Nắm Tay Người, Kéo Người Đi

Chương 75:




Mạnh Thiểu Giác nói, ta có thể cứu hắn.
Đúng vậy, sao ta lại quên? Trong tay ta có tàng bảo đồ, ta có thể cứu Vũ Văn Duệ.
Ta cố gắng bình tĩnh lại, khàn khàn nói: “Thả hắn, ta có thể cho ngươi thứ ngươi muốn.”
Tàng bảo đồ không cho ta thứ gì, mà thứ Vũ Văn Duệ cho ta...... là thứ đặc biệt duy nhất.
Thần sắc Mạnh Thiểu Giác hơi thu lại, ánh mắt nhu hòa nhìn ta, “Nàng biết ta muốn cái gì?”
Ta cười khẽ một tiếng,“Ta cho ngươi tàng bảo đồ, ngươi thả hắn.”
Bọn họ đều muốn tàng bảo đồ, bất luận là hoàng tỷ, Hạ Liên Thần, hay là Mạnh Thiểu Giác.
Tài phú vô song, cắn nuốt biết bao nhiêu dục vọng của con người?
Nhưng mảnh nhu hòa trong mắt Mạnh Thiểu Giác dần dần tan rã, một cỗ âm u theo con ngươi khuếch tán, sau đó lạnh lùng nói: “Nàng nghĩ ta muốn tàng bảo đồ?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Ta nhìn thẳng hắn, “Ta có thể cho ngươi tàng bảo đồ, không chỉ có Vân Di, còn có Vân Chiến, điều kiện là ngươi thả Vũ Văn Duệ.”
Tàng bảo đồ cùng Vũ Văn Duệ bên nào nặng bên nào nhẹ? Đối với ta mà nói, đương nhiên là Vũ Văn Duệ quan trọng hơn. Bọn họ ba bên tranh đấu ta không để ý, bọn họ ba bên tranh đoạt ta không quan tâm, ta chỉ quan tâm đến Vũ Văn Duệ.
Mạnh Thiểu Giác đột nhiên cười ra tiếng, giọng nói trầm thấp lại vô ý cười, “Hay cho một cái tự cho là thông minh An Kha Lam.” Hắn nheo mắt lại, ánh mắt nóng rực nhìn ta, “Nếu ta nói thứ ta muốn không phải là tàng bảo đồ thì sao?”
Ta ngẩn người, thứ hắn muốn không phải là tàng bảo đồ? Hay là...... “Ngươi muốn ta giúp ngươi tiếp cận hoàng tỷ?” Sau đó trở thành gian tế Vân Trạch, vì hắn làm việc?
Hắn cũng không trả lời, chỉ nâng cằm ta lên, nhìn thẳng vào mắt ta từng chữ từng chữ nói: “Ta muốn nàng.”
Lời nói ra, một mảnh yên lặng.
Ta trầm mặc sau đó bắt đầu bật cười, châm chọc nói: “Ý kiến hay.”
Nữ tử bình thường đều lấy thân là trọng, bất luận ban đầu nàng có thích hay không thích một nam tử, chỉ cần nam tử kia có được thân thể nàng liền tương đương với việc đoạt được tâm nàng. Rồi sau đó, ta cần thứ gì ta cứ lấy, không hề có một câu oán hận.
Mạnh Thiểu Giác a Mạnh Thiểu Giác, kế sách của ngươi quả nhiên là vạn toàn.
Ta cười dối trá, “Ta đồng ý thì sao, không đồng ý thì thế nào?”
Trên mặt hắn, vẻ tươi cười rút sạch, lạnh lùng nói: “Đồng ý là tốt nhất, không đồng ý ta liền đợi cho tới khi nàng đồng ý, so kiên nhẫn, với ta không là vấn đề gì.” Hắn vén một nhúm tóc của ta lên, tỉ mỉ thưởng thức, “Hôm nay đến đây thôi.”
Mạnh Thiểu Giác nói xong liền dắt tay ta ra ngoài, ngay cả cơ hội để ta liếc Vũ Văn Duệ một cái cũng không cho. Ta lảo đảo đi đến ngoài cửa, lại bị một người đột nhiên đâm phải. Người đâm phải ta đúng là giám ngục ất vừa rồi, hắn cuống quít cúi đầu hướng ta xin lỗi: “Cô nương thật là xin lỗi, tiểu nhân không thấy được ngài, đại nhân thứ tội, tiểu nhân mắt chó bị mù mới đụng phải cô nương, đại nhân thứ tội!”
