Năm Tháng Yêu Thương

Chương 7:




22.
Mùi khói cay nồng trong không khí dần dần nhạt đi, tôi ngồi phịch xuống đất, như có một tảng đá khổng lồ đè nặng lên tim, làm thế nào cũng không thở nổi.
Thực ra, mắt cá chân của tôi bị thương vẫn chưa lành hẳn, lúc đi lại vẫn còn đau từng cơn. Nhưng có lẽ hôm nay là một ngày đặc biệt, sự phấn khích đã khiến tôi tạm thời quên đi cơn đau.
Bây giờ cả người tôi như bị dội gáo nước lạnh hết lượt này đến lượt khác. Nỗi đau ở chân rốt cục tìm được cơ hội, cùng với những lo lắng buồn phiền lần lượt leo lên tim tôi, đập toàn thân tôi hết búa này đến búa khác.
Nước mắt làm mờ tầm nhìn, tôi ôm lấy chân mình cuộn tròn như quả bóng, sự sợ hãi chậm chạp như cơn sóng đánh úp vào người. Tôi không nghĩ lần đầu tiên đối mặt với cái ác của xã hội lại là ngày đầu tiên của cái tuổi mười bảy.
Có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên nó trong suốt phần đời còn lại của mình.
Tôi không biết mình đã ngồi đó bao lâu cho đến khi một bóng người cao lớn đi ngang qua.
"Tại sao cậu lại ngồi ở đây?"
Trần Tuyển rõ ràng đã rất ngạc nhiên.
Tôi đứng thẳng dậy cố vuốt thẳng váy, định cất giọng nói.
Nhưng người nên cho tôi một lời giải thích rõ ràng là anh ấy mới đúng.
Tôi có rất nhiều câu hỏi muốn ném cho anh ấy. Chẳng hạn như tại sao lại bỏ bữa tiệc sinh nhật của tôi? Tại sao lại không chúc mừng sinh nhật tôi? Sao năm nay không có quà...
Và, tại sao... lại thích Ngũ Thất Thất?
Nhưng khi lời nói đến môi, tôi nhận ra rằng chúng thật vô nghĩa. Không phải tôi đã tận mắt nhìn thấy câu trả lời hay sao?
Đối với câu hỏi cuối cùng, tôi không có lập trường gì để hỏi cả, tôi không đủ tư cách để hỏi nó.
Cuối cùng, tôi chỉ nhìn cậu ấy thật sâu rồi tự tức giận bỏ mặc cậu ấy ở tại chỗ.
Một cơn đau nhói ở mắt cá chân của tôi ập đến, tôi tập tễnh về phía trước, bất chấp cơn đau tự mình bước đi.
“Này, chuyện gì xảy ra với váy của cậu thế?”
Trần Tuyển đuổi theo tôi.
Quay trở lại trạm xe buýt một lần nữa, tôi liếc xuống thấy bị xẻ rách mất một bên váy.
Có lẽ nó đã bị móc rách khi tôi chạy trốn.
Tôi kéo nó xuống một cách mất tự nhiên, nhưng vẫn im lặng.
Trần Tuyển có lẽ thấy tôi tức giận nên không hỏi gì thêm mà chỉ cởi đồng phục học sinh ra để tôi buộc quanh eo.
Lần này tôi không từ chối.
23.
Chuyến xe buýt về nhà chầm chậm tiến vào bến chờ, tôi và Trần Tuyển lần lượt đi lên xe buýt một cách im lặng.
Trần Tuyển đi thẳng đến hàng ghế sau rồi ngồi xuống hàng gần cuối cạnh cửa sổ.
Tôi đi theo, cố tình đi ngang qua anh ấy ngồi một chỗ phía sau.
Trần Tuyển như sửng sốt hai giây, sau đó ngơ ngác quay đầu lại: "Cậu uống nhầm thuốc à?"
Tôi phớt lờ anh ấy và tiếp tục nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Thật trùng hợp, âm thanh thông báo QQ vang lên, Trần Tuyển quay đầu mở điện thoại và nhấp mở hộp thoại.
Tôi thấy ảnh đại diện của người đó là một con mèo con, đó hẳn là một cô gái.
Cô ấy nói: ‘Hôm nay cảm ơn anh.’
