Năm Tháng Yêu Thương

Chương 6



19.

"Điền... Điền Chấn Phàm" Tưởng Cần Cần vừa khóc vừa thở hổn hển, "Cậu ấy sẽ chuyển đến trường trực thuộc!"

Tin tức đến thật đột ngột.

Có vẻ như Điền Chấn Phàm vừa mời Cần Cần ra ngoài để thông báo cho cô ấy biết, nhưng tôi nghĩ, đây không phải là một lời tạm biệt.

Tôi vỗ lưng cô ấy: "Cậu ấy còn nói gì với cậu nữa không?"

Tưởng Cần Cần lắc đầu, nhìn trạng thái của cô ấy, tôi cũng không thể hỏi tại sao Chấn Phàm lại chuyển đi.

“Cậu ấy học trường trung học trực thuộc cũng tốt.” Tôi an ủi: “Chúng ta sắp lên lớp 12 rồi, với thành tích rách nát của cậu ấy, có thể cùng cậu học đại học không?"

Tưởng Cần Cần sụt sịt, vẻ mặt có vẻ hơi ngạc nhiên: "Sương Tử, cậu bắt đầu quan tâm đến việc học từ khi nào vậy?"

TÔI:……

“Thôi quên đi! Cậu ấy thích đi đâu thì đi!”

"Tiếp tục hát đi! Hôm nay nhất định phải hát vui vẻ!"

Nói xong, cô ấy lại tham gia trận chiến.

Trò hề điên rồ này dần dần mất đi nhân vật chính, tôi nhìn nhóm người đang ca hát và nhảy múa. Nhưng tôi không có tâm trạng tham gia nữa.

Trần Tuyển vẫn chưa trở về, có lẽ anh ấy sẽ không quay lại.

Tô Mục rời khỏi chỗ, ngồi xuống bên cạnh tôi, từ sau gối tựa lấy ra một cái túi, đưa nó cho tôi.

Trong phòng KTV không dễ nói chuyện, Tô Mục bỗng nhiên ghé vào tai tôi, giọng nói vẫn ấm áp như vậy: "Chúc mừng Sinh nhật."

Tôi ngẩn cả người.

“Cám ơn, chúc mừng cậu trở thành người đầu tiên chúc mừng sinh nhật tớ.” Tôi vừa nói vừa mở túi ra, “Đây là cái gì?”

Đó là một quyển phác thảo khổ A4, tôi mở ra từng tờ một, phát hiện nhân vật chính trong các bức tranh đều là tôi.

Có những lúc tôi ngủ gật trong lớp, khi thì đang ăn, có khi đang cắn bút suy nghĩ khi làm bài.

Tờ cuối cùng là tôi chơi trong trận thi đấu vừa rồi.

Toàn bộ quyển sách đủ để thể hiện tấm lòng của cậu ấy. Chắc hẳn cậu ấy đã chuẩn món quà này từ rất lâu rồi.

Nghĩ đến học kỳ sau sẽ không gặp Tô Mục, trong lòng tôi cảm thấy buồn bực, nhưng rất nhanh liền lấy lại cảm xúc:

"Cậu rèn luyện tốt nhé, tớ rất mong đợi cậu trở thành đại hoạ sĩ." Ta mỉn cười nói.

Vẻ mặt Tô Mục tựa hồ có chút do dự, nghiêng đầu đi, trầm mặc khoảng hai giây, giống như đang chuẩn bị nói tiếp chuyện gì đó.

Lòng tôi run lên, quả nhiên, cậu ấy quay đầu lại nhìn tôi chằm chằm, nghiêm túc nói từng chữ:

“Tớ không đủ tốt sao?”

"Sương Sương, cậu đã từng suy nghĩ về tớ sao?"

“Ừm?”

"Ý tớ là, nếu không có A Tuyển, tớ liệu có thể... là lựa chọn đầu tiên của cậu."

Tôi hoảng hốt và không biết phải trả lời cậu ấy như thế nào trong một lúc.

"Nếu không" ở đây ý là gì? Trần Tuyển sao có thể biến mất?

"Tớ..." Tôi lẩm bẩm nói, đại não tăng tốc nói: "Tớ nhất định sẽ chọn cả hai người!"

Tôi áy náy quay đầu lại: “Mình đã hứa với nhau làm bạn tốt cả đời mà…”

Ý của Tô mục là ngay cả một đứa ngốc cũng hiểu. Tôi hiểu ý của cậu ấy, nhưng lại giả vờ ngu ngốc không kiểu. Chính là không thể đành lòng khi nói lời thẳng thắn với cậu ấy.

Đó chính là Tô Mục, chàng trai luôn dịu dàng và chói lọi, lịch lãm mà lại đàng hoàng. Cậu ấy xứng đáng có được một tương lai tươi sáng một tình yêu lãng mạng.

