"La là la, là lá la lá là la..." Giọng hát êm ái thanh thoát, cơ thể bước theo nhịp, lắc bên trái lắc bên phải, xoay trước xoay sau, thật là dễ thương.
Cuối cùng đã hát xong, Terry mắt cong cong chạy về phía Cận An đang đánh nhạc đệm cho cậu, tay chân cậu lanh lẹ, nhanh chóng leo lên đùi Cận An, ngồi vững vàng, cười híp mắt hỏi: "Chú Ansel, cháu hát có hay không?"
Cận An nhìn vẻ dễ thương của cậu không nhịn được liền vò mái tóc đen của cậu, thân mật cụng trán với cậu, khen ngợi: "Terry hát dĩ nhiên là rất hay. Thanh thoát nhẹ nhàng, khiến chúng ta vui vẻ."
Cậu nhóc được khen liền nở nụ cười rực rỡ, không hề mất tự nhiên hỏi tiếp: "Chú Ansel thấy cháu có thể giành hạng nhất không ạ?"
"Vì sao nhất định phải giành hạng nhất?" Thứ Tư tới Trường mẫu giáo Terry đang học sẽ tổ chức thi hát, Terry đại diện lớp mình tiến vào vòng đấu mười người, cậu nhóc có lòng háo thắng, lúc nào cũng lẩm bẩm giành hạng nhất. Cậu vô cùng thông minh, biết chú Ansel của cậu hát hay, thế là liền bao gói đồ đạc đến nhà chú Ansel, muốn Ansel đảm đương thầy dạy âm nhạc lâm thời, nói là muốn bế quan tập hát, dũng cảm giành hạng nhất.
Terry nhăn nhăn mũi, lộ ra vẻ không hài lòng, cậu dẩu môi, thở dài khoa trương, phàn nàn với Ansel: "Chú Ansel không biết mười người chúng cháu thứ sáu tới sẽ chọn ra ba người đứng đầu ạ? Coco lớp bên cạnh kia chạy tới nói, hạng nhất nhất định là bạn ấy, bảo cháu xem bạn ấy lấy giải." Cậu nhóc nói xong còn hầm hừ, tỏ ra mình rất không vui.
Ansel lại nghe ra được điều gì khác, "Ồ, cô bé nói vậy à, cô bé rất ngạo mạn, hay là rất mong chờ nhỉ?"
Terry không hiểu chú Ansel vì sao hỏi cậu như thế, cậu nghếch cổ cũng làm dáng tự hỏi, "Ừm... Hình như không có ngạo mạn, mắt rất sáng, đó là mong chờ sao? Cháu nhớ khi Miêu Miêu tặng cháu quà hoặc nhờ cậy mẹ việc gì, mẹ sẽ nói mắt cháu sáng to, hẳn lúc đó cháu rất mong chờ?" Nhưng cậu thật sự có chút không rõ, người lớn hỏi thật khó hiểu quá.
Ansel bật cười, xoa đầu cậu, trong ánh mắt lộ ra chút trêu chọc Terry, trẻ con thật ngây thơ hồn nhiên, nhưng mà anh nghe nói, tuổi này nên là bé trai bắt nạt bé gái, làm sao lại trở thành bé gái đến "khiêu khích" bé trai?
Terry không vừa lòng, "Chú Ansel, chú cười gì thế ạ?"
Cận An vội vàng dỗ dành Terry xù lông, "Không có gì", vội vàng nói sang chuyện khác, "Terry cảm thấy không vui vì muốn giành hạng nhất, hay là không thích Coco giành hạng nhất?"
"Ơ?" Cậu nhóc tỉnh tỉnh mê mê, dường như mới phát hiện mình cũng không nhất định phải giành lấy hạng nhất? Mặc dù nghe hạng nhất rất êm tai, nhưng nếu mình thua cũng không quang trọng gì. Còn nói không thích Coco giành được? Hình như cũng không có, vậy tại sao cậu lại có dáng vẻ này?
Terry nghĩ rõ ràng nhảy xuống khỏi đùi Cận An, "Chú Ansel, cháu không nhất định phải giành hạng nhất, Miêu Miêu nói chỉ cần làm tốt việc của mình, kết quả cũng không phải do cháu quyết định. Cháu cũng không phải không hài lòng Coco giành giải, cô giáo cũng bảo bạn ấy hát rất hay. Cho nên cháu quyết định, cháu muốn về nhà."
Cận An tất nhiên sẽ không ngăn cản, tuy anh rất thích Terry ở với anh, nhưng đây không phải nhà cậu, cậu nhóc có thể ở cùng anh hai ngày, anh đã rất hài lòng.