Mạnh Thiểu Giác khẽ nhíu mày, “Tránh ra.”
Giám ngục ất lập tức kinh sợ thối lui qua một bên, miệng tiếp tục bồi tội. Mạnh Thiểu Giác cũng không nhìn hắn, lôi kéo ta ra ngoài.
Ta dùng khóe mắt liếc giám ngục ất kia, sau đó gắt gao nắm chặt tay trái, an phận cùng hắn đi ra ngoài.
Trở lại phủ Thừa Tướng, Thanh Nha đang đứng hầu ngoài cửa, Mạnh Thiểu Giác nhìn ta nói: “Nàng nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Ta không đáp, tự cố mục đích trở về phòng sau đó đóng cửa lại.
Thanh Nha ngoài cửa thấp giọng nói chuyện với Mạnh Thiểu Giác trong chốc lát, sau đó hai người liền rời đi. Ta đợi đến khi ngoài cửa không còn động tĩnh gì nữa mới mở tay trái ra, để lộ tờ giấy hơi hơi bị mồ hôi làm ướt nhẹp.
Đây là giám ngục ất trong phòng giam vừa mới đưa cho ta.
Ta xoa xoa mồ hôi trong lòng bàn tay, run nhè nhẹ mở tờ giấy ra.
Tờ giấy viết rõ địa chỉ của nhà tù, còn ghi chú rõ là mật lao của Vân Trạch.
Giám ngục ất kia...... Là người của Vũ Văn Duệ?
Nghĩ đến đây, ta có chút không kiềm chế được đứng dậy, giám ngục kia nếu là người của Vũ Văn Duệ có nghĩa là hắn sẽ gọi người tới cứu Vũ Văn Duệ, nhưng vì sao bây giờ hắn lại viết địa chỉ nhà tù cho ta? Ta đấm đấm lòng bàn tay, chẳng lẽ hắn không thể đi ra ngoài để truyền tin tức, cho nên chỉ có thể viết địa chỉ chờ thời cơ đưa ra ngoài?
Nhưng ta phải làm sao mới có thể đem địa chỉ này cho bọn Mục Nhất?
Ta không khỏi bắt đầu đi qua đi lại, đưa ra ngoài, đưa ra ngoài, ai có thể giúp ta đưa ra ngoài?
Đang lúc ta suy tư đột nhiên nghe thấy âm thanh rất nhỏ từ cửa truyền vào, dường như là động vật nào đó dùng móng vuốt cào cửa. Ta lập tức đem tờ giấy nhét vào dưới giày, sửa sang lại vạt áo sau đó mở cửa. Vừa mở cửa liền cảm giác có cái đó mạnh mẽ đâm vào chân ta, cúi đầu vừa thấy, dĩ nhiên là...... Tiểu Hắc?
Ta ngẩng đầu, một bóng dáng màu hồng đập vào mắt.
Nàng cong lên khóe môi, con ngươi lấp lánh vô số ánh sao, “A Lam.”
Người tới đúng là đã lâu không gặp, Oánh Lộ.
Khuôn mặt nàng mượt mà gầy xuống, hé ra mặt trái xoan tinh xảo khéo léo, một thân ngạo nghễ phóng túng, so với nha đầu ngang ngược trước kia rõ ràng là trầm ổn không ít. Chính là, vui mừng trong mắt nàng vẫn rõ ràng như vậy, hưng phấn không cần nói cũng biết.
“A Lam!” Nàng chạy đến bên người ta, hai mắt mở to hô một tiếng, “A Lam!”
Trong lòng ta cũng có vui sướng đã lâu không có dâng lên, câu khóe môi thấp giọng kêu lên: “Oánh Lộ.”
Mọi chuyện, có lẽ không phải không thể xoay chuyển.
Ta không nghĩ ta sẽ gặp lại Oánh Lộ, mà nàng rõ ràng cũng rất kinh ngạc.
“A Lam,” Nàng nhào vào lòng ta, ôm chặt lấy ta,“Đã lâu không gặp!”
Ta lấy tay vỗ vỗ nàng, “Ừ, rất lâu.”
“A Lam A Lam A Lam, ta rất nhớ ngươi!”
