm đến sợ hãi, rụt rụt cổ, giọng nói non nớt không khỏi có chút run rẩy: "Đại ca......Huynh bình tĩnh."
Sở Thanh bừng tỉnh, thật cẩn thận mà sờ sờ mặt Sở Ngư: "......Đệ đệ?"
Dừng một chút, hắn đột nhiên nâng Sở Ngư lên quá đỉnh đầu, thản nhiên nở nụ cười: "Đệ đệ, đệ như thế nào biến thành như vậy?"
Mặt Sở Ngư đầy hắc tuyến.
Đại ca, phản ứng này có chút không đúng, có phải huynh lấy sai kịch bản hay không......
Không phải là nên lập tức bạo tẩu, rống một tiếng: "Đệ đệ, là ai làm hại đệ!? Nói cho đại ca, đại ca đi giết hắn" sao!
囧 囧, Sở Ngư thu hồi suy nghĩ, ho khan một tiếng, tự động bắt đầu giải thích: "Đại ca, ta bị người hạ chú thuật, biến thành như vậy......"
Trong mắt Sở Thanh là một mảnh ôn hòa, ôn nhu nói: "Nhìn thấy đệ như vậy, giống như thật sự về tới trước kia......Khi còn ở Lạc Phong Cốc, vẫn luôn là ta mang theo đệ, nhìn đệ từ một đứa trẻ như thế này, chậm rãi lớn lên......"
Hắn nói, ánh mắt ôn nhu đến mức có thể tích ra nước, lại tựa hồ có chút thê bi thương khổ. Đêm đầu Sở Ngư ấn vào lòng, lẩm bẩm nói, "Đệ đệ, đại ca không ngại nuôi đệ lớn lên lần nữa, không bao giờ để những người khác cướp đệ đi."
Những người khác......Là đặc chỉ đi.
Sở Ngư hứng trọn cảm xúc của Sở Thanh, trộm liếc mắt nhìn sắc mặt Tạ Hi, thấy sắc mặt y không tốt, trên mặt viết hai chữ "Khó chịu" rất to.
......Nam chính ngươi không nên khó chịu!
Sở Ngư vội vàng kéo đề tài trở về, lược đi cuộc trò chuyện với Ngụy Từ Âm, đem sự tình đã trải qua kể hết ra.
Sở Thanh nghe xong, ý cười đã không còn sót một chút gì. Sắc mặt hắn lạnh băng, giọng nói đầy sát khí: "Ngụy Từ Âm? Đệ đệ đừng sợ, đại ca đã khôi phục lại một phần. Ngày mai lập tức dẫn người đi lấy đầu hắn."
Nhắc tới việc này, hắn đột nhiên nhớ tới Tạ Hi, quay đầu nhìn sang, ánh mắt không mấy thân thiện: "Ngươi nửa đêm đem đệ đệ của ra ngoài là muốn làm cái gì?"
Tạ Hi hừ lạnh một tiếng, ôm tay không nói gì.
Tránh cho hai người đột nhiên đánh nhau, Sở Ngư đành phải lên tiếng, bất đắc dĩ nói: "Đại ca, sư đệ mang ta đi gặp sư tôn......". Truyện Full
Còn chưa nói xong, cách đó không xa bỗng nhiên vang lên một tiếng "Đương".
Thanh âm kia vừa lớn vừa trầm, cách Sở gia cũng không xa. Sóng âm từng trận truyền đến, loại sóng âm này có thể khiến một ít tu sĩ tu vi thấp nghẹn ở trong ngực. Một tiếng không thể bỏ qua, phía trên trận doanh Thanh Đồ đã rải rác tu sĩ ngự kiếm, yên tĩnh xem biến.
Sắc mặt Sở Thanh hơi trắng đi, ngưng thần nhìn về phía nơi xa. Một tiếng kia qua đi, không bao lâu, tiếng chuông lại lần nữa vang lên. Giống như sư tử rống giận, một tiếng so với một tiếng càng to hơn, vang lên ba lần mới an tĩnh lại.
Khuôn mặt nhỏ của Sở Ngư vặn vẹo: A di đà phật, lục căn thanh tịnh.
Sở Thanh thu hồi ánh mắt, nói: "Chuông Thiên Động."
Chuông Thiên Động được đặt ở bên ngoài đại điện trận doanh Thanh Đồ, ngày thường cũng sẽ không có nhân thủ rãnh rỗi đi gõ một phen. Ba lần chuông vang lên đại biểu cho có đại sự xảy ra, tất cả các tu sĩ đều phải đến quảng trường dưới đại điện Thanh Đồ.
