Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1386: Hải tặc Tinh Tế có chút ngoan 33




Edit: hhhhhh
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên nhớ tới 350 vạn đồng liên bang mình nợ. Hiện giờ đã qua 5 ngày, còn hai tháng 25 ngày nữa.
Cô gật đầu
"Được"
Một màn này đều thu hết vào mắt Lý Nhã.
Lại hơn mười giờ trôi qua, đến khi âm thanh điện tử vang lên
"Đã tới Thâm Lam tinh, tàu chuẩn bị hạ cánh, các học viên chuẩn bị sẵn sàng."
Liên tục ba lần.
Tô Yên mở mắt tỉnh dậy. Đến khi cô từ khoang vũ trụ đi ra, phi hạm đã hạ cánh.
Ra ngoài, chỉ cảm thấy một luồng nhiệt phả vào mặt. Như bị bỏng, làm da mặt đau đớn.
Chờ mọi người từ phi hạm đi xuống, thầy giáo ra tiếng
"Từ giờ trở đi, thí luyện bắt đầu. Thời gian thí luyện là ba ngày. Chỉ cần mọi người có thể trụ tại đây đủ ba ngày thì xem như thành công.
Nếu không kiên trì được có thể trở lại đây. Thời khắc bước lên phi hạm chính là từ bỏ thí luyện."
Dừng một chút, lại nghe thầy giáo nói
"Nơi này là dã ngoại, các em là học sinh trường quân đội. Không thể đảm bảo mỗi người có thế bình an trở về, nhưng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức bảo hộ từng người an toàn."
Nói xong, thầy giáo vẫy tay một cái.
"Thí luyện bắt đầu."
Căn bản không cho mọi người cơ hội tiếp tục dò hỏi, liền lên phi hạm.
Chỗ này thật nóng.
Tô Yên nhìn một vòng, muốn tìm một chỗ mát mẻ. Nhưng ở xung quanh, khắp toàn bộ đỉnh núi này đều trụi lủi, không một bóng cây.
Tô Yên mở miệng
"Tiểu Hoa, ta muốn tìm một chỗ mát mẻ."
"Vui lòng chờ trong chốc lát, Tiểu Hoa đang tìm kiếm."
Thực mau, liền nghe Tiểu Hoa nói
"Ký chủ, 500 mét hướng đông có một sơn động, hệ thống đánh giá an toàn. Có thể nghỉ ngơi."
Cô không lập tức đi mà nhìn một vòng. Không thấy Tô Kiêu, cũng không thấy Hoắc Vưu. Lúc này cô mới một mình đi bộ về hướng đông.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Đến sơn động kia, vừa đi vào hang đã thấy cả người mát mẻ. Tô Yên tìm chỗ ngồi xuống, nhìn thái dương nóng bức bên ngoài.
Năm phút sau, đồng hồ điện tử vang lên. Là Tô Kiêu
"Chị ở đâu?"
"Trong sơn động từ chỗ phi hạm về hướng đông 500 mét."
"Chờ tôi."
Nói xong thì cúp điện thoại.
Một lát sau, liền nghe thấy tiếng bước chân đi về hướng này. Cô ngẩng đầu, người tới không phải Tô Kiêu.
Người nọ đeo quân ủng màu đen, tư thái biếng nhác. Hoắc Vưu đứng trước cửa sơn động, nhìn Tô Yên ngồi ngoan ngoãn bên trong.
"Có thể tìm được nơi này cũng không tồi."
Tô Yên lau mồ hôi trên trán, nhìn Hoắc Vưu. Thời tiết nóng bức bên ngoài như không ảnh hưởng gì tới hắn.
"Anh không nóng?"
Cô hỏi.
Hoắc Vưu hỏi lại
"Em nóng?"
Tô Yên gật đầu
"Nóng."
Tiểu Hoa thân thiết lại nhiệt tình giải thích cho Tô Yên
"Ký chủ, vì tinh thần lực của hắn là Cấp S, thể lực người điều khiển cơ giáp đều tốt hơn người thường. Chị cũng có thể hiểu, chiến sĩ cơ giáp cấp S trở lên có thể chịu lạnh chịu nóng."
Đang nói chuyện, một con chuột nâu chạy ngang qua, phát ra âm thanh "chi chi". Lại bởi vì lông nó có màu giống đất, không nhìn kỹ thì rất khó phát hiện.
Con chuột này to gấp đôi chuột bình thường. Bởi vì quá béo, cho nên lông che mất cả chân. Nó di chuyển chậm chạp.
Con chuột kia chắc cảm thấy bên ngoài quá nóng, muốn vào sơn động cho mát.
"Chi chi chi" nó cách Tô Yên càng ngày càng gần.
Hoắc Vưu nhìn, nhướng mày. Vừa mới nâng bước chân, bỗng nhiên, phanh!
Chỉ thấy con chuột đột ngột nhảy lên khỏi mặt đất, lập tức lộ ra bốn chân thô to của nó.
Còn tưởng rằng là do quá béo, nhưng hóa ra là vì che khuất đôi chân kia mới cố ý đi chậm rãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.