Nam Phụ Lên Ngôi

Chương 12:




“Vân Kiều, em là con gái đó!” Thẩm Trạm đè đầu cô xuống, né tránh khuôn mặt quen thuộc kia, và cả ánh mắt ngây thơ không thuộc về cô.
“Nhưng Kiều Kiều sợ, ba mẹ sẽ ngủ chung với Kiều Kiều.” Cô nhớ rõ mỗi lần sét đánh khiến cô sợ hãi, ba mẹ sẽ bế cô lên giường đắp chăn cho cô. Cô nằm ở giữa có thể một trái một phải nắm tay ba mẹ, tiếng sấm lớn hơn nữa cô cũng không sợ.
“Anh ơi, em ngủ với anh được không? Kiều Kiều ngoan lắm, sẽ không quấy rầy anh đâu.” Bây giờ ba mẹ không có ở đây, chỉ mỗi anh trai mới có thể bảo vệ cô.
Kiều Kiều sáu tuổi tựa như đang chuyển toàn bộ mọi dựa dẫm và khát vọng với ba mẹ lên người anh. Vì thiếu cảm giác an toàn, nên cô tự tạo ra một thế giới giả dối, anh không thể bắt ép cô thay đổi nhận thức của mình được.
Được rồi.
Cô là “bệnh nhân” mà, một người đàn ông trưởng thành như anh không nên so đo với trẻ con.
“Ngủ ngủ ngủ.” Thẩm Trạm không chịu nổi ánh mắt của cô, bèn lấy một chiếc chăn bông gấp lại ngăn cách ở giữa, phân chia ranh giới.
“Em, ngủ bên này, không được lộn xộn, không được vượt qua ranh giới.” Anh chỉ vào một nửa khoảng trống bên phải giường lớn, tạm thời cho Kiều Kiều mượn.
Được phép ngủ chung, Kiều Kiều thật sự ngoan ngoãn nằm trên giường như mình đã cam đoan, nói không lộn xộn thì sẽ không lộn xộn.
Thẩm Trạm vô thức sờ vào công tắc đèn phòng, tạm dừng động tác một lát, rồi anh chuyển ngón tay qua một bên khác, mở đèn tường, để lại một luồng sáng nhỏ.
“Anh ơi, ngủ không tắt đèn à?”
“Em không sợ bóng tối?”
“Có anh trai ở đây, Kiều Kiều không sợ.” Cô không sợ tối, chỉ sợ tiếng sét thôi.
Thẩm Trạm tắt hết đèn phòng như cô nói, Kiều Kiều cũng không phản ứng gì khác thường, cô không sợ tối thật.
“Anh ơi, anh ngủ chưa?”
“Ừ.”
“Anh ơi, anh ngủ chưa?”
“Ừ...”
“Anh ơi...”
“Câm miệng, ngủ đi.”
“Ồ.”
Vài phút sau.
“Anh ơi?”
Trong phòng ngủ im lặng, lần này không ai đáp lại lời cô nữa.
Không lâu sau, trong phòng tiếp tục vang lên tiếng sột soạt, Thẩm Trạm nhắm hai mắt, thầm cắn răng.
Kiều Kiều xoay người nằm nghiêng, lặng lẽ vươn một tay từ dưới chăn bông về phía đối diện, vô cùng kiên nhẫn sờ soạng. Cô nắm tay Thẩm Trạm, nhoẻn miệng cười thỏa mãn.
Ngoài cửa sổ mưa gió ngớt dần, rốt cuộc người trên giường cũng chìm vào giấc mơ đẹp đẽ ngọt ngào.
Căn phòng ấm áp, người đàn ông đang nằm bỗng nhiên đứng dậy, nhẹ nhàng bước vòng qua đầu bên kia, khom lưng bế người trở về phòng. . Đam Mỹ Sắc
Đùa gì chứ, sao anh có thể ngủ trên giường cùng Vân Kiều suốt đêm được?
-
Sáng sớm hôm sau, bọn họ vẫn gặp nhau trên bàn cơm, thái độ của Vân Kiều giống hệt lần trước, không hề ấn tượng gì với màn “biến thân” lúc tối.
