Nam Thần Nhà Cô Có Bệnh

Chương 18: Phớt lờ và tương đồng




Mười một giờ hôm sau, Lâm Trường Ca đúng giờ bước vào nhà hàng Cảnh Hồng Lộ An Lộ, anh ta nói số phòng liền có nhân viên phục vụ dẫn đường.
Thân Tinh đã đến trước, cô ta nghe tiếng mở cửa liền ngẩng lên nhìn, thấy Lâm Trường Ca đến, cặp môi đỏ tươi nhếch lên cười với Lâm Trường Ca, "Anh Lâm, anh làm tôi đợi lâu thật đấy."
Lâm Trường Ca bảo nhân viên phục vụ rời đi, tự mình ngồi xuống, nhìn sang Thân Tinh, "Đúng mười một giờ, không muộn."
Thân Tinh tấm tắc hai tiếng, đoán rằng cũng hiểu ý tứ mà Lâm Trường Ca biểu hiện ra, cô ta xòe tay, "Được thôi, anh Lâm không có phong độ của quý ông, tôi cũng không so đo, cũng không biết anh Lâm hẹn gặp tôi là vì điều gì đây?"
Lâm Trường Ca nhìn cô ta, mặt mày càng tỏ ra lạnh nhạt, anh ta nói: "Cô Thân, người ngay không nói lời mờ ám, rốt cuộc cô muốn gì mới bằng lòng làm sáng tỏ chuyện cô nói trên Wein?"
Thân Tinh khiêu khích hếch đôi lông mày lá liễu, ra vẻ rất kinh ngạc nhìn anh ta, chốc lại che miệng nói: "Anh Lâm đang nói đùa sao? Tôi có nói chuyện gì dối trá đâu mà cần làm sáng tỏ?" Cô ta cười thấy ánh mắt Lâm Trường Ca phía sau tròng kính hơi nheo lại, trong bụng không biết vì sao mà lại sinh ra chút đắc ý và giải hận.
"Cô Thân, tôi tin cô cũng rất quý mến Ansel, cho nên mới chọn Ansel trở thành đối tượng đánh bóng tên tuổi của cô, nhưng cô phải hiểu, việc cô làm bây giờ đã làm xúc phạm Ansel, sao cô lại nhẫn tâm thế? Sao cô không làm sáng tỏ sự thật, để Ansel được yên bình? Đối với chúng ta chính là đôi bên cùng có lợi, lấy mối quan hệ xã hội của Phi Dương đảm bảo dù có làm sáng tỏ chuyện này nhưng cũng tuyệt đối không gây hại đến cô, chúng tôi có rất nhiều cách để giải thích. Cô hà tất phải hại người hại mình?" Lâm Trường Ca bình tĩnh nhìn Thân Tinh, nhưng ánh mắt anh ta ngày càng lạnh, bình yên không một gợn sóng.
Thân Tinh mím đôi môi đỏ mọng, cô ta khẽ vuốt mái tóc mình, lại nghịch nghịch điện thoại, dù thế nào cũng không đáp lại Lâm Trường Ca.
"Cô Thân, không phải tôi không có những cách khác giải quyết chuyện này, cho nên tôi vẫn tới tìm cô, chẳng qua là muốn dùng cách nhanh nhất ít tốn sức nhất mà thôi, tôi hy vọng cô không nên quá đáng quá, kéo dài hơn sẽ không có lợi cho cô. Cô Thân nghĩ kỹ thì gọi điện cho cấp dưới của tôi. Hôm nay đến đây thôi." Lâm Trường Ca nói xong đứng lên chuẩn bị đi.
"Chờ đã." Lâm Trường Ca đi được mấy bước thì Thân Tinh lên tiếng, cô ta cũng đứng lên, chiếc váy màu đỏ bó sát hoàn toàn tôn lên vóc dáng bức người của cô ta, cô ta ưỡn ngực, đi tới bên cạnh Lâm Trường Ca, nắm lấy cà vạt của anh ta, cặp môi đỏ ghé sát tai anh ta, khẽ nói: "Anh Lâm, chân trần cũng không sợ mang giày, sự uy hiếp của anh không có tác dụng với tôi, điều kiện của tôi chỉ có một, mấu chốt để giải quyết xong chuyện này không phải tôi, cũng không phải anh, mà là ở anh ấy."