“Ừ, ta cũng rất nhớ ngươi.”
“A Lam,” Nàng ngẩng đầu, hốc mắt hơi hơi đỏ lên, “Ngươi cái hỗn nha đầu!”
Ta thản nhiên cười cười, dùng ngón trỏ chọc chọc trán nàng, “Mấy tháng không gặp, sao lại càng giống trẻ con thế này.”
“Nào có.” Nàng lui vài bước, xoay vòng, “Ngươi không thấy ta cao lên sao?”
Ta cười gật đầu, “Vóc dáng quả nhiên dài ra, nhưng tính tình lại nhỏ lại.”
Nàng bĩu môi, “Không so đo với ngươi nữa, chúng ta vào phòng đi.”
Dứt lời, nàng lôi kéo ta vào phòng, hai người ngồi đối diện nhau trên bàn.
Oánh Lộ là người bạn đầu tiên cũng là duy nhất của ta tại thế giới này. Ta thích nha đầu thẳng thắn này, cũng thích nha đầu này vui sướng thương cảm giống tiểu cô nương, ta quý trọng nàng, nhưng không cách nào thay đổi được một sự thật, nàng là muội muội của Mạnh Thiểu Giác. Chuyện này cũng không thể ngăn cản tình bạn của chúng ta, nhưng tất nhiên điều đó cũng nhắc nhở ta, ở một phương diện nào đó, ý kiến của chúng ta vẫn không thể thống nhất.
Giống như ta không thể xác thực hay khẳng định, giờ phút này mình vui sướng là vì gặp lại Oánh Lộ đã lâu không thấy, hay bởi vì khốn cảnh bây giờ có thể ít nhiều có xoay chuyển.
“A Lam.” Oánh Lộ chu chu cánh môi phấn nộn, vui sướng vừa rồi giảm vài phần, “Thật ra ta đã sớm nghe bọn hạ nhân nói ca ca ta dấu một nữ tử ở trong này, không cho phép người khác đi quấy rầy, nhưng lại tìm đủ mọi cách để lấy lòng. Ta tò mò không chịu nổi, chẳng qua bên ngoài luôn có người canh giữ, ta muốn vào cũng vào không được.”
Tiểu Hắc vẫn bị coi thường đột nhiên rầm rì hai tiếng, thân mình trong lòng ta không an phận vặn vẹo, giống như phụ họa lời nói của Oánh Lộ trong. Ta nhẹ nhàng kéo kéo lỗ tai nó bảo nó im lặng, “Vậy bây giờ ngươi......”
Nàng nói: “Là ca ca để ta vào.”
Ta rũ mắt, Mạnh Thiểu Giác bảo Oánh Lộ đến đây với mục đích gì, trấn an ta hay là thuyết phục ta?
Nàng thở dài,“A Lam, đến bây giờ ta vẫn có chút không tiếp thu được mọi chuyện là sự thật.”
Nàng nâng mắt, cúi đầu nói: “Trong một đêm tất cả đều thay đổi, ca ca không phải là một lương thương nho nhỏ của Vân Di, mà thành gian tế của Vân Trạch, tiểu thúc không hề là thương nhân chạy loạn khắp nơi, mà là tướng quân tiếng tăm lừng lẫy của Vân Trạch...... Ngay cả Liễu Như Nhứ cũng không lại là Liễu Như Nhứ.” Nàng cười khổ, “Khó trách ca ca và tiểu thúc lại đối tốt với nàng như vậy, thì ra nàng là hoàng hậu tương lai của Vân Trạch.”
Nàng mê mang nhìn ta, “A Lam, nói cho ta biết tất cả không phải là sự thật đi...... Ta vẫn còn là tiểu thư Mạnh phủ Mạnh Oánh Lộ, ta vẫn còn là người vừa đánh vừa mắng bọn hạ nhân, ta vẫn còn là người chán ghét biểu tỷ của ta Liễu Như Nhứ, ta vẫn còn là người bất mãn ca ca và tiểu thúc bất công...... Nhưng A Lam, những sự thật đó thật sự làm cho ta cảm thấy sợ hãi.”
Ngực ta có chút buồn, đứa nhỏ lúc trước tùy ý phóng túng nay đã bắt đầu trưởng thành, đối với chuyển biến lớn đột nhiên phát sinh sinh ra mê mang cùng sợ hãi, dao động giữa sự thật hiện tại và giả dối trong quá khứ. Ta cất giọng nhẹ nhàng, “Oánh Lộ, tất cả đều là thật sự.”
