Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1778: Tô thiếu hiệp uy vũ 61



Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Hồi lâu sau, Hiên Viên Quân Ngọc thu lại ánh mắt, giống như nhớ tới điều gì đó.

Hắn cúi đầu nhìn Tô Yên

"Muốn bổn vương thả hắn?"

Mỗi lần hắn xưng là bổn vương, chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt.

Quả nhiên là vậy, Tô Yên bị hắn đè lên cây cột gỗ.

Hai người cách nhau cực gần, tư thế vô cùng ái muội.

Hiên Viên Quân Ngọc lên tiếng hỏi

"Thả hắn ta thì có thể, nhưng nàng lấy thân phận gì yêu cầu bổn vương?"

"Sao cơ?"

"Nàng hiện tại vẫn là tù binh bổn vương bắt tới đây, làm gì có tư cách nói chuyện này với bổn vương?"

Tô Yên chậm rì rì

"Tạm thời có thể chưa cần thả hắn."

Hiên Viên Quân Ngọc sửng sốt.

Hắn ôm Tô Yên vòng eo càng thêm chặt.

"Muốn thả."

Càng nói, âm thanh càng thêm lớn.

Giống như hắn bắt buộc phải thả người ra.

"Không phải chàng nói, ta là tù binh, không có tư cách yêu cầu chàng thả người sao?"

Hiên Viên Quân Ngọc kéo tay Tô Yên, cưỡng chế nàng ôm mình.

"Vậy nếu nàng gả cho bổn vương rồi, trở thành Vương Phi của bổn vương, tự nhiên sẽ có tư cách."

Nói xong, Hiên Viên Quân Ngọc nhéo cằm Tô Yên, hôn một cái.

Lý Đại Bạch đứng bên trong há hốc mồm.

Này này, sao mấy người đã trắng trợn táo bạo như thế này rồi?

Lý Đại Bạch bị dọa đến ngốc, hai chân không cẩn thận vấp một cái.

Ngã sấp mặt xuống.

Hiên Viên Quân Ngọc vẻ mặt không vui, nhìn hắn

"Ngươi muốn phản bác?"

Lý Đại Bạch theo bản năng lắc đầu

"Không có."

Hiên Viên Quân Ngọc nghe xong, lúc này mới dời ánh mắt, tiếp tục nhìn Tô Yên

"Thể nào, lần mua bán này có lời chứ?"

Tô Yên

"Ách ······"

Tô Yên không biết nói gì.

Khuôn mặt ôn hoà của vị nam nhân nào đó tức khắc liền sa sầm

"Nếu nàng không đáp ứng, tối nay tên lỗ mãng này sẽ phải chết ở đây."

Lý Đại Bạch

"······"

Tiểu huynh đệ không đồng ý với ngươi, liên quan quần què gì tới ta?

Chính mình không có bản lĩnh, còn muốn liên lụy tới người vô tội sao??

Nội tâm Lý Đại Bạch phun tào một trận.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Tô Yên gật đầu

"Được!"

Nàng đáp ứng.

Lý Đại Bạch nhìn Hiên Viên Quân Ngọc, hắn vẫn còn đang nhéo cằm, siết eo tiểu huynh đệ, không muốn đáp ứng cũng phải đáp ứng.

Nhìn thế nào cũng giống như tiểu huynh đệ bị cưỡng bách.

Đương nhiên, đây là ở góc độ người đứng xem.

Còn đối với Hiên Viên Quân Ngọc.

Ừm, vậy là Tô Yên đã cam tâm tình nguyện gả cho hắn, làm Vương Phi của hắn.

Trước kia hắn còn cảm thấy đám Phó tướng thật sự rất vô dụng, hoá ra cũng có lúc có tác dụng như thế.

Có thể góp cho hắn một ý kiến tốt như vậy.

Bảy ngày sau, bởi vì hai nước đã ký hiệp ước ngăn chiến, quân đội Kim Ngọc quốc đóng quân cách biên cảnh không xa đã bắt đầu rút về hơn phân nửa.

Chỉ còn lại mấy ngàn binh lính cùng với vị Vương Gia cứ lề mề chậm chạp không chịu rời đi này.

Vương Gia còn chưa bảo đi, đám Phó tướng làm sao dám đi.

Bảy ngày này, Vương Gia cùng tên tù binh của Thịnh Nguyên quốc kia càng lúc càng không coi ai ra gì, dây dây dưa dưa, quả thực, quả thực đồi phong bại tục.

Xem ý Vương Gia, cùng với tin đồn truyền trong quân doanh mấy ngày nay, Vương Gia còn muốn cưới tên yêu nam này.

Cmn????

.....

Một ngày nọ, thời tiết vô cùng xấu.

Có mưa nhỏ.

Nhưng hôm nay, Tô Yên đã hứa sẽ tới tiễn Lý Đại Bạch rời đi.

Nàng nằm trên giường, tâm tình thực sự không ổn.

Hiên Viên Quân Ngọc đã đi ra ngoài xử lý việc công, thế cho nên trong lều chỉ còn lại một mình Tô Yên.

Nàng cố ép sự không kiên nhẫn xuống, bò dậy.

Liên nghe thấy âm thanh tê tê.

Một con rắn nhỏ đang bò tới.

Ở trên đuôi còn buộc một túi tiền căng phồng.

Tô Yên sửa sang y phục, ngồi ở mép giường.

"Cái gì đây?"