Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Thanh Uyển mở tấu chương ra, đọc từng câu.
"Thiên Thánh quốc năm thứ mười một, Ninh Quốc công thu mười vạn ngân lượng, đặc cách cho con trai nhỏ của Bảo hầu gia tiến vào vòng thi cử thứ hai.
Thiên Thánh quốc năm thứ mười ba, hối lộ hai quan văn Lưu, Lý, một vạn lượng.
Thiên Thánh quốc năm thứ mười lăm, nhận hối lộ năm vạn lượng......."
Một dòng rồi một dòng, một trang lại một trang.
Thanh Uyển một hồi lâu mới đọc được hết số vàng bạc châu báu mà Ninh Quốc Hạ đã nhận đút lót.
Chờ nàng đọc xong, Tư Đồ Tu vừa cười vừa nhìn xuống Ninh Quốc hạ mặt đã tái mét bên dưới.
"Ta có nửa phần bôi nhọ ngươi sao?"
Ninh Quốc Hạ lắc đầu
"Tất cả đều là bôi nhọ, thần chưa bao giờ làm những chuyện đó."
Vừa dứt lời, chỉ thấy mấy chục cái rương lớn đang được thị vệ khiêng vào.
Tất cả đồng loạt đặt trước mặt Ninh Quốc Hạ rồi mở ra.
Tư Đồ Tu mỉm cười.
"Chỗ vàng bạc châu báu này là lục soát được trong nhà Ninh Quốc công ra đó, chỉ sợ Ninh Quốc công làm quan thanh liêm mười đời cũng không có nhiều như vậy đâu nhỉ? Ninh Quốc công chắc cũng không định nói với ta, số ngân lượng này là ngài nhặt được đấy chứ?"
Ninh Quốc Hạ ngẩng đầu, trừng mắt nhìn chằm chằm Tư Đồ Tu.
Hiện giờ tất cả đều đã bại lộ.
Vật chứng trước mắt, vô luận hắn muốn giảo biện như thế nào cũng đều không thể.
Ninh Quốc Hạ hừ lạnh một tiếng.
Vừa muốn mở miệng lại bị Tư Đồ Tu đánh gãy.
"Ăn hối lộ, đút lót thi cử, mượn sức quan viên triều đình. Từng việc đều khó thoát khỏi cái chết."
Dừng một chút, Tư Đồ Tu dựa vào ghế, lại nói tiếp
"Vừa rồi Ninh Quốc công một hai thề thốt, nói dối thì sẽ bị thiên lôi đánh chết..."
Hắn hạ mí mắt ngày càng thấp
"Xích Tinh, giết."
Dứt lời.
Ninh Quốc công hoảng sợ, còn chưa kịp phản ứng đã rắc một tiếng, đầu rơi xuống đất.
Máu bắn tung tóe trên mấy rương vàng bạc châu báu.
Còn bắn lên người những quan viên đứng gần đó.
Đám quan viên sợ tới mức lùi ra xa.
Vì chưa bao giờ gặp qua cảnh này, sợ tới mức hai chân đều run.
Người vừa rồi còn ở đây nói chuyện phiếm, nháy mắt đầu đã lìa khỏi cổ.
Toàn bộ quan văn quan võ trong triều, trong khoảng thời gian ngắn ngủi không ai tiếp thu nổi.
Nhưng Tư Đồ Tu tựa như còn chưa muốn kết thúc.
Hắn lên tiếng, ngữ điệu lười nhác
"Kéo người ra ngoài, buộc vào cột sắt, khi nào hắn bị sét đánh thì đưa người về."
Này, đây là đã chết còn không chịu buông tha??!
Mấy quan viên mới còn chưa từng gặp qua chuyện này??
Bọn thị vệ nhanh chóng nối đuôi nhau mà đi.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Nâng một đám rương, lôi kéo thi thể kia ra ngoài.
Mặt đất cũng nhanh chóng được dọn dẹp thanh khiết sạch sẽ.
Điện Càn Khôn lại khôi phục bộ dáng ban đầu.
Chỉ là trong không khí vẫn còn tràn ngập một cỗ mùi tanh chứng minh sự việc vừa mới xảy ra không phải là ảo giác.
Sau chuyện đó, tất cả mọi người đều trở nên thành thật.
Dù có muốn khuyên can, nhưng được sống không phải là càng quan trọng hơn sao?
Tư Đồ Tu lưu loát nói tiếp
"Vừa rồi ta mới nói ba điều kia, chư vị có ý kiến gì không?"
Lần này, không ai dám nói chuyện.
Trong chốc lát, trong điện vẫn yên tĩnh như cũ.
Hắn cười nói
"Nếu không có, liền quyết định như vậy đi."
Nhìn xem.
Trong vài trường hợp, vẫn là phải nặng tay mới được.
Tô Yên mang thai sao?
Đương nhiên không có.
Chỉ là hai người cùng nghĩ muốn thoái vị.
Nếu trong thời gian Tô yên nghỉ ngơi lại có thai, vậy liền sinh ra.
Còn nếu không có, vậy thì đưa một đứa bé về đây.
Việc sinh con nối dõi trọng đại như vậy, giữa hai người lại cảm thấy không quá quan trọng.
Nửa năm sau.
Phần lớn thời gian Tô yên vẫn rất cần cù, chăm chỉ, thật thà.
Tính tình của nàng đại khái là như thế.
Nếu là việc nên làm thì sẽ nghiêm túc mà làm.
Chỉ là thỉnh thoảng vẫn sẽ có chút tình huống đột phát.
Nếu nàng không thể lên thượng triều, Hoàng Phu đại nhân sẽ tới giám quốc.
Tất nhiên, đám quan viên triều đình không có ai dám nói một chữ "Không" với hắn.
Thiên Thánh quốc năm thứ ba mươi lăm.
Năm ấy, Thái tử mười lăm tuổi đăng cơ.
Nữ đế Tô Yên thoái vị, được phong là Thái Thượng Hoàng Nữ đế.
Qua 50 năm sau, hai người cùng nhau băng hà.
Ngoại trừ một người con nuôi, không có con nối dõi...
___THẾ GIỚI 20-KẾT THÚC__