Sau khi nói xong, Thân Tinh cười híp mắt buông cà vạt của Lâm Trường Ca ra, còn giúp anh ta vuốt lại áo, làm ra tư thế "Mời", "Anh Lâm, tôi chờ tin tức của anh. Có điều, cũng đừng lâu quá, lâu quá tôi sẽ không chờ được mà mở họp báo đấy."
Sâu trong mắt Lâm Trường Ca lướt qua một tia tàn nhẫn, anh ta nhìn thật sâu vào Thân Tinh rồi nhanh chóng bỏ đi.
Thân Tinh cười nhạo, trở lại chỗ ngồi, ngón tay lướt nhẹ qua màn hình, trên hình xuất hiện gò má hoàn mỹ của một người đàn ông, lịch sự tao nhã xuất chúng, anh nhắm mắt, quanh người lộ ra sự tinh khiết và bình lặng, không phải Cận An đấy sao.
Lâm Trường Ca quay về công ty giải trí Phi Dương, im lặng ngồi trong văn phòng, màn đêm dần buông xuống, bên trong phòng làm việc của anh ta vẫn tối đen, chỉ có thể nhìn thấy chút ánh sáng le lói từ điếu thuốc của anh ta.
Bên kia, Thân Tinh chưa về nhà, cô ta di chuyển bảy tám lần đến một căn hộ, còn cẩn thận nhìn phía sau xem có người bám theo hay không, lúc này mới cầm chìa khóa mở cửa.
Người bên trong nghe tiếng mở cửa đã đi ra từ sớm, anh ta ôm lấy Thân Tinh, "Tiểu Tinh, anh nhớ em quá."
Thân Tinh ngẩng đầu lên, trong mắt cũng đã cởi bỏ sự oán giận vừa rồi, hiện lên là ánh mắt nhu tình mật ý, cô ta dịu dàng nói: "Ansel, em cũng rất nhớ anh, vô cùng nhớ anh, đợi giải quyết chuyện này xong, chúng ta có thể vĩnh viễn ở cùng nhau."
Trong mắt người đàn ông được cô ta gọi là "Ansel" như có màn sương che chắn, nhưng nghĩ đến việc có thể ở cùng Thân Tinh đã cảm thấy lòng ngập tràn vui sướng, anh ta ôm chặt Thân Tinh, trịnh trọng gật đầu: "Tốt quá rồi, tiểu Tinh, anh chỉ muốn vĩnh viễn được ở cùng em, dù có ra sao cũng không rời xa nhau."
Giờ mới phát hiện, người đàn ông này có chín phần giống Cận An, nếu không nhìn kỹ, sẽ coi như đó là cùng một người! Huống hồ giọng nói phát ra đều gần như một người, chẳng qua khí chất hai người lại chênh lệch nhau nhiều lắm, người quen biết dù không thể nhìn một lần mà phân biệt được, nhưng ở lâu sẽ phát hiện ra chỗ sai khác ngay.
Người đàn ông này hiển nhiên không phải Cận An, vậy anh ta là ai? Chắc hẳn, anh ta chính là "Ansel" mà Thân Tinh nói sẽ theo cô ta đến dự họp báo! Người đàn ông trong mấy tấm hình Thân Tinh gửi lên Wein đoán rằng cũng là người này.
"Ansel, nếu anh muốn vĩnh viễn ở bên em, anh phải nghe theo lời em, học làm anh của trước kia, bằng không người khác sẽ không tin em. Hôm nay anh có xem video học tập không?" Thân Tinh nắm tay người đàn ông vào nhà, đồng thời hỏi.
