Nam Thần Nhà Cô Có Bệnh

Chương 22: Giải quyết và về nhà




Người đàn ông được anh Trần dẫn ra ngồi xuống bên cạnh Lâm Trường Ca, nhìn gần thì có thể thấy người đàn ông đó đang run rẩy, mà đôi tay anh ta hoàn toàn bộc lộ ra mức độ run rẩy. Người đàn ông cúi thấp đầu, nếu có người nhìn kỹ, sẽ thấy sự hoảng hốt sợ hãi trong mắt người đàn ông.
Những fan hâm mộ không biết thế nào, giống như có một dòng điện chạm vào người, tiếng hô lấy tốc độ trước nay chưa có giảm dần. Họ ngơ ngác nhìn người đàn ông trên bục, cứ cảm thấy Ansel hơi là lạ ở chỗ nào đấy, cảm giác đó quá kỳ quái, chẳng nhẽ Ansel thực sự mất trí nhớ? Thế nhưng vừa rồi Lâm Trường Ca nói rằng đó là tin đồn mà?
Lâm Trường Ca thấy thế, vỗ vỗ micro, ý bảo mọi người hãy chú ý đến anh ta, anh ta nói: "Xin mọi người đừng hiểu lầm, người này không phải -- "
Tuy nhiên Lâm Trường Ca còn chưa nói hết, bên ngoài sân vang lên một tiếng thét chói tai, mọi người tách ra, để lộ một con đường trống trải, Thân Tinh tới rồi, cô ta mặc áo khoác màu tím đỏ, bên dưới là bắp chân nhỏ để trần, đi giày cao gót, điệu bộ vênh váo tự đắc, nhưng mà, cô ta lại nắm chặt quai túi xách, thậm chí có thể thấy khớp xương gồ lên.
Thân Tinh đi đến, người trong công ty Phi Dương cũng không ngăn cản cô ta, để cô ta thuận lợi đi lên bục, cô ta vừa lên liền kéo người đàn ông, ra vẻ che chở đứng chắn trước mặt người đàn ông, giận dữ nhìn Lâm Trường Ca, cũng đánh đòn phủ đầu, mở miệng nói: "Lâm Trường Ca, anh dựa vào cái gì đưa Ansel đi, anh dựa vào cái gì -- "
Lâm Trường Ca chỉ nhìn liếc qua cô ta, tặng kèm một nụ cười lạnh, lập tức nói: "Nếu người đã đến đủ, vậy chúng ta tiếp tục, chuẩn bị ghế ngồi cho cô Thân."
Mặt Thân Tinh cứng đờ, ban đầu cô ta định sẽ đến quấy rối, gây sự, bức Ansel phải ra gặp cô ta, vậy nên cũng ngồi xuống bên cạnh người đàn ông. Chẳng qua, dù lúc này Thân Tinh có muốn đi, Lâm Trường Ca cũng sẽ không cho phép.
Lâm Trường Ca hừ lạnh, thật chưa thấy qua mụ điên nào như vậy. Anh ta nói với mọi người: "Tôi vừa muốn nói cho mọi người là, xin mọi người không nên hiểu lầm, người đàn ông này cũng không phải Ansel, anh ta chỉ là một người có khuôn mặt tương tự Ansel mà thôi."
Phía dưới ồ lên, những fan hâm mộ càng khiếp sợ, họ cuối cùng cũng tìm ra điểm bất thường chính họ vừa phát giác! Đúng vậy, đầu tiên khi nhìn từ xa, họ thực cho rằng người đàn ông đó là Ansel, bởi vì từ ngoại hình cho đến đường nét khuôn mặt đều vô cùng giống nhau, nhưng mà, họ yêu thích Ansel cỡ nào, sao lại không phát hiện ra được điểm kỳ lạ cơ chứ? Người đàn ông này hoàn toàn không có chút khí chất nào của Ansel!
Họ đều tin rằng, cho dù có một ngày Ansel thực sự mất trí nhớ, thế nhưng Ansel chính là Ansel, làm sao có thể quên được cuộc sống hai mươi tám năm của mình, dễ dàng thay đổi khí chất của bản thân? Khí chất là gì, khí chất là một loại ý thức nằm sâu bên trong nhất của con người, muốn hình thành nên nó có lẽ phải mất cả đời, nếu muốn thay đổi nó thì đâu có dễ? Huống hồ, trên thế giới này, người xuất sắc như Ansel, tinh khiết như Ansel, tại sao họ có thể nhận lầm được?
