Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Cô lên tiếng
"Tô Kiêu là em trai của em, nó không thể chết được."
Hoặc Vưu lại nghe thấy lý do này. Những người nhỏ tuổi hơn cô đều là em trai cô sao. Vậy có phải về sau cô sẽ che chở cho toàn bộ người trên thế giới hay không?
Hoắc Vưu cố chấp
"Hắn sẽ không thể sống sót bước ra khỏi phi hạm này."
Tô Yên buồn bực. Nói thế nào hắn cũng không chịu hiểu
"Anh!!!!"
Hoặc Vưu thấy cô tức giận. Hắn cúi đầu, che ngực.
Nơi này bị cô làm cho càng đau đớn. Tô Kiêu không chết, cô sẽ không bao giờ muốn ở bên hắn.
Hoặc Vưu lẩm bẩm
"Em có thể giết anh, giết anh rồi, em và hắn có thể rời đi."
Rõ ràng là hắn ỷ đông hiếp yếu, là hắn khi dễ người ta. Thế quái nào lại nói ra một câu làm như mình mới chính là người bị khi dễ vậy?
Hoặc Vưu che miệng ho khan vài tiếng, lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ
"Em hà tất phải cứu tôi?? Không cứu tôi, hắn có thể yên ổn mà sống tốt hơn."
Tô Yên ấn ấn đầu. Hai bên giương cung bạt kiếm, không khí vô cùng căng thẳng. Giống như không còn lựa chọn nào khác nữa. Chỉ có một trong hai người chết thì mới có thể kết thúc mọi chuyện êm đẹp.
TÔ KIÊU nhìn Hoặc Vưu, lại nhìn chị gái hắn.
Ừm...
Mới lúc đầu hắn còn không hiểu, hiện tại hắn đã hoàn toàn xác định. Hoặc Vưu thật sự coi hắn trở thành tình địch rồi.
Trước kia hắn còn tưởng Hoặc Vưu quá biến thái, đến nỗi còn ăn cả giấm của em trai bạn gái.
Nhưng thấy thái độ này của hắn. Hình như hắn còn không biết quan hệ chị em ruột cùng cha cùng mẹ của hai người họ.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Tô Kiêu cúi đầu hỏi Tô Yên
"Chị tức giận?"
Tô Yên liếc hắn một cái
"Làm sao?"
"Vậy về sau chị đừng để ý đến tên Hoặc Vưu này nữa. Tìm một người tốt hơn chút. Ánh mắt chị không tốt lắm, tôi có thể góp ý cho chị."
Cùng thật kỳ quái. Trên thế giới nhiều đàn ông như vậy, một đám đều rất bình thường. Thế nào mà Tô Yên cứ nhất định đâm đầu vào tên thần kinh không bình thường, biến thái bệnh hoạn như vậy?
Chị gái của hắn đầu bị úng nước đúng không????
Tô Yên không nói gì, Tô Kiêu tiếp tục nói
"Dù sao tôi là em trai của chị. Theo lý thường, việc tuyển anh rể này tôi cũng có quyền bỏ một phiếu mà."
Nói xong, Tô Kiêu nhìn thoáng qua Hoặc Vưu, lại nói tiếp.
"Chúng ta được một mẹ sinh ra, tất nhiên vẫn phải nương tựa vào nhau mà sống mới đúng."
Nghe Tô Kiêu nói câu "được một mẹ sinh ra", Hoặc Vưu sửng sốt vô cùng.
Hắn ngẩng đầu nhìn bọn họ, mắt sáng lấp lánh, lại giống như có chút không quá tin tưởng.
Tô Yên nhìn Tô Kiêu lại nhìn Hoắc Vưu.
Cô nói với Hoắc Vưu
"Nó là em trai ruột của em, bố mẹ của bọn em đều đã chết từ lâu, em đã đáp ứng với bọn họ sẽ chiếu cố nó thật tốt."
Hoặc Vưu che miệng, ho khan từng đợt. Giống như muốn ho cả phổi ra ngoài.
Hắn đi tới phía Tô Yên, nhỏ giọng nói
"Yên Yên, anh biết rồi. Về sau anh cũng sẽ chiếu cố hắn thật tốt."
Vừa dứt lời, đã chạy tới trước mặt Tô Yên. Sau đó ôm lấy cô, đè cả người mình lên người cô. Còn cười rất vui vẻ, ánh mắt hắn nhìn Tô Kiêu cũng không còn tràn ngập ghen ghét đố kỵ như trước nữa.
"Yên Yên, em yên tâm. Sẽ không có ai dám khi dễ hắn."
Một đám thuộc hạ đứng phía sau trợn mắt ngó trái ngó phải. Các thể loại vũ khí trong tay còn chưa kịp ném xuống đất.
Lão đại nhà bọn họ... quy phục rồi????
Thay đổi quá nhanh làm bọn họ không kịp tiếp thu. Vừa rồi không phải còn muốn giết chết người ta nhanh nhất có thể sao?
Tô Yên nhìn hắn. Giống như đang nghiền ngẫm độ chân thật của hắn.
Hoắc Vưu ghé vào trên vai Tô Yên.
"Yên Yên, anh rất khó chịu."
Tô Yên không nói gì nhưng lại vòng tay ôm lấy hắn.
Hoặc Vưu thấy cô chịu phản ứng với mình rồi, lại dè dặt nói tiếp
"Anh không biết hắn là em trai của em."
Tô Yên thần sắc quái dị
"Em đã nói với anh rất nhiều lần rồi mà."
Hơn nữa vừa rồi không phải cô còn nói lại một lần nữa sao? Hắn sao lại nghe không hiểu rồi?