“Đúng vậy, đều là sự thật.” Nàng cười cười, có chút bất đắc dĩ, “Nhưng ngươi biết không, ta lại hy vọng tất cả đều là giả.”
Ta thay nàng rót chén trà, nhẹ nói: “Thật hay giả có quan hệ gì, Mạnh Oánh Lộ vĩnh viễn vẫn là Mạnh Oánh Lộ.” Hoàn cảnh quả thật là yếu tố quan trọng nhất làm thay đổi nhân tính của con người, nhưng nếu nội tâm ngươi không dễ dàng bị ảnh hưởng, vậy còn gì phải sợ.
Ngón tay Oánh Lộ có chút run run, trào phúng nói: “Ta không thể tùy ý giống như trước kia, ta phải cố gắng làm cho tốt thân phận muội muội của thừa tướng, ta phải học cho tốt lễ nghi không để cho ca ca mất mặt...... Ta như vậy, vẫn là Mạnh Oánh Lộ sao?”
“Vì sao không phải?” Ta rũ con ngươi, “Oánh Lộ chỉ đang trưởng thành.” Trưởng thành, cho nên mới bắt đầu đối mặt với sự thật, cho nên mới bắt đầu bày ra khuôn mặt tươi cười tiếp người, cho nên không thể lại tùy ý làm bậy -- mỗi người đều có một quá trình như vậy, mà đó cũng không có nghĩa là đánh mất chính mình.
“A Lam.” Tay nàng đang cầm cái chén bỗng thắt chặt, cúi đầu nhìn nước trà nói, “Ta tình nguyện không lớn lên.”
“Có ai có thể không lớn lên?” Ta câu khóe môi, thản nhiên nhìn nàng, “Có mất tất có được, mất đi một ít, nhưng cuối cùng cũng được một ít thứ khác.”
Oánh Lộ ngẩn người, sau đó giống như nhớ tới cái gì, hai má thản nhiên đỏ ửng.
Ta hiểu, xem, đây rõ ràng là cô gái hoài xuân, hay là nàng tìm được hạnh phúc chân chính của chính mình rồi? Nếu là thật, vậy đó thật sự là một chuyện tốt.
“A Lam.” Nàng khôi phục tinh thần, hỏi: “Vì sao ngươi lại ở đây?”
Ta có chút buồn cười, từ từ nói:“Ngươi thấy sao?”
Nàng dừng một chút, “Là ca ca...... Bắt ngươi đến sao?”
Ta sờ sờ thân hình mềm mại của Tiểu Hắc, thản nhiên nói:“Ừ.”
Sắc mặt Oánh Lộ có chút vui mừng, “Ca ca huynh ấy...... và ngươi......”
Ta và Mạnh Thiểu Giác? Ta nói: “Ta cùng hắn không có gì.”
Nàng rõ ràng có chút mất mát, nhưng rất nhanh liền khôi phục tinh thần, “Ta không biết chuyện gì xảy ra giữa ngươi và ca ca, ta cũng không biết vì sao ca ca lại bắt ngươi tới đây. Nhưng A Lam, ca ca thật sự rất thích ngươi.”
Vì sao ai cũng nói như vậy? Các nàng không biết nội tình bên trong, sau lại chắc chắn Mạnh Thiểu Giác thâm tình với ta?
Ta mím môi, trầm thấp nói: “Hắn bắt Vũ Văn Duệ.”
Oánh Lộ nghe vậy ngốc ra, sau đó ảm đạm nói: “A Lam, chuyện giữa Vân Trạch và Vân Di ta không hiểu, ta không hiểu vì sao bọn họ lại thích tranh đấu vậy, cũng không hiểu vì sao ca ca lại muốn bắt ngươi và Vũ Văn công tử......” Nàng hướng ta vươn tay, có chút thử hỏi: “Nhưng mặc kệ bọn họ thế nào, chúng ta vẫn là bằng hữu, đúng không?”
Ta cười vươn tay, “Đương nhiên.”
Chúng ta vẫn là bằng hữu như cũ, nhưng Oánh Lộ, ta không thể không nghĩ cách trên người ngươi. Bởi vì bây giờ người có thể giúp ta, chỉ có ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.