"Không! Mọi người đừng nghe Lâm Trường Ca nói bậy! Anh ấy chính là Ansel!" Thân Tinh đột ngột đẩy ghế ra đứng lên, hét lớn về phía đám đông, cô ta khóc thút thít nói: "Mọi người phải tin tôi, tin những gì mọi người thấy, gương mặt này lẽ nào vẫn chưa thể nói rõ được gì sao? Anh ấy chính là Ansel! Là Ansel mà tôi yêu!"
Thân Tinh quay đầu trừng mắt nhìn Lâm Trường Ca, chỉ thẳng vào mặt anh ta mắng: "Chính là người này, người đàn ông đạo đức giả này, anh ta không muốn hủy bỏ hợp đồng với Ansel, lúc tôi và Ansel đang dạo bộ, cho người đến muốn bắt Ansel đi, hại Ansel bị xe đâm, sau đó mất trí nhớ!"
Sau khi lời nói này dứt, tại nơi không có ai nhìn thấy, bàn tay của người đàn ông bỗng nắm chặt lại với nhau, sắc mặt càng trở nên nhợt nhạt.
Các phóng viên thì mặc kệ thật hay giả, đều quay qua chụp hình ghi chép, bọn họ chợt cảm thấy Thân Tinh đúng là một nhân tài, cũng bởi vì "yêu sách" của cô ta, lượng công việc của bọn họ gia tăng đồng nghĩa tiền thưởng nhiều lên, mỗi ngày, chỉ cần báo chí xuất hiện tin tức của Ansel và Thân Tinh, báo của bọn họ sẽ được bán ra với số lượng lớn, bọn họ đều hận không thể để Thân Tinh tiếp tục diễn lâu hơn.
Nhưng phản ứng của những fan hâm mộ lại nằm ngoài dự đoán của Thân Tinh, họ im lặng, lạnh lùng nhìn lên, không còn kích động và điên cuồng như vừa rồi. Ngay đến fan hâm mộ cũng tự thấy mình thật lạ lùng, tại sao mình lại như thế? Trên thực tế, họ đều tin vào trực giác của bản thân, tin lời Lâm Trường Ca nói, người đàn ông ngồi trên đó không phải Ansel. Tâm trạng chập chờn của họ lúc này, có lẽ cũng vì Thân Tinh bôi nhọ danh dự của Ansel.
Thân Tinh cảm nhận được không khí kỳ lạ của cả hội trường, cô ta ngừng khóc, ngẩng đầu lên nhìn, từ trong ánh mắt lộ ra sự không cam lòng.
Lâm Trường Ca không có ý định cãi nhau với Thân Tinh xem ai nói thật, ai nói dối, anh ta ra hiệu cho trợ lý, người trợ lý kia cực kỳ nhanh nhẹn đi trao cho phóng viên, một vài fan hâm mộ đứng gần một tập tư liệu.
Lâm Trường Ca nói: "Tập tư liệu mà mọi người đang cầm là thông tin về người đàn ông này, trong đó có ảnh chụp trước kia của anh ta, có thể nhìn ra, đường nét khuôn mặt của người đàn ông có vài phần tương tự Ansel, bởi vậy, sau khi xảy ra tai nạn xe đã được phẫu thuật thẩm mỹ, khuôn mặt hôm nay đã có chín phần tương tự Ansel.
Mặt khác, trong đây cũng ghi chép về vụ việc tai nạn của anh ta, người đụng vào anh ta, dẫn đến tai nạn, không ai khác chính là cô Thân Tinh, đồng thời, cũng chính cô Thân Tinh đã đưa anh ta đi phẫu thuật thẩm mỹ trong tình trạng thần trí anh ta còn mơ hồ."
Những fan hâm mộ đã hoàn toàn tin tưởng lời của Lâm Trường Ca, các phóng viên lại càng kích động, lại thêm một tin tức lớn nữa! Thế nào là fan hâm mộ yêu điên cuồng thần tượng, lại còn cho một người mất trí nhớ phẫu thuật thẩm mỹ thành thần tượng, còn suy diễn cho người mất trí nhớ, bịa đặt ra một loạt câu chuyện tình yêu với thần tượng.