Khi nhắc đến giông bão, Vân Kiều cũng phản ứng hết sức tự nhiên: “Chắc do em ngủ quá say nên không nghe thấy gì.”
Cô chỉ nhớ mình đánh một giấc tới bình minh.
Thẩm Trạm kịp thời truyền đạt hiện tượng này cho bác sĩ Phí: “Vân Kiều mắc chứng sợ không gian kín, còn Kiều Kiều sáu tuổi hình như không có phản ứng.”
“Có thể thấy rõ, Vân Kiều khi trưởng thành và Vân Kiều khi còn nhỏ đã thay đổi rất nhiều về tính cách lẫn các khía cạnh khác.” Sự thay đổi đó không chỉ nằm ở việc một người dần trưởng thành và trở nên dũng cảm.
Sau khi lớn lên, Vân Kiều kiên cường độc lập. Còn vào thuở nhỏ, Vân Kiều hoàn toàn là một cô bé hay dựa dẫm, cần người khác cẩn thận che chở, đầy ngây thơ đơn thuần.
Từng điều cô trải qua trong cuộc sống đã tạo nên con người hiện tại của cô. Nhưng sâu trong nội tâm, cô vẫn đè nén bản tính, thế nên dưới ảnh hưởng của một số việc như mất trí nhớ, cô đã phân liệt ra một bản thân thời thơ ấu.
Hai Vân Kiều khác hẳn nhau, ví dụ như Vân Kiều hồi nhỏ không sợ bóng tối, chỉ sợ sét đánh.
“Cũng khó trách em ấy lại khát vọng một thế giới hạnh phúc như vậy.” Việc mắc chứng sợ không gian kín, nhất định là hậu quả từ một số chuyện mà cô đã gặp phải trong quá trình trưởng thành sau này.
“Theo tình hình trước mắt, nếu buổi tối em ấy không ngủ, em ấy sẽ trở thành Kiều Kiều, và hôm sau thức dậy thì sẽ quay về bình thường.”
“Có thời gian cố định không?”
“Không chắc lắm.” Mấy ngày nằm viện, Vân Kiều luôn ngủ một giấc thẳng tới rạng sáng. Sau khi dọn qua đây, cô mới bắt đầu xuất hiện hiện tượng này, đến bây giờ đã xảy ra tổng cộng hai lần.
“Với tình trạng hiện tại, cô ấy tạm thời không thể làm tư vấn tâm lý. Tôi đề nghị đừng để cô ấy biết về việc Kiều Kiều tồn tại, vì không có cách nào xác định được liệu bản thân cô ấy có thể chấp nhận điều đó không.” Chuyện quá khứ, hỏi gì Vân Kiều cũng không biết, tất cả những gì Kiều Kiều có thể nói với họ đều là sự giả tạo hoàn hảo.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hiểu ý bác sĩ Phí, Thẩm Trạm thở ra một hơi: “Ông đừng giỡn với tôi.”
Nếu hết cách với Vân Kiều, người chịu khổ chịu cực vẫn chỉ có mỗi anh.
Ngày thứ ba, Thẩm Trạm cố ý ở trong phòng chơi game tới rạng sáng, Vân Kiều không sang tìm anh, Kiều Kiều cũng thế.
Lúc trở về phòng, Thẩm Trạm không khỏi thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ đêm nay mình có thể vượt qua trong bình yên rồi.
Rửa mặt xong, anh nằm trên giường tắt đèn đi ngủ, trong cơn nửa tỉnh nửa mê, anh cảm giác có gì đó sai sai. Thẩm Trạm mở bừng mắt, đồng thời bật đèn lên, chỉ thấy Kiều Kiều đang chống hai tay lên má ngồi xổm bên giường, nghiêng đầu nhìn anh.
“Vân Tiểu Kiều!” Thẩm Trạm xoay người ngồi dậy, hai tay kéo chăn quấn quanh người.
Thời tiết mùa hè, anh thích cởi quần áo ngủ, tối qua vì nghĩ Vân Kiều sẽ không ở đây nên mới tiếp tục thói quen của mình, ai biết được hơn nửa đêm cô lại mò vào!
