Edit: Ngân Minn
Beta:Tinh Niệm
Tô Yên nhìn chằm chằm sổ con, thần sắc có chút hoảng hốt.
Hạ bút cũng có chút run.
Cũng không phải nàng có bệnh gì.
Chỉ là đêm qua ngủ quá muộn, sáng nay lại rời giường từ sớm vào triều.
Mệt mỏi.
Tư Đồ Tu từ ghế bên cạnh đứng dậy.
Ngồi xuống trên long ỷ, dựa gần Tô Yên.
Hắn cúi đầu, giọng nói trầm thấp
"Bệ hạ mệt sao?"
Tô Yên gật đầu
"Ừ"
Hắn duỗi tay để ở bên hông Tô Yên.
Nhẹ nhàng xoa bóp eo cho nàng.
Hắn ngậm ý cười
"Có lẽ là bệ hạ hôm qua mệt quá rồi."
Tô Yên hồi thần, sau đó lắc đầu
"Không phải."
"A?"
"Là mỗi ngày đều mệt."
Tô Yên cảm thấy mình bị ép khô rồi.
Tư Đồ Tu nghe xong, ôm Tô Yên cười ra tiếng
"Bệ hạ đây là khen ngợi thần?"
Tô Yên liền khốn đốn.
Bút lông trong tay không biết bị người ta cầm đi từ khi nào.
Sau đó, nàng dựa vào trong lòng ngực hắn ngủ.
Tư Đồ Tu đợi nửa ngày, mãi không thấy người trong lòng mở miệng trả lời.
Cúi đầu liền thấy Tô Yên đã ngủ.
Hắn cười nhẹ, cúi đầu hôn lên trán của nàng.
Ôm nàng điều chỉnh một tư thế thoải mái.
Nhìn mấy chồng tấu chương bên cạnh.
Hắn duỗi tay lấy một quyển qua, mở ra.
Nữ đế đại nhân game over, Hoàng Phu thượng vị.
Một bàn tay hắn ôm nữ đế đại nhân, một bàn tay lưu loát phê tấu chương.
Tô Yên ngủ đến say sưa.
Bộ dáng hoàn toàn mặc kệ cho hắn bố trí.
Hiện giờ thiên hạ thái bình.
Khu vực ngập úng lũ lụt ở phía Nam cũng đã được giải quyết ổn thoả.
Biên cương bình yên.
Bá tánh vui vẻ, ấm no.
Tấu chương hàng ngày trình lên cũng không có việc lớn quốc gia gì cả.
Mà quyển quyển đều chê trách Hoàng Phu là yêu nghiệt hoạ thuỷ.
Một đám đều đang cân nhắc làm thế nào để nữ đế đại nhân phế truất Hoàng Phu.
Mà đầu sỏ của đám người đó chính là Ninh Quốc công.
Tư Đồ Tu cảm thấy sổ con này nói rất có đạo lý.
Tỷ như nữ đế đại nhân, vất vả quá mức như thế.
Mỗi ngày đều phê sổ con rồi phê sổ con, ngày ngày đều đắm mình ở Ngự Thư Phòng.
Làm sao còn có thời gian bồi hắn?
Cho nên, Hoàng Phu của chúng ta rất bất mãn.
Phải cẩn thận cân nhắc làm thế nào để tất cả lực chú ý của Nữ đế đều đặt hết lên trên người mình.
Hắn cúi đầu, kề tai Tô Yên nói nhỏ.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
"Nữ đế đại nhân."
Tô Yên hơi mở mắt, biểu tình có chút ngốc.
"Ừ"
Nàng chớp chớp, cố gắng nghiêm túc nghe hắn nói.
Tư Đồ Tu
"Nữ đế đại nhân ngày đêm làm lụng vất vả, như vậy thực sự không ổn."
Tô Yên lại gật đầu
"Ừ"
Hắn khóe môi câu cười
"Vậy không bằng, nữ đế đại nhân nghĩ cái cớ, ngày ngày bồi thần?"
"Cớ gì?"
"Sinh con nối dõi, vì Thiên Thánh quốc kéo dài hương khói mới là việc quan trọng."
Tô Yên ngẩng đầu.
Tư Đồ Tu nhìn thấy nàng rất nghiêm túc.
Nhịn không được cúi đầu hôn một cái.
Lại hỏi
"Nữ đế đại nhân cảm thấy như thế nào?"
"Trẫm không mang thai."
"Bệ hạ vất vả như thế, nào có thời gian mang thai?
Nếu có thời gian rảnh rỗi, có lẽ liền có nha."
Tô Yên gật đầu
"Ừ"
Hắn nói rất có đạo lý.
Hắn thấy nàng ngoan ngoãn như vậy.
Ôm nàng
"Bệ hạ có mệt không?"
"Mệt"
"Bệ hạ ngủ tiếp đi."
"Tấu chương còn chưa xem xong."
"Thần sẽ xem giúp bệ hạ."
"Ừ"
Tô Yên lên tiếng, lại tiếp tục ngủ.
Sáng sớm hôm sau.
Lúc thượng triều.
Chúng quan viên đều đã tới.
Nhưng đợi nửa canh giờ mà bệ hạ vẫn chưa tới.
Một vài quan viên đã bắt đầu bực bội.
Sôi nổi nghị luận với nhau.
Đương nhiên, nữ đế địa nhân là thiên tử một quốc gia, người tất nhiên không sai.
Có sai cũng là vị yêu hậu nhiễu loạn hậu cung kia.