Sắc mặt Thân Tinh lúc trắng lúc xanh, cô ta biết Lâm Trường Ca có thế lực, nhưng không ngờ trong thời gian ngắn anh ta đã điều tra được rõ ràng đến thế. Song cô ta vẫn cười, dù thế nào thì cô ta đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay, cô ta không để ý đến danh tiếng của mình chút nào, cô ta chỉ muốn gặp Ansel.
Bất thình lình, mọi người liền nghe thấy Thân Tinh hét lên: "Vì sao! Vì sao Ansel còn không xuất hiện! Tôi đã làm nhiều việc như thế, vì sao anh ấy còn chưa xuất hiện! Vì sao không thể gặp tôi!" Sự việc này rõ ràng đang bôi nhọ Ansel, làm hỏng hình tượng của anh, làm sao anh có thể chịu đựng mà không chịu xuất hiện!
Trong lòng fan hâm mộ mặc dù hận Thân Tinh gây tổn hại đến Ansel mình yêu quý, nhưng họ cũng rất muốn biết, vì sao Ansel không xuất hiện, chuyện như thế này chỉ cần Ansel đứng ra nói là sẽ không còn chuyện gì nữa.
Lâm Trường Ca lạnh lùng nhìn Thân Tinh, gằn từng từ: "Đừng mơ mộng nữa, Ansel sẽ không xuất hiện đâu. Cô không xứng." Anh ta lại nói tiếp với mọi người: "Sự việc đến đây thôi, hẳn tất cả mọi người đều đã rõ rồi, tôi không hy vọng lại thấy những bài báo đưa tin không đúng sự thật, bằng không công ty Phi Dương sẽ dùng đến luật pháp để bảo vệ lợi ích của Ansel, đồng thời, công ty Phi Dương sẽ khởi tố cô Thân Tinh đã phỉ báng bôi nhọ danh tiếng của Ansel, khiến Ansel chịu tổn thất cực lớn, lại tạo nên đau khổ về tinh thần cho Ansel. Tôi xin cám ơn những phóng viên đã đến đây hôm nay, cám ơn tất cả mọi người."
Trước khi đi, Lâm Trường Ca nói khẽ bên tai Thân Tinh: "Cô Thân có thể yên tâm, chúng tôi biết trạng thái tinh thần của cô có vấn đề, cho nên chúng ta sẽ không làm gì cô cả, chỉ cần đưa cô đến bệnh viện tâm thần là được."
Thân Tinh vẫn điên cuồng như trước, cũng không biết cô ta có nghe được Lâm Trường Ca nói hay không, cô ta hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của mình, không ngừng lặp lại những lời vừa mới nói.
Đúng vậy, trạng thái tinh thần của Thân Tinh có vấn đề, khi Lâm Trường Ca nhận được tư liệu về người đàn ông cũng nhận được bản đánh giá tinh thần của Thân Tinh, đồng thời trong gia đình cô ta có bệnh tâm thần di truyền.
Lâm Trường Ca không phải người quá độc ác, nhưng anh ta rất ghét có người không biết điều trêu chọc anh ta, cho nên chỉ có thể nói Thân Tinh mắc bệnh tâm thần cần sớm vào viện, không nên ra ngoài làm ầm ĩ, cuối cùng người chịu tội sẽ chỉ là cô ta, trò hề đến đây cũng kết thúc. Còn về người đàn ông kia? Ai biết được, nhưng với thái độ làm người của Lâm Trường Ca thì sẽ không cho phép anh ta giữ lại khuôn mặt tương tự Ansel.
Kiều Tấn Vũ đã trở lại nước Z, cầm theo giải thưởng, đi vào phòng làm việc của Lâm Trường Ca, "Anh Lâm."
Tuy rằng trên mặt Lâm Trường Ca có vẻ uể oải, nhưng đã thả lỏng hơn, nở nụ cười, "Về rồi đấy à."
Kiều Tấn Vũ cũng cười, bay giờ anh ta rất vui vẻ, bởi vì cuối cùng đã giải quyết con mụ điên Thân Tinh kia, anh ta nói: "Vâng, vừa xuống máy bay là đến đây ngay. Cho anh này, giải thưởng vàng của Ansel."
Lâm Trường Ca cầm lấy giải thưởng vàng, nhìn mấy lần rồi đặt nó vào hộc tủ trên tường, trong đó bày biện rất nhiều giải thưởng, hơn nữa, những giải thưởng đó đều là của Ansel, những giải thưởng của nghệ sĩ khác thì được đặt trong phòng trưng bày của công ty, chỉ có giải thưởng của Ansel mới đặt ở chỗ Lâm Trường Ca, không phải không có người ghen ghét hâm mộ, nhưng bọn họ đều không có lý do phản đối kháng nghị, ai bảo người đó là Ansel?