Kiều Kiều nâng cằm, không ngại phiền phức lặp lại: “Em tên Kiều Kiều.”
“Vân Kiều Kiều, em nằm sấp ở đây làm gì?”
“Anh ơi, em có thể nắm tay anh ngủ không?” Tối qua nắm tay Thẩm Trạm, cô ngủ say vô cùng.
Cảm giác này tựa như đưa cô quay về khoảng thời gian ba mẹ bầu bạn bên cạnh cô, cô rất thích bầu không khí như thế, không bao giờ muốn ở một mình nữa.
“Không thể.”
Thẩm Trạm nắm tay cô kéo ra cửa, vịn tay cửa ấn xuống nhưng làm thế nào cửa cũng không nhúc nhích, hình như đã bị khóa trái.
“Em còn khóa trái cửa?” Thẩm Trạm nhìn kỹ, bấy giờ mới chú ý tới khóa cửa kép, anh quay đầu véo véo má Kiều Kiều: “Em giỏi lắm, Vân Kiều Kiều.”
Kiều Kiều đưa hai tay ra sau lưng, để mặc anh nhéo mặt cũng không chịu đi.
Nhìn cô thể hiện vẻ dễ bắt nạt này, thật sự là một tội ác đó.
Đồ ngốc này, khóa trái cửa bên trong, anh vẫn có thể mở khóa mà, cũng có phải không mở được đâu.
Song, từ đó anh có thể nhận ra Kiều Kiều sáu tuổi thật sự rất biết cách giày vò người khác. Vì muốn mau chóng giải quyết phiền toái nhỏ khó chơi này, Thẩm Trạm đành vạch ra ranh giới trên giường, chờ Kiều Kiều ngủ say thì bế cả người lẫn chăn trở về.
Mấy ngày kế tiếp, hầu như tối nào, Thẩm Trạm cũng được bạn nhỏ Kiều Kiều ghé hỏi thăm một lần.
“Anh ơi, Kiều Kiều muốn nghe kể chuyện.”
“Anh ơi, anh không nắm tay Kiều Kiều không ngủ được.”
“Anh ơi...”
“Anh đang bận.” Thẩm Trạm tiện tay móc một viên kẹo từ túi ra, nhanh chóng bóc kẹo nhét vào miệng cô: “Kẹo còn không đủ bịt miệng em nổi à?”
Kiều Kiều vô thức nhép miệng, mùi kẹo sữa thơm nồng ngập tràn trong miệng, ánh mắt cô gái bừng sáng: “Ăn ngon quá, Kiều Kiều muốn ăn nữa.”
“Hết rồi.” Thùng rác không đặt kế bên, Thẩm Trạm thuận tay vò giấy gói kẹo nhét vào túi áo.
“Mua.” Kiều Kiều hào hứng giơ ngón tay lên.
Anh ra vẻ nghiêm túc chất vấn: “Ăn kẹo không cần tiền à? Suốt ngày chỉ biết mua mua.”
Kiều Kiều không nói thêm gì nữa.
Cô chợt im lặng khiến Thẩm Trạm giật mình, nghi ngờ có phải câu nói kia của mình hung dữ quá không? Dù sao bây giờ tâm trí cô mới sáu tuổi thôi.
Thẩm Trạm thiếu tự nhiên quay đầu nhìn, chỉ thấy Kiều Kiều đang dùng ánh mắt đầy đáng thương nhìn anh: “Anh trai nghèo rồi, ngay cả một viên kẹo cũng không mua nổi.”
Cô vô cùng chân thành nắm tay Thẩm Trạm: “Kiều Kiều có tiền tiêu vặt, có thể cho anh hết á.”
Thẩm Trạm: “...”
Lời này khiến anh có vẻ vô cùng keo kiệt.
Từ đêm sét đánh “ngủ chung”, Kiều Kiều càng thêm bám người, cứ một mực phải nắm tay anh mới chịu ngủ. Bác sĩ Phí nói đây là biểu hiện của việc thiếu cảm giác an toàn.