"Để chú đưa cháu về nhé?"
Terry cười hì hì gật đầu, bỗng kéo tay Cận An, lắc lắc làm nũng: "Chú Ansel, cháu ở nhà chú hai ngày rồi đúng không? Nước Z có câu 'có qua có lại mới toại lòng nhau', chú cũng ở nhà cháu được không, cháu sẽ chiêu đãi chú." Thật ra, cảm thụ sâu sắc nhất sau hai ngày ở nhà Cận An của cậu nhóc chính là, cậu rất nhớ đồ ăn Miêu Miêu làm, chú Ansel không biết làm cơm, toàn dẫn cậu ra ngoài ăn, buồn lắm đó.
Cận An nhéo mũi cậu, lắc đầu, nhưng không biết nên giải thích thế nào với cậu nhóc là mình không đi được vì Giản Ưu, giữa nam nữ thì nên chú ý hơn, đành phải nói: "Cháu đã hỏi Katrina chưa?"
"Bây giờ cháu hỏi ngay đây!" Terry chạy về phòng, lấy điện thoại trong túi ra, bấm số của Giản Ưu.
"Terry thế nào rồi?" Đầu bên kia vang lên giọng nói êm ái của Giản Ưu.
Terry dùng giọng điệu dễ thương nhất làm nũng: "Miêu Miêu, con muốn mời chú Ansel đến ở nhà mình có được không ạ?"
Bên kia Giản Ưu đang ở trong phòng làm việc, tay cầm bút của cô dừng lại, rồi đặt bút xuống, cô hỏi: "Tại sao Terry lại muốn mời Ansel tới nhà ở?"
Terry liền than phiền: "Miêu Miêu, mẹ không biết chú Ansel đáng thương thế nào đâu, chú ấy không biết nấu cơm, hai ngày vừa rồi đều dẫn con ra ngoài ăn, mẹ cũng bảo là ăn như thế không có dinh dưỡng. Con chỉ muốn hôm nay về, cũng mời chú ấy tới nhà, Miêu Miêu làm cơm ngon, cho chú Ansel thưởng thức."
Nhịp tim Giản Ưu chậm lại, im lặng một lúc, cuối cùng đáp ứng, "Vậy con đi mời chú đi. Hôm nay mẹ làm món ngon cho hai người."
Terry liền nhảy cẫng lên, "Vâng ạ! Miêu Miêu thật tốt, con sẽ đi nói cho chú Ansel tin tốt này ngay!"
Giản Ưu tắt máy, chạm lên trái tim, cảm giác vừa rồi sau khi nghe Terry nói, đó là đau lòng. Tuy cô có nghe anh nói, gần đây khẩu vị đã khá hơn, so với trước kia ăn không vào hoặc ăn rồi nôn đã tốt hơn nhiều, căn bệnh chán ăn xem như biến mất.
Nhưng cô không quên, trước đây anh vì ngộ độc thức ăn mà phải vào viện, sau đó vì nôn quá nhiều dẫn đến ngất xỉu, bác sĩ nói với cô, dạ dày của anh yếu hơn người thường, nhất định phải chú ý ăn uống. Cô tin Cận An sẽ đến những nhà hàng cao cấp hợp vệ sinh ăn uống, hương vị sẽ không kém, nhưng thức ăn bên ngoài có quá nhiều gia vị, huống hồ anh lại là người nước Z, sẽ thích ăn món ăn của nước Z hơn.
Giản Ưu nghĩ, tối nay không bằng làm mấy món nước Z, nhớ lại lần trước nấu đồ cho Cận An, thực đơn liền hiện lên trong đầu, canh cá diếc, gà hấp sen, tôm tươi chiên năn ngọt...
Terry hoan hô chạy tới kéo tay Cận An, đắc ý nói: "Chú Ansel, Miêu Miêu đã đáp ứng rồi, chú mau lấy quần áo đến nhà cháu thôi!"
Cận An ngẩn ra, không ngờ Giản Ưu lại đồng ý, hay cô ngại vì Terry mới buộc phải đồng ý? Anh nhớ đến người con gái ôn nhu ấy, lại cảm thấy cô không phải người như vậy, trong lòng có cảm giác không nói ra lời, ánh mắt anh nhìn Terry có chút phức tạp, cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn bị Terry kéo đi lấy quần áo, sau đó cầm theo cả túi sách nhỏ của Terry rời khỏi nhà, ngồi xe đến nhà Terry hòa Giản Ưu.