Kiều Tấn Vũ nói: "Anh Lâm, giải quyết xong vụ việc Thân Tinh rồi có cần nói một tiếng với Ansel không?"
"Tôi đã nói với cậu ấy rồi." Nụ cười của Lâm Trường Ca nhạt đi một ít, không đợi Kiều Tấn Vũ hỏi, anh ta đã nói: "Cậu ấy không có phản ứng gì cả. Ansel bây giờ, không muốn quan tâm đến những chuyện thế này, cứ kệ cậu ấy thôi, nhưng tôi tin, cậu ấy sẽ trở lại."
Đúng vậy, anh ta tin sẽ như thế. Bởi vì anh ta biết Ansel không phải một người yếu đuối, cho dù hôm nay anh bị đau khổ đánh ngã, nhưng cuối cùng sẽ đứng lên.
Kiều Tấn Vũ im lặng một lúc, nói: "Em cũng tin." Hai người nhìn nhau cười.
"Đi nào, hôm nay vui, anh Lâm mời cậu một bữa."
"Anh nhớ đấy nhé."
Ở nước M, hai mắt Terry đẫm nước nhìn Derrick và Laura, nức nở: "Tạm biệt chú Derrick, cô Laura, Terry sẽ nhớ hai người lắm." Đúng vậy, kỳ nghỉ ở nông trường Claude của họ đã kết thúc, phải về thành phố C.
Derrick cũng luyến tiếc bọn họ, ông ta nói: "Chú cũng sẽ nhớ nhóc Terry đáng yêu, có thời gian nhất định phải tới chơi đấy, biết không?"
Cận An và Giản Ưu liên tục gật đầu, Terry lao vào Derrick, dành tặng một cái ôm tạm biệt.
"Hẹn gặp lại, Derrick, Laura."
Lần này, không có David lái xe đưa đi, họ liền ngồi xe du lịch mà nông trường Claude cung cấp, đến ga tàu gần nhất rồi đi tàu về thành phố C. Đương nhiên, còn cầm theo túi lớn túi nhỏ, tất cả đều là đặc sản địa phương của nông trường Claude.
Terry còn là trẻ con, thương cảm tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, khi ngồi lên tàu cậu đã chuyển dời tâm trạng, chăm chú nhìn cảnh vật di chuyển ngoài cửa sổ.
Cận An vẫn đang nghĩ đến cuộc điện thoại của Lâm Trường Ca tối qua gọi. Anh ấy nói sự việc ầm ĩ của người phụ nữ tên Thân Tinh kia đã được giải quyết, cô ta bị cho rằng mắc bệnh tâm thần nên đã được đưa vào viện, có lẽ sẽ ở đấy cả đời.
Thật ra, Cận An không để ý, có bệnh thì sao, không có bệnh thì sao? Bây giờ anh không muốn nghĩ đến những chuyện hỗn loạn trong vòng giải trí, nhìn thì có vẻ phồn hoa nhưng thực ra lại rất thê lương. Rồi lại nghĩ đến chuyện liên quan đến fan hâm mộ của anh mà Lâm Trường Ca nói, Cận An liền thấy trái tim ấm áp vì những fan hâm mộ đáng yêu đáng quý trọng ấy.
Giản Ưu đưa cho anh một cốc trà trái cây, Cận An nhìn khuôn mặt ôn nhu của cô, trái tim chợt nhảy lên, biết đâu, trong thời gian không còn rắc rối và hỗn loạn, anh có thể trở lại như cũ, tìm về sức mạnh của mình cũng không chừng, đến lúc đó lại cảm ơn nhưng fan hâm mộ đáng yêu ấy.
Còn bây giờ, hãy để anh bưng cốc trà trái cây lên uống, cũng dành cho Giản Ưu một nụ cười ôn nhu. À, đúng rồi, không thể quên tiểu Thiên sứ bỗng nhiên nhảy lên người anh này, anh chỉ cảm thấy một góc núi băng trong nội tâm lại sụp đổ, được chạm đến, được làm tan chảy.
May mắn, trước đây anh có thể rút ra đúng lúc, như vậy mới gặp được họ, tìm thấy càng nhiều sự ấm áp hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.