Vốn dĩ mỗi khi xảy ra đại sự, Sở gia đều sẽ đến trước tiên, nhưng Sở Thanh ở trận doanh tu dưỡng, không thể ra mặt, lại không muốn để Sở Ngư ra mặt đi nghe đám kia người kia đấu võ mồm, trong bóng tối có quá nhiều người nhắm đến hắn.
Trực giác của Sở Thanh vẫn cảm thấy đệ đệ của mình chính là tuyết trong viện, thuần khiết không tì vết, không thể bị người khác vấy bẩn.
Suy nghĩ một chút, Sở Thanh trầm mặc xoa đầu Sở Ngư, thấp giọng nói: "Đệ đệ, đệ đi theo Tạ Hi ra ngoài đại điện chờ, ta vào đại điện đi thăm dò tình huống."
Không nghĩ tới Sở Thanh sẽ chủ động nhường đi Sở Ngư, Tạ Hi vốn đang âm thầm khấu pháp quyết chuẩn bị đoạt người, nghe được lời này thì ngây ngẩn cả người.
Sở Ngư linh quang chợt lóe: Chẳng lẽ đây là khảo nghiệm trong truyền thuyết?
Đây là Sở Thanh chuẩn bị chậm rãi tiếp nhận Tạ Hi?
Có thể cải thiện quan hệ của Sở Thanh và Tạ Hi một chút, Sở Ngư cầu mà không được, vội vàng hướng Tạ Hi chớp chớp mắt, ý bảo hắn y thể hiện chấp nhận.
Bị người mình thích trong hình dạng tiểu shota nháy đôi mắt to ngập nước, giống như là liếc mắt đưa tình, trong lòng Tạ Hi không khỏi run rẩy. Không vui mới vừa rồi lập tức tiêu tan, gật gật đầu nhìn Sở Ngư, sắc mặt một bộ muốn cướp người nhưng lại không dám.
Sở Thanh hừ lạnh một tiếng, nhìn mặt Tạ Hi, trầm giọng nói: "Đệ đệ, nếu y dám động tay động chân với đệ, đệ nói cho ta. Y động vào nơi nào của đệ, ta liền chém y nơi đó."
Sở Ngư: "......Đại ca yên tâm, sư đệ ta không có biến thái như vậy."
Sở Thanh lưu luyến bọc Sở Ngư như trẻ mới sinh rồi đưa cho Tạ Hi, sắp đến tay, lại bỗng chốc thu về, ác thanh ác khí: "Chiếu cố đệ đệ ta cho tốt, nếu không ngươi không xong đâu."
Tạ Hi chịu đựng tức giận, gật đầu.
Sở Thanh lúc này mới đem Sở Ngư đưa tới trong lòng y, lưu luyến mỗi bước đi mà đi gặp vài vị khách khanh Sở gia.
Sở Ngư lau mồ hôi trên trán, thở phào một hơi, quay đầu lại vươn tay ngắn nhỏ, nhéo mặt Tạ Hi, thấy sắc mặt y khó coi, mềm như bông mà mở miệng: "Hi nhi, cười một cái nào."
Thanh âm kia bị cố tình làm mềm. Mềm mại, thanh thanh và ngọt ngào, như là nhấp một ngụm rượu gạo nếp miền Nam, chỉ một thoáng cũng cảm nhận được vị ngọt thanh tới tận trong lòng, tất cả sự không vui đều biến mất. Tạ Hi nhìn chằm chằm rượu gạo nếp chỉ có thể nhìn nhưng không thể ăn, phiền muộn mà thở dài, cúi đầu hôn lên trán hắn, ngự kiếm bay về phía đại điện Thanh Đồ.
Trên đường có rất nhiều tu sĩ, tất cả đều thấp giọng đàm luận xem đã xảy ra chuyện gì, còn lại thì lo lắng sốt ruột hoặc bình tĩnh thong dong. Trên đường có chút la hét ầm ĩ, Tạ Hi luôn luôn chán ghét sự ồn ào, vung tay thúc giục Đoạn Tuyết tăng tốc, không bao lâu đã đến trước đại điện.
Trên dưới đại điện đều có giáo trường, hiện nay đã đứng đầy tu sĩ. Tạ Hi ôm Sở Ngư đứng ở phía sau, quét mắt nhìn quanh đại điện, thấp giọng nói: "Xem ra đại chiến chính ma sẽ bước vào một giai đoạn mới."