Giống như Trần Tuyển, cuộc sống của cậu ấy sẽ tỏa sáng rực rỡ khi theo đuổi lý tưởng của chính mình.

Tôi thậm chí không thể tin rằng cậu ấy thích tôi.

Nhưng chuyện tình cảm không bao giờ có thể nói trước được. Tôi khẳng định chắc chắn rằng Tô Mục là một trong những người bạn mà tôi không muốn mất đi nhất.

"Tớ đi ra ngoài hít thở chút không khí."

Nói xong câu này, tôi cầm túi xách bỏ chạy ra khỏi phòng.

20.

Gió mát vừa thổi qua người, khiến tôi chợt tỉnh rất nhiều, sau khi bốc đồng chạy trốn, tôi mới phát hiện mình không còn nơi nào để đi.

Quay lại? Tôi không còn tâm trạng nữa, hoạt động này vốn là mừng sinh nhật cho tôi, hiện tại đã không cần nhân vật chính nữa.

Tôi đang ngồi trước bến xe buýt nhìn dòng xe cộ qua lại trước mặt, đầu óc tôi rối bời.

Câu nói của Tô Mục "Nếu không có A Tuyển" đã đánh thức tôi, hóa ra mọi người xung quanh đều biết rằng tôi thích Trần Tuyển.

Vậy thì Trần Tuyển chắc cũng biết điều đó, anh ấy thông minh như vậy cơ mà.

Nhưng còn những người khác thì sao? Là đang trốn tránh tôi à?

Anh ấy thậm chí còn không nói lời chúc mừng sinh nhật tôi, không tặng quà. Sau khi anh ấy nhận cuộc điện thoại thì đã biến mất khỏi bữa tiệc sinh nhật của tôi, đó là lần đầu tiên xảy ra điều này.

Tôi nghĩ cuộc điện thoại đó phải liên quan đến một người.

Bên kia đường là một khu phố buôn bán sầm uất, sau khi suy nghĩ một chút. Tôi quyết định gạt bỏ những thứ mông lung trong đầu của mình sang một bên, băng qua đường sang bên kia đi dạo một chút.

Đèn xanh vừa bật lên, tôi vừa ngẩng đầu định sang đường, phía đối diện xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.

Đó là Trần Tuyển, cậu ấy hình như vừa đi ra từ con phố thương mại, cầm theo chiếc túi mua sắm, cậu ấy vội vã đi về phía khác.

Mặc dù biết là không tốt, nhưng tôi quyết định theo kịp cậu ấy.

Đi qua ngã ba, dần dần xa khỏi những phố xá ồn ào náo nhiệt, dọc đường theo đường đi người càng ngày càng ít dần. Chỉ còn lại những hàng rào cây xanh được cắt tỉa cẩn thận, và những chiếc xe hơi sang trọng thỉnh thoảng lướt nhanh qua.

Tôi đại khái đoán được mục tiêu của Trần Tuyển, hẳn là đến một căn biệt thự xa hoa.

Anh ấy dừng lại dưới một ngọn đèn đường, tôi cũng lập tức nhanh chân dừng lại và nấp sau một chiếc ô tô.

Khoảng cách không xa cũng không gần. Nhưng một người thông minh nhạy bén như Trần Tuyển làm sao có thể không phát hiện ra có người đang theo dõi mình?

Chỉ có người đang sốt ruột mới không phát hiện ra điều đơn giản như vậy.

Sau đó, tôi nghe thấy tiếng khóc nức nở của cô gái, và sau vài giây, âm thanh biến mất.

Tôi thò đầu ra nhìn thấy một cảnh tượng khiến tôi run hết cả người:

Ngũ Thất Thất ngồi ở ven đường, hai tay ôm cổ Trần Tuyển, đầu vùi vào vai cậu ấy, trong khi Trần Tuyển gần như nửa ngồi nửa quỳ trước mặt Ngũ Thất Thất hai tay ôm lấy lưng cô ấy, đặt túi mua hàng qua một bên.

Tôi nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Trần Tuyển:"Có tôi ở đây rồi, đừng sợ."

Tôi không thể chịu đựng được khi xem cảnh này một lần nữa.

Tôi không biết giải thích thế nào về cái cảm giác trong long mình lúc này, toàn thân tôi run rẩy. Như không tìm được chỗ phát tiết cho cảm xúc của mình, chúng đang tuôn trào mãnh liệt trong cơ thể tôi.

Tôi thậm chí không thể rơi một giọt nước mắt.

21.

Tôi lại bỏ chạy.

Nhưng cả người giống như bị rút cạn hết sức lực, chân bước thế nào cũng không thể nhanh được.

