Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1477: Hoa Bỉ Ngạn ở Minh Giới 1




Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Khi Tô Yên tỉnh lại, nhìn xung quanh.
Hoang vắng.
Mặt trời đỏ rực, bầu trời loang lổ sắc đỏ như một bức tranh vô cùng rực rỡ.
Nàng nhìn một vòng, đây hình như là một thôn trang, nhưng một bóng người cũng không có.
Gió thổi vô cùng lạnh lẽo, người nào nhát gan còn có thể sợ hãi mà nổi da gà.
Tô Yên ngửi thấy mùi máu tươi, nàng cúi đầu nhìn qua quần áo mình đang mặc trên người, vải thô dệt bằng sợi bông cứng, còn rách nhiều chỗ, quần thô dày màu xám. Vừa nhìn liền biết những ngày qua nguyên thân sống không hề tốt.
Nàng hỏi
"Tiểu Hoa?"
Đợi một lúc lâu, cũng không thấy Tiểu Hoa trả lời nàng.
Mất liên lạc?
Gió lạnh không ngừng thôi, nàng nghe loáng thoáng phía khu nhà cách đó không xa truyền đến âm thanh kêu rên vô cùng thống khổ.
Mùi máu tươi càng lúc càng đậm.
Cái nơi này, thật quỷ dị.
Sau đó Tô Yên sờ soạng quanh người mình, muốn tìm một ít manh mối.
Trên người chỉ có một đồng tiền treo bên hông và một tờ giấy màu vàng trong ngực, mặt trên viết một chữ "LỆNH" đỏ thẫm, ngửi mùi, như là mùi máu.
Phía sau tờ giấy cũng không viết gì.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh vừa truyền tới, hình như là ở phía bên phải.
Nàng đi tới chỗ đó.
Bởi vì không thể xác định chính xác là chỗ nào, nên vừa đi vừa nhìn khắp nơi.
Cho đến khi "ầm" một tiếng, giống như có thứ gì đó đập vào cửa.
Tô Yên dừng bước chân, nhìn về phía tòa nhà kia.
So với những ngôi nhà xung quanh, tòa viện này xa hoa hơn rất nhiều.
Chắc chắn mùi máu tươi là từ trong viện này bay ra.
Nàng đi tới cửa.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(_) ]
Tí tách, tí tách, tí tách, một dòng máu tươi theo bậc thang lát đá xanh chảy xuống, như một dòng suối nhỏ, chảy không ngừng.
Bên trong còn vang lên giọng nói tuyệt vọng của nam nhân.
"Ầm" một tiếng.
Cửa tòa nhà mở ra, một người bò ra ngoài.
Cả người..... đầy máu.
Mặc quần áo tơ lụa cao quý, tay đeo nhẫn ngọc, rõ ràng chính là một kẻ có tiền, tay đầy máu, lết người bò ra bên ngoài.
Vừa bò, vừa phát ra âm thanh hừ hừ sợ hãi.
Tô Yên không có cách nào hình dung được diện mạo của người kia, bởi vì... hắn không có mặt.
Da mặt đã bị lột sạch, máu tươi không ngừng chảy dọc theo cằm xuống đất.
Hình như còn bị mất cả lưỡi, trong miệng đầy máu.
Đôi mắt cũng trợn trừng lên, máu từ đáy mắt chảy ra ngoài.
Đây không còn dáng vẻ của một con người nữa, mà giống như quỷ lệ bò ra khỏi địa ngục.
Mặt Tô Yên lạnh tanh, sau đó nàng móc ra tờ phù chú màu vàng có chữ "LỆNH" ra khỏi túi
"Định"
Nói xong liền dán phù chú lên trán của người kia.
Nhưng hình như không có tác dụng, hắn vẫn run rẩy sợ hãi bò ra ngoài như cũ.
Tô Yên cúi đầu nhìn phù chú trong tay, cái này hẳn là phù chú đi.
Nàng đã nhìn qua, chính là dùng để trấn yêu trừ ma.
Nàng nhớ tới bộ phim truyền hình mình từng xem qua, đó là Tiểu Hoa mở cho nàng xem lúc nó được biến thành con người.
Lúc này đột nhiên có một tiếng cười nhẹ nhàng vang lên từ trong nhà.
Tiếng cười này rất êm tai, nhưng trong tình huống này lại làm người ta sởn gai ốc.
Chỉ thấy một nữ tử mặc quần áo trắng, cổ tay áo vén lên, lộ ra một đoạn cánh tay trắng đến bất thường, lục lạc treo bên hông phát ra tiếng vang, trên người khoác áo lụa mỏng, phác họa dáng người thập phần quyến rũ.
Bên trên chỉ mặc một chiếc áo yếm màu trắng, da thịt trắng nõn lấp ló lộ ra ngoài, làn váy của cô ta quét trên mặt đất, không dính một chút máu.
Nữ tử vô cùng quyến rũ, nhất cử nhất động đều mang theo câu dẫn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.