Đúng là nói nhảm.
Dĩ nhiên anh biết điều này, nhưng cũng không thể mỗi ngày đều chờ Kiều Kiều ngủ rồi bế cô về phòng như vậy chứ?
Thẩm Trạm cúp điện thoại, quay đầu thấy dì Triệu đang bước ngang qua, trên tay dì cầm một món đồ chơi bằng nhung được đóng gói trong suốt. Anh thuận miệng hỏi một câu, dì Triệu cười giải thích: “Sắp đến sinh nhật cháu gái nhỏ của dì rồi, cháu nó nói muốn một con gấu bông, nên dì cố ý đi chọn.”
Bỗng nghĩ tới điều gì, Thẩm Trạm nhếch miệng.
Vì bảo vệ tấm thân trong sạch của mình, anh nhanh tay đặt một con gấu lớn bằng hình người đưa đến trước cửa nhà.
Vân Kiều vừa dắt theo Kiều Kiều tản bộ trở về, thấy giữa phòng đặt một hộp lớn, hơi tò mò.
Nhưng đây là nhà Thẩm Trạm, theo lý thì đồ này thuộc về Thẩm Trạm, cô định vòng qua chiếc hộp, nhưng đã bị Thẩm Trạm gọi lại: “Quà tặng em đó.”
Mấy ngày nay, dường như cô và Thẩm Trạm đã hình thành mối quan hệ bạn cùng nhà rất kỳ diệu. Ban ngày cả hai không hề giao lưu, bây giờ nghỉ hè cũng không biết làm gì, cô thích dắt Kiều Kiều ra ngoài, thuận tiện làm quen với hoàn cảnh xung quanh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bỗng dưng Thẩm Trạm bảo muốn tặng cô một hộp quà lớn như vậy, chuyện này đã gợi lên lòng hiếu kỳ của cô.
Trước ánh mắt chắc chắn của Thẩm Trạm, trong lòng Vân Kiều tràn đầy chờ mong. Cô mở hộp ra, đưa tay vào rồi cầm lên, nụ cười trên miệng tắt ngấm: “Món gì mà mềm ỉu thế này...”
Vừa lớn vừa mềm, cô xách cánh tay con gấu, đầu nó sẽ rủ xuống, cô nâng phần đầu lên, không ngờ kích thước chú gấu này còn cao hơn cả cô.
“Gấu, không phải con gái các em đều thích thứ này sao?” Không rõ Thẩm Trạm đang vô tình hay cố ý dụ dỗ: “Em có thể đặt nó lên giường ôm ngủ đó, nắm tay nó cũng được.”
“Em là trẻ con ba tuổi à?” Cô tùy ý đáp, lại thấy lời này của mình không thích hợp mấy, lập tức sửa lời: “Gấu này đáng yêu lắm, cám ơn anh vì món quà.”
Hiển nhiên, cô tuyệt đối không thể để cho “nó” chiếm lấy giường mình!
Tận mắt nhìn Vân Kiều ôm chú gấu lớn lên lầu về phòng, Thẩm Trạm thở phào nhẹ nhõm, giơ ngón tay cái khen ngợi trí thông minh của mình.
Anh đặt một tay lên sô pha, thả lỏng người vì cuối cùng cũng giải quyết được mối họa lớn trong lòng, trùng hợp nhận được điện thoại mời gọi của bạn bè: “Anh Trạm, đã mười ngày nửa tháng không thấy bóng dáng anh rồi, ra ngoài chơi không?”
Thẩm Trạm vô thức nhìn lên lầu, nhếch khóe môi: “Đi thôi.”
Thẩm Trạm tùy ý phóng khoáng anh đây sao có thể bị ngáng chân được chứ.
Lúc ra ngoài Thẩm Trạm không có thói quen báo với ai, cùng lắm chỉ thông báo cho chú Liễu có cần chừa cơm không. Bây giờ đã hơn bốn giờ chiều, anh không định trở về dùng bữa.
Đến giờ ăn tối cố định, Vân Kiều tới phòng ăn, phát hiện chỉ thấy mình cô.
“Thẩm Trạm đâu ạ?” Cô thuận miệng hỏi.