Người đàn ông cúi đầu, nói nhỏ: "Xin lỗi tiểu Tinh, anh, anh còn chưa xem..." Thật ra không phải người đàn ông muốn làm trái lời người mình yêu, mà do mỗi ngày anh ta chỉ có thể đợi ở đây xem video, học theo video cử chỉ của "mình", nhưng anh ta càng xem càng thấy đó không phải mình, thế nhưng tiểu Tinh sẽ không lừa anh ta, cho nên người đàn ông rất rầu rĩ, hôm nay cũng không có tâm tình tiếp tục học.
Ở phía người đàn ông không thấy, Thân Tinh lạnh mặt, nắm chặt cổ tay người đàn ông, mấy giây sau mới quay lại cười nhìn người đàn ông, "Ansel ngoan tiếp tục xem video học nhé, em đi làm đồ ăn ngon cho anh có được không?"
"Được." Người đàn ông không dám làm trái cô ta, gật đầu, đi vào phòng xem video.
Thân Tinh nhìn theo anh ta, cặp môi đỏ mím chặt. Cho dù bề ngoài có giống hơn nữa, bùn nát cũng không thể chát tường, so với Ansel của cô ta thì kém không phải một hai điểm, thế nhưng, cô ta còn cần nhờ vào anh ta mới có thể gặp Ansel, phải khiến cho hắn được gọi là "Ansel" làm bẩn người thuần túy sâu sắc kia.
Cô ta xoay người đi vào bếp, mở tủ lạnh, nhưng không thấy thức ăn, đành phải cầm túi xuống dưới lầu mua.
Ngay khi Thân Tinh vừa đi không bao lâu, một người đàn ông trông rất bình thường cười hì hì bỏ điện thoại xuống, xem lại tấm ảnh mà anh ta đã mất công mất sức chụp được. Anh ta vội vàng gọi cho anh Trần: "Anh Trần, có phát hiện mới, hôm nay Thân Tinh đến tiểu khu Hoa Viên Trường Hồ, vào trong một khu chung cư, có điều muốn vào phải có chứng minh, tôi cũng không biết là tầng nào với chung cư nào."
Trong công ty giải trí Phi Dương, anh Trần cúp điện thoại, nhanh đi báo cáo với Lâm Trường Ca, bước vào căn phòng tối đen của Lâm Trường Ca, sợ đến mức nhịp tim như ngừng lại, anh ta mở đèn, thấy gạt tàn thuốc trên bàn Lâm Trường Ca đã chất đầy đầu lọc, trong miệng anh còn ngậm một điếu.
"Ông chủ, có phát hiện mới." Lâm Trường Ca nghe xong gật đầu, cầm điện thoại lên tìm người, "Alo, anh Lưu, tôi là Trường Ca đây, có chút việc muốn nhờ anh giúp. Đúng, chính là điều tra chủ hộ của chung cư Tinh Hà từ số 9 đến số 12 của Hoa Viên Trường Hồ, xem có ai tên là Thân Tinh hay Thái Phát không. Vâng, cám ơn anh nhiều, có thời gian nhất định mời anh một bữa."
Lâm Trường Ca cúp điện thoại, phát hiện anh Trần còn đứng đấy, nhướng mày nhìn anh ta, "Sao thế?"
Anh Trần cười hì hì hỏi: "Ông chủ, vì sao anh lại muốn điều tra chủ hộ tên Thái Phát?"
Lâm Trường Ca thu tầm nhìn, ánh mắt lạnh lùng không biết điểm rơi, giọng nói khàn khàn: "Thái Phát, là tên nhà giàu mới nổi bao nuôi Thân Tinh." Thân Tinh vốn không có tài lực có thể mua nhà ở Hoa Viên Trường Hồ, chỉ có thể do người khác mua cho cô ta, Thái Phát là người có khả năng nhất.
Anh Trần tỏ ra đã hiểu, thế là yên lặng rời đi. Còn Lâm Trường Ca dập tắt điếu thuốc, cũng không rút thêm điếu nào khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.