Ngón tay của Trần Tuyển vừa vặn chặn khung trò chuyện phía trên, di chuyển ngón tay xuống nhấp vào bàn phím, cuối cùng lộ ra ghi chú của anh ấy dành cho cô gái đó.
Sư tử con.
Anh ấy trả lời: ‘Em không sao là tốt rồi.’
Tôi liền biết cô gái này là ai.
Trần Tuyển trả lời xong tắt màn hình, tôi vội vàng quay đầu đi, chợt nhớ ra đã lâu rồi mình không nhìn vào điện thoại.
Lục lọi trong cặp sách một hồi, tôi chọc chọc vài cái thì thấy nó đã hết pin từ lâu.
Thật đúng là mọi chuyện đều không thuận....
Suốt dọc đường chúng tôi im lặng như cũ, nói chính xác là tôi đơn phương tức giận với anh ấy.
Trần Tuyển rất kiêu ngạo, từ "dỗ dành" chưa bao giờ có trong từ điển cuộc sống của anh ấy.
Từ nhỏ đến lớn mỗi lần hai chúng tôi cãi nhau, không hề ngoài ý muốn đều là tôi cúi đầu trước. Cũng không có lý do gì khác, tôi cần anh ấy giúp đỡ che đậy điểm kém ở mỗi kỳ kiểm tra của mình.
Nhắc mới nhớ, tôi luôn cần anh ấy, mà anh ấy... có lẽ không quan tâm.
Những ngọn đèn đường vàng ấm áp đầu ngõ kéo dài những cái bóng, giống như vô số lần chia tay trước đây.
Tôi rút chìa khóa định mở cửa, Trần Tuyển ngăn lại:
"Đúng rồi, chúc mừng sinh nhật."
Tra chìa khoá vào lỗ nhưng đút vào thế nào cũng không được. Nghe được lời chúc mong muốn từ lâu, tôi lập tức nản lòng, rút chìa khóa ra.
Lời chúc mong muốn được chờ đợi từ lâu cuối cùng đã được thực hiện, nhưng chính vì quá lâu nên khi tôi nhận được nó, sự nhiệt tình của tôi với nó đã nguội lạnh.
Tôi không thấy hạnh phúc như vậy.
Tôi nhìn Trần Tuyển, tự hỏi mình liệu tôi có nên nói ra điều đang suy nghĩ không.
"Trần Tuyển, sau này cậu có thể... đừng để ý đến chuyện của Ngũ Thất Thất không?”
24.
Tôi không cam lòng nhìn chằm chằm anh ấy, chỉ muốn tận tai nghe được thái độ của Trần Tuyển. Có lẽ mọi chuyện không như tôi nghĩ?
Ngay cả khi chỉ có một phần vạn khả năng.
Nếu Trần Tuyển tiếp tục can thiệp, anh ấy có thể bị kéo vào vũng lầy. Mặc dù tôi không biết chuyện gì đã xảy ra giữa Ngũ Thất Thất và người đàn ông đó.
Trần Tuyển đang đứng dưới ánh đèn đường, biểu tình anh ấy đọng lại đặc biệt bắt mắt.
Trần Tuyển dừng một chút, câu chuyện được lái sang chuyện khác:
"Quà tờ tặng cho cậu đâu?"
"Cái gì?"
"Nó ở sau gối tự trong phòng KTV, tớ đã gửi cho cậu một tin nhắn."
"Ồ……"
Quên nó đi, ý tôi là món quà và cả anh ấy.
Tôi nhốt mình ở trong phòng, nhưng tay vẫn không tự chủ được kéo rèm ra, để lộ ra một khe hở, người dưới ánh đèn đường vẫn đứng đó.
Anh ấy có ý gì……
Tôi ngã người xuống giường, nhắm mắt lại cố xua đuổi hai con người bé nhỏ trong đầu.
Một người nói, đi ngủ đi, ngủ rồi sẽ không sao đâu. Còn người kia lại nói, không, ngày hôm nay không nên kết thúc như vậy.
Đầu tôi đau đến mức muốn nổ tung.
Trong phòng không bật đèn, trong mơ hồ tôi nghe thấy có người gõ cửa nên tôi mò mẫm trong bóng tối ra mở cửa.
Một ngọn lửa nhỏ nhanh chóng tràn vào trong căn phòng tối tăm, ánh sáng duy nhất chiếu lên khuôn mặt tươi cười của mẹ.