Dì Triệu trả lời: “Hình như đi chơi với bạn.”
Vân Kiều không tiếp lời, dì Triệu không nhịn được, bèn lải nhải: “Trước kia Thẩm Trạm hiếm khi ở nhà, nếu không cũng sẽ nhốt mình ở phòng eSport.”
Trong mắt bọn họ, Thẩm Trạm không khác gì cậu ấm điển hình, ngoại trừ ra ngoài ăn uống vui chơi thì sẽ luôn ở nhà chơi game.
Nhưng dì Triệu cũng không có ý chê bai anh, thực chất người chủ Thẩm Trạm này rất dễ ở chung. Anh đối xử với dì và chú Liễu trong bếp tốt lắm, là một thanh niên đàng hoàng.
“Thật ra Thẩm Trạm rất thông minh, chơi game giỏi, nghe bảo cậu ấy với bạn bè tham gia thi đấu gì đó giành được không ít giải thưởng. Thêm nữa, trước đây lúc cậu ấy đi học, thành tích cũng rất tốt.” Có điều, không hiểu vì sao sau khi tốt nghiệp đại học, Thẩm Trạm lại không trở về tiếp quản sự nghiệp gia đình như người khác, cũng không tìm một công việc nghiêm túc. Trong mắt bọn họ, quả thực anh không có việc gì làm.
Dì Triệu không hiểu rõ quan hệ giữa hai người trẻ tuổi này lắm, chỉ nghe nói đôi bên đã quen biết nhau khi còn bé. Dì thấy Thẩm Trạm mạnh miệng mềm lòng chăm sóc cô gái này, nhất định đã thích người ta mà ngại nói ra thôi.
Dì phải nói nhiều lời hay giúp Thẩm Trạm, hy vọng hai người trẻ tuổi chung sống hòa hợp.
Vân Kiều lẳng lặng ăn xong bữa tối, rút khăn giấy lau khóe miệng, sau đó cô bước tới phòng khách: “Dì Triệu, lát nữa con cũng muốn ra ngoài một chút.”
“Được thôi, được thôi.”
Thời buổi hiện nay thanh niên không thể ở yên trong nhà, thích đi chơi đây đó, đối với họ, buổi tối mới là thời gian bắt đầu cuộc sống về đêm. Dì Triệu đã quen với việc Thẩm Trạm ra ngoài, thế nên cũng không hiếm lạ gì mấy chuyện này, dì sẽ không hỏi nhiều.
Vân Kiều về phòng thu dọn một chút, cô lấy chìa khóa, khăn giấy và điện thoại di động, ăn vận giản dị ra ngoài.
Lúc gần đi, cô nhìn tủ quần áo đóng kín.
Thẩm Trạm tặng cô một món quà, cô phải đáp lễ.
-
Trong phòng eSport sáng ngời, có mấy người trẻ tuổi đang ngồi chơi game.
Kết thúc cuộc chiến, Thẩm Trạm gỡ tai nghe xuống xoa xoa tóc, cầm lấy di động chuẩn bị gọi điện cho Vân Kiều. Anh do dự trong thoáng chốc, cuối cùng gọi cho dì Triệu: “Vân Kiều ngủ chưa ạ?”
“Sau bữa cơm tối Kiều Kiều nói muốn ra ngoài dạo bộ một lát, bây giờ vẫn chưa về.” Người trẻ tuổi bây giờ rất thích chơi, dì Triệu không hề nghĩ việc chín giờ chưa về nhà có gì sai.
“Đi ra ngoài, còn chưa về nhà?” Thẩm Trạm nhíu mày, phản ứng mạnh mẽ, từ tư thế nằm anh chuyển sang ngồi thẳng lưng.
Anh quay đầu nhìn đám đồng đội kia: “Mấy giờ rồi?”
Người bạn với hai tay trống trơn giơ ngón tay lên, hỏi ngược lại: “Chẳng phải anh đang cầm điện thoại sao?”
Quan tâm tắc loạn, Thẩm Trạm giơ di động lên xem, màn hình hiển thị thời gian.
21:01.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.