Sở Ngư bị bọc kín mít, nóng đến khó chịu, khuôn mặt nhỏ do nóng mà hồng lên, nhưng không thể cởi bớt quần áo do bị Tạ Hi đè lại, bất đắc dĩ mà chà xát mặt, nhìn đám người rộn ràng nhốn nháo, bỗng nhiên nhớ tới lời nói của Ngụy Từ Âm.
Bảy tông ma đạo hiện nay đều bị Độn Nguyệt môn khống chế, Độn Nguyệt môn đã đánh thức một thứ khó lường. Chúng đang mưu tính cái gì? Trong bảy tông hẳn là có không ít người phản đối mãnh liệt như Ngụy Từ Âm, cho nên bảy tông ma đạo cũng không bởi vì bị Độn Nguyệt môn khống chế mà liên kết thành một sợi dây thừng, ngược lại càng phân tán, trong đại chiến vẫn chưa chiếm được ưu thế quá lớn.
Theo lời Ngụy Từ Âm, thế cục sẽ có đại biến. Nhưng sẽ thay đổi như thế nào? Ma tu đấu tranh nội bộ, giết sạch tu sĩ cầm đầu rồi chuẩn bị đầu hàng?
Sở Ngư vừa suy nghĩ, vừa nhìn trái nhìn phải, mắt đột nhiên bắt được một bóng dáng quen thuộc, "A!" một tiếng, chỉ chỉ người phía trước đang nhảy dựng đến hân hoan, ý bảo Tạ Hi đi bắt.
Tạ Hi nghe lời mà đi qua đem người bắt lại.
Tam sư đệ thình lình bị người phía sau xách cổ, khiếp sợ thiếu chút nữa quỳ xuống, quay đầu lại nhìn thấy Tạ Hi mới nhẹ nhàng thở ra, nhìn thấy Sở Ngư, còn không muốn sống mà nhếch miệng lộ ra một nụ cười ngay thẳng.
Sở Ngư cảm thấy mặt mũi đời này đều bị quăng ra ngoài, nhịn xuống xúc động muốn diệt khẩu, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Tam sư đệ, sao ngươi không đi theo sư tôn?"
Ngữ khí thanh lãnh nghiêm túc và khuôn mặt nhỏ bạch ngọc hình thành tương phản mãnh liệt, ánh mắt Tam sư đệ sáng lên, bị dáng vẻ này của Sở Ngư manh đến chết đi sống lại, duỗi tay muốn sờ Sở Ngư một phen, lại bị Tạ Hi trừng mắt, đành phải xám xịt mà thu hồi tay, nhỏ giọng nói: "Sau khi huynh rời đi, sư tôn xách theo cái thần hồn kỳ quái kia đi ra ngoài. Sau khi Chuông Thiên Động vang lên, thấy sư tôn còn chưa trở về nên đệ tới trước."
Sở Ngư sờ sờ cằm, lại là một hình ảnh gây tương phản, Tạ Hi che che mũi, yên lặng mà đầu Sở Ngư vặn trở về, xoa xoa bóp bóp, tâm nở hoa, vui mừng khôn xiết.
Y chơi đến cao hứng, Sở Ngư bị chơi đến khó chịu, còn chưa phát phát hỏa, liền nghe được một tiếng "Đương" dài. Khác với tiếng chuông lúc trước, thanh âm này lâu dài réo rắt, mới vang lên liền khiến âm thanh cãi cọ ầm ĩ giáo trường dần dần an tĩnh lại.
Sở Ngư khó chịu ôm tay nhìn về phía vài người đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đại điện. Liếc mắt nhìn một cái, không ngoài dự đoán mà thấy được Lục Khinh An cùng Sở Thanh, nhưng ngoài dự đoán mà thấy được cả Tống Viễn Trác.
Những người còn lại đều không quen biết, bất quá nhìn dáng vẻ hẳn đều là nhân vật Nguyên Anh kỳ.
Đợi giáo trường hoàn toàn an tĩnh lại, từ đỉnh đại điện có một nam tử chậm rãi lên tiếng: "Chư vị đạo hữu, đại chiến chính ma có thể sẽ kết thúc."
Phía dưới một trận xôn xao.
Hắn nói: "Hai cái canh giờ trước, ma tu đã rút lui khỏi Kim Hà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.