"Chúc mừng sinh nhật con~"
Mẹ tôi đang bưng bánh đứng ở cửa, bố tôi đột nhiên thò đầu ra từ sau lưng mẹ:
" Suprise ~ Chúc mừng sinh nhật lần thứ mười bảy, con gái!"
Trong nháy mắt đó, nước mắt của tôi phản ứng còn nhanh hơn não của tôi, nó thi nhau rơi xuống.
Tôi vốn tưởng rằng nước mắt hôm nay chảy hết lúc ở ngã ba đường.
"Sao con lại đứng yên, nhanh ước nguyện đi!"
Mẹ lấy một tay lau mặt cho tôi: “Ôi, sao con lại khóc, con không vui sao?”
Tôi lắc đầu quầy quậy: “Không đâu ạ, con khóc vì vui quá”.
Vừa nói, tôi vừa chắp tay thành kính ước nguyện.
Những ngọn nến bị thổi tắt, đèn phòng được bật lên trong tích tắc. Ánh sáng chói loà nhất thời mắt tôi không kịp thích ứng khiến nó đau nhói.
Trở lại với ánh sáng. Váy, áo khoác đồng phục học sinh, điện thoại di động với màn hình tối đen. Mọi thứ trước mắt cho thấy ngày hôm nay vẫn như cũ không phải quá khứ.
Bánh được đặt trên bàn, mẹ kéo tôi ngồi xuống mép giường.
"Sao vậy, sao hôm nay con không vui? Nói với mẹ đi."
Tôi lắc đầu.
"Có người bắt nạt con sao? Bố từng bảo con cứ đánh hắn sao? Luyện quyền anh để vô dụng rồi!"
Tôi mỉm cười, vẫn lắc đầu.
“Chẳng lẽ…” Mẹ tôi cố ý trầm mặt xuống, “Con thi cuối kỳ không tốt?”
“Con nên tự mình giải thích đi, đừng tưởng mỗi lần Tiểu Tuyển bao che cho con là mẹ không biết.”
"Mẹ nhìn hai đứa các con cởi truồng lớn lên, một chút tính toán của hai đứa còn có thể giấu được mẹ sao?...”
"Nhưng lần trước con nhét bài thi vào quần áo Tiểu Tuyển, mẹ thật không ngờ..."
Trong giọng nói của mẹ còn có cả một chút khẳng định?
Khi nhắc đến Trần Tuyển, tôi không thể kìm nén được nữa.
“Mẹ, con xin lỗi.” Tôi khóc, ngã vào lòng mẹ, “Con thật sự rất kém cỏi?”
Bà Bạch mặt đầy khó hiểu: “Đứa nhỏ này bị làm sao vậy?”
Bố tôi cũng lo lắng: "Ai nói con kém cỏi? Bố là người đầu tiên không đồng ý!"
Tôi thở phào nhẹ nhõm, giọng tiếp tục rưng rưng: “Con học cái gì cũng không giỏi, thành tích luôn đứng cuối lớp, con quá ngốc, con làm bố mẹ xấu hổ, con phụ lòng bố mẹ..."
Từ nhỏ đến lớn tôi đã làm sai không biết bao nhiêu lần, xin lỗi xong tôi liền quên luôn, lần sau tôi lại tiếp tục mắc lỗi tương tự.
Nhưng nhắc mới nhớ, sai lầm tồi tệ nhất mà tôi từng mắc phải là bí mật bắt chước nét chữ của bố tôi và ký tên ông ấy vào những bài thi bị điểm kém.
Lời xin lỗi lần này của tôi là lần chân thành nhất của tôi.
"Đừng nói xin lỗi, Sương Sương, con không phải xin lỗi vì những điều như vậy."
Mẹ vòng tay ôm tôi vào lòng: “Con đến với thế gian này, đã là món quà tuyệt vời nhất của Cha Mẹ.”
"Mẹ không quan trọng con là người bình thường hay người giỏi giang”.
"Cuộc sống của con là của chính con, chỉ cần con cảm thấy hạnh phúc và đáng giá, thì hãy cứ sống như thế!"
Có luồng ấm áp phả vào tóc: "Việc con phải làm là tự thuyết phục chính bản thân mình."
Tôi ôm chặt lại mẹ, trong đầu lặp đi lặp lại câu nói cuối cùng:
Phải rồi, tôi tự thuyết phục chính mình

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.