Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1785: Tô thiếu hiệp uy vũ (Cuối)




Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Sau đó liền ném Tiểu Hồng đi.
Không có con rắn phiền phức kia, người nào đó liền ôm Tô Yên bắt đầu ngo nghoe rục rịch.
Tô Yên cất lời
"Chàng có nguyện vọng gì muốn thực hiện không?"
Hiên Viên Quân Ngọc giật mình
"Sao cơ?"
"Ta có thể giúp chàng thực hiện một điều."
Trong mắt hắn hiện lên một ý định
"Thật?"
Hiên Viên Quân Ngọc véo tay Tô Yên.
Bế thẳng nàng đi.
Tô Yên nghi hoặc
"Đi đâu vậy?"
"Đi thực hiện nguyện vọng"
"Đi chỗ nào?"
"Tất nhiên là ở trên giường."
Hắn nói trắng ra.
Sau đó lại lên tiếng hỏi một câu
"Vương Phi có phải cũng nên thực hiện nghĩa vụ của mình không?"
Sau đó, Tô Yên bị bế đi rồi.
Sáng sớm hôm sau, Tô Yên vừa tỉnh lại, trong đầu liền vang lên giọng nói của Tiểu Hoa
"Leng keng, chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ đã hoàn thành."
Khắp nơi đều truyền tin, Hiên Viên Quân Ngọc Vương Gia độc sủng một mình Vương Phi.
Không hề hái hoa ngắt cỏ, vô cùng ân ái.
Trong lúc này, tất nhiên có người không tin.
Có ý đồ thấy người sang bắt quàng làm họ, gả vào nhà cao cửa rộng.
Cuối cùng, đều bị Vương Phi đạp thẳng ra ngoài.
Còn có không ít nữ nhân xinh đẹp cũng có ý đồ, đương nhiên cuối cùng cũng không thực hiện được.
Hành vi của Tô Yên làm cho khắp nơi oanh động.
Người ta tự tiến cử, Vương Phi chẳng những không hiền đức rộng lượng, trợ giúp Vương Gia phân ưu giải nạn, ngược lại còn dùng thủ đoạn thô lỗ.
Quả thật, chính là một mụ đàn bà chua ngoa, đố kỵ.
Xưng hô này vừa mới được hình thành, không ít người đã mách tới tai Hiên Viên Quân Ngọc.
Ý đồ muốn khiến Hiên Viên Quân Ngọc chướng mắt Tô Yên.
Ai ngờ đâu, Vương Gia chẳng những không tức giận mà còn vô cùng sung sướng.
Thậm chí còn khen thưởng cho người tới mật báo ba mươi lượng bạc.
Nghe nói, lúc đó Vương Gia còn sung sướng mà nói một câu
"Cuối cùng nàng cũng ăn dấm của bổn vương rồi."
Hắn vừa nói ra lời này làm không ít người choáng váng.
Vương Gia và Vương Phi phu thê tình thâm, hạnh phúc bên nhau cho tới già.
.......
__THẾ GIỚI 28- KẾT THÚC__
"Leng keng, chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ hoàn thành."
Tô Yên tỉnh lại, đã ở trong không gian.
Tiểu Hoa
"Leng keng, trị số thêm 7. Trước mắt là trị số của ký chủ.
【 Dung lượng não 】80
【 Giá trị thể lực 】90
Ký chủ, chị muốn thêm vào đâu?"
Tô Yên
"Dung lượng não."
"Leng keng, chúc mừng ký chủ, tăng trị số thành công.
Số liệu hiện tại
【 Dung lượng não 】87
【 Giá trị thể lực】90"
Tô Yên lên tiếng
"Tiếp tục nhiệm vụ tiếp theo đi."
Tiểu Hoa vốn dĩ còn muốn hỏi Tô Yên có muốn mua sản phẩm trợ giúp không.
Nhưng thấy ký chủ muốn tiếp tục làm nhiệm vụ.
Lời nói tới miệng rồi vội vàng nuốt lại.
"Leng keng, ký chủ xin chờ trong chốc lát."
Tiểu Hồng đang yên yên ổn ổn trong không gian, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng đau đầu.
Sau đó, Minh Thạch dần dần phát sáng.
Đôi mắt Tiểu Hồng mơ mơ màng màng, nhìn thấy phía trước mắt xuất hiện một chấm đỏ, nhìn vô cùng giống một bông hoa.
Nó theo bản năng muốn há mồm ra ăn.
Vươn cái đuôi, muốn quấn bông hoa lại đây.
'Cạch' một tiếng.
Cái đuôi của Tiểu Hồng vừa chạm vào điểm sáng màu đỏ đó, Tiểu Hoa lập tức phát ra cảnh báo
"Cảnh báo, cảnh báo, có người chạm vào nút điều chỉnh không gian, ký chủ sẽ bị đưa đến thời không thí nghiệm."
Tiểu Hoa vừa dứt lời, thân ảnh Tô Yên đã biến mất khỏi trạm không gian.
Tiểu Hồng ngơ ngác ngẩng đầu.
Ơ?
Bông hoa màu đỏ đâu rồi?
Sao lại biến mất rồi?
Nó cũng chẳng buồn để ý, lại nằm xuống tiếp tục ngủ.
·········
Tô Yên tỉnh lại.
Lúc này, một bàn tay cô còn đang kéo rương hành lý.
Trên người mặc tây trang, tóc buộc đuôi ngựa, nhìn vô cùng giỏi giang nhanh nhẹn.
Có mấy chục học sinh đang đứng bên cạnh cô.
Trang điểm khác nhau, nhưng đều rất trẻ.
Giống như sinh viên hai mưới mấy tuổi.
Trên đỉnh đầu, có một tấm bia ghi chữ 'Học viện Moya.
Bốn chữ cái to đùng thể hiện uy nghiêm không thể xâm phạm.
Nhưng cổng trường học lại xiên xiên vẹo vẹo, nhìn qua có vẻ không phải là một trường học đàng hoàng gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.