Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Tô Kiêu dùng ánh mắt quái dị nhìn Tô Yên. Nửa ngày sau mới mở miệng nói
"Tôi đại khái là đen đủi tám đời mới làm em trai chị."
Tô Yên liếc hắn một cái.
"Vậy cả kiếp này, kiếp sau, sau nữa thì không phải rồi."
Tô Kiêu nghe xong, bàn tay nắm chặt lại, thân thể cứng đờ. Ánh mắt nhìn Tô Yên không hiểu sao lại rất phẫn nộ.
Thật lâu sau, hắn mới nói một câu
"Cả đời này, tôi chịu cũng đủ rồi."
Nói xong, hắn liền nhìn đi chỗ khác, dựa vào ghế nhắm mắt lại.
Tô Yên nhìn hắn, suy nghĩ trong chốc lát. Nhiệm vụ bảo hộ hắn cũng hoàn thành rồi. Cô cũng không hiểu phải sống cùng người thân như thế nào. Nếu có một người em trai, cảm giác cũng không tồi.
Điểm không tốt duy nhất, chính là hắn không quá nghe lời, không giống với em trai 3 tốt như trong tư liệu viết.
Nhưng những chuyện này, cô cũng không muốn cưỡng ép hắn.
Tô Yên nghiêm túc nói với hắn
"Nếu cậu muốn, tôi có thể đi cùng cậu đến toà án Tinh Tế giải trừ quan hệ chị em của chúng ta."
Tô Yên vừa nói dứt lời, thân thể Tô Kiêu liền cứng đờ. Hắn nhắm mắt lại, ngồi im ở đó, một câu cũng không nói.
Không khí giữa hai người dường như muốn đọng lại. Cho đến khi một trận ho khan đánh vỡ bầu không khí cứng nhắc này. Cùng với âm thanh suy yếu của một nam nhân
"Yên Yên"
Tô Yên ngẩng đầu, không biết cửa phi hạm đã mở ra từ khi nào. Hoắc Vưu đứng đó, cả người vẫn xanh rớt như tàu lá. Đôi mắt hắn đen nhánh nhìn Tô Yên.
Tô Yên nhìn thấy Hoắc Vưu, ánh mắt cô lấp lánh, sự phòng bị trên người đều được trút bỏ
"Anh tỉnh rồi?"
Hoặc Vưu đi đến trước mặt cô, suy nhược đến mức không đứng được nữa.
Tô Yên vội đỡ lấy hắn.
Hoắc Vưu mở miệng
"Yên Yên đã cứu anh."
Ánh mắt hắn sáng quắc nhìn Tô Yên.
Tô Yên chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt.
Cô bỗng nhiên duỗi tay bịt kín đôi mắt người đối diện lại. Sau đó liền nói
"Ừm, anh dưỡng bệnh cho tốt."
"Có Yên Yên ở bên cạnh, anh sẽ tốt lên."
"Ừm"
"Yên Yên sẽ ghét bỏ anh sao?"
"Sẽ không."
"Vậy Yên Yên sẽ tìm nam nhân khác sao?"
"Sẽ không."
Hoắc Vưu duỗi tay nắm chặt lấy bàn tay Tô Yên đang che đôi mắt hắn. Kéo xuống để bên môi.
Tô Yên chỉ thấy lòng bàn tay truyền đến cảm giác mềm mại ấm nóng.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Hắn đang hôn tay cô.
Ánh mắt Hoặc Vưu vẫn luôn nhìn cô, chưa bao giờ dời đi chỗ khác, lẩm bẩm một câu
"Anh rất nhớ em, Tiểu Quai..."
Tô Yên hơi há mồm, hơn nửa ngày cũng không nói được gì. Lại giơ tay lên muốn che đôi mắt hắn lại.
Cũng không phải có chuyện gì. Chỉ là ánh mắt hắn nhìn cô, vô cùng nóng bỏng.
Tuy rằng đã bị hắn nhìn như vậy rất rất rất nhiều lần. Nhưng mỗi lần đối diện với ánh mắt như vậy, mặt cô liền muốn bốc cháy.
Tô Kiêu đang ngồi im trên ghế bỗng đứng dậy nhìn Hoắc Vưu.
Đại khái là ánh mắt của cậu ta quá chói mắt. Hoặc Vưu liền liếc qua phía đó. Hai người nhìn nhau.
Tô Kiêu lên tiếng
"Quân Vực."
Phản ứng đầu tiên của Tô Yên chính là: giấu không được. Sau đó, cô liền nghiêng đầu nhìn Tô Kiêu.
Hắn biết Quân Vực. Vậy chứng tỏ hắn không phải là Tô Kiêu trước kia.
Lúc trước cô đã hoài nghi hắn, hiện tại thực sự chứng minh đó là sự thực.
Quân Vực cúi đầu, ho khan hai tiếng
"Tiểu Quai, anh rất khó chịu."
Tô Yên cảm thấy hắn tám phần là giả bộ.
Nhưng nhìn cả người hắn đều tím tái, trước đó uống thuốc xong còn nôn ra máu. Có lẽ, hắn thật sự khó chịu.
Cô đỡ lấy hắn, duỗi tay sờ sờ trán Hoắc Vưu, à không, phải là Quân vực mới đúng.
Tô Kiêu đứng im ở đó nhìn một loạt động tác nhuần nhuyễn của Tô Yên.
Thân ảnh cao gầy, vô cùng cô đơn. Hắn cúi đầu nhìn xuống tay mình. Không biết từ khi nào đã xuất hiện vài tia lửa điện.
Bỗng nhiên hắn đi về phía Tô Yên.
Quân Vực khẽ nhăn mày.