Tôi cố lấy lại tinh thần và sự bình tĩnh, tự nhủ với bản thân mình một cách tuyệt vọng rằng: ‘Hôm nay là ngày đầu tiên ở tuổi thứ mười bảy của tôi, phải trải qua nó thật vui vẻ.’

Nhưng dù tôi cố tự tẩy não thế nào cũng vô ích.

Cảnh tượng tôi vừa nhìn thấy đã ghim chặt vào đầu tôi, làm tôi không thể thoát ra được.

Trời, bây giờ tôi có thể xác định rằng một vạn phần trăm rằng, Ngũ Thất Thất thích Trần Tuyển và Trần Tuyển cũng thích cô ấy.

Khi rút ra kết luận này tôi đã cười tự giễu. Tôi thực sự chỉ là một trong những kẻ thua cuộc được đề cập ngắn gọn trong những cuốn tiểu thuyết đã đọc.

Và bây giờ, cuối cùng cũng đến đoạn nam nữ chính bày tỏ lòng mình với nhau.

Độc giả vui mừng khôn xiết, làm bia đỡ đạn, chẳng phải tôi cũng nên rời sân khấu sao?

Chặng đường trở về vô cùng dài, khi tôi nhận ra rằng hình như mình đã đi nhầm đường và rẽ sang một cái ngã ba khác.

Cơn gió đêm hè mát rượi bỗng trở lạnh lẽo, tôi nắm chặt góc váy, phải nhanh chóng quay trở lại đường cũ mới được.

Vừa quay đầu đi được một lúc, tôi tình cờ gặp một nhóm đàn ông ở ngã ba.

Người đàn ông dẫn đầu tò mò nhìn tôi, tôi cũng nhìn chằm chằm vào anh ta mà không hề tỏ ra yếu thế: “Xin nhường đường một chút.”

Đột nhiên, anh ta nhếch khóe môi lên, giống như đã tìm thấy tôi trong ký ức: “Ơ, đây không phải là cô gái vẫn đi theo Trần Tuyển mỗi ngày sao.”

"Sao hôm nay cô em không đi theo hắn?"

Giọng điệu đùa giỡn khiến tôi cảm thấy buồn nôn

Anh quay đầu lại nói: “Lâm Châu, nhìn xem chân em gái này hình như không hề bị thương.”

"Chuyện này mày làm, sao vậy?"

Người tên Lâm Châu tiến lên một bước nói:

"Anh Thanh, em không nghĩ tới cô ta có thể khôi phục nhanh như vậy."

Tôi đã sửng sốt trong giây lát.

Lâm Châu chính là người được lớp 5 tìm từ bên ngoài vào để giúp thi đấu trong giải trường.

Kí ức ùa về ngày thi đấu, đôi mắt đen láy của anh ta cứ chớp chớp.

Có vẻ như việc tìm kiếm viện trợ từ ngoài vào để nhắm vào Trần Tuyển và cố ý làm tôi bị thương, mọi thứ đều đã được tính toán trước.

"Em gái à, thực xin lỗi, tôi chỉ là muốn để cho Trần Tuyển cảm nhận 1 lần bị thua. Nhưng là cô cùng hắn quá thân cận, cho nên tôi thật sự phải chú ý tới cô."

Tôi cố gắng hết sức để nín thở, lạnh lùng nói: "Đáng tiếc, quán quân vẫn là của chúng tôi."

Anh Thanh cười lạnh một tiếng, đột nhiên tiến gần đến chỗ tôi, tôi không kịp né tránh, chỉ có thể lui lại lưng bị đập vào tường.

Mùi thuốc lá nồng nặc trong nháy mắt bao trùm, tôi dùng sức đẩy anh ta ra: “Đừng qua đây!”

Nhưng có một sự khác biệt rất lớn về sức mạnh, tay anh ta chạm vào váy tôi một cách thản nhiên.

Theo bản năng, tôi muốn tìm kiếm điện thoại di động của mình sau khi mò mẫm trong vài giây. Tôi nhận ra rằng mình đã ném nó vào trong cặp sách.

Chết tiệt!

Tôi vừa định kêu cứu thì anh ta đột nhiên dừng lại, cúi xuống trừng mắt nhìn tôi:

“Bảo Trần Tuyển tránh xa đồ tiện chủng Ngũ Thất Thất kia ra”.

“Cô ta và mẹ cô ta kiếm được không biết bao nhiêu tiền từ ông già tôi. Tôi muốn đối xử với cô ta như thế nào, không tới phiên Trần Tuyển quan tâm, can thiệp vào.”

Nói xong, anh ta đứng thẳng dậy phất tay, cả đoàn người lập tức đi theo, đoàn người hướng khu biệt thự đi tới