Bỗng nhiên, có làn gió mạnh, một bóng trắng như mây lướt qua.
Hai người đàn ông như chao đảo, khuôn mặt biến dạng.
Chàng nhìn họ, hình như họ, mỏng hơn, cao lên hơn chàng nhiều, lướt qua. Họ không chân.. họ lướt bay.
Hình ảnh ma quái nhảy múa.
Ánh mắt họ ánh lên sáng lóa.
Chàng bủn rủn chân tay..
Chàng chạy, chạy mãi như vẫn nghe tiếng la hét sau lưng.
Đến khi kiệt sức. Chàng nằm xuống, thở dốc như không còn thở được. Đây là mơ hay thật. Sao mình lại đến nơi này. Chàng nhéo vào đùi trong thật đau. Ôi khổ thân mình.
Mệt quá, sợ quá, chàng không bước đi nổi nữa.
* * *
Lấy nước nhấp một ngụm, cắn miếng bánh ngọt chiều chàng mua mang theo.
Nghỉ ngơi một lúc, bình tỉnh lại, chàng bước đi về thôn Bí..
Một màn đêm âm u..
Chàng mệt lả.
Lại đói nữa. Trời tối đen, trong rừng sâu thẳm này như chẳng còn thấy gì. Những vì sao trên trời cũng đi đâu mất. Chàng cố lê bước chân mệt mỏi của mình về phía trước. Hy vọng phép màu nào đó sẽ cứu chàng. Có lúc chàng như ngất đi..
Tuyệt vọng, đói, lạnh..
Cứ thế chàng lê bước.
Nàng có thật không hay chỉ là ảo ảnh. Hay cô gái nào đó trêu chọc chàng trên thế giới ảo.
Chắc mình chết mất xác vì đói và lạnh ở nơi rừng sâu heo hút này.
* * *
Lúc không còn tí sức lực nào, tuyệt vọng đến cùng cực, chàng thấy một đốm lửa như que diêm trong đêm đen. Mình tỉnh hay mê, thật hay mơ.
Đốm lửa đối với chàng là hơi ấm, là sự sống của loài người. Bình thường chẳng ai quan tâm đến lửa, chỉ sợ lửa, lửa là tai họa gây cháy rừng, cháy nhà.. Còn với chàng, bây giờ lửa là cứu tinh, là sự sống của chàng.
Chàng lê bước, lê bước về phía đốm lửa. May mà ngọn đồi thoai thoải, chàng cố bước với ý chí và sức lực còn lại. Đốm lửa lớn dần, lớn dần là đống lửa sáng cả ngọn đồi. Chàng đến gần hơn, như hơi ấm cũng đến được với chàng.
Thấy được bóng người chạy đi chạy lại, thấy đồng loại của mình, thấy lửa, chàng thấy ấm lòng, yên tâm như được cứu lên từ cõi chết. Bình thường, chàng ghét nóng như lửa đốt, ghét đám đông ồn ào, nóng nực. Giờ đây, chàng mới thấm thía hơi ấm của lửa và hơi ấm của đồng loại mình.
* * *
Nhưng hỡi ôi! Khi hy vọng đến đỉnh cao thì tuyệt vọng xuống tận cùng..
* * *
Chàng nghe được những âm thanh rùng rợn, tiếng thét, tiếng la..
Rồi chàng thấy những con người to lớn, đầu quấn khăn, mặt vẽ rằn ri lổ chổ, nhiều màu xanh đỏ nhảy múa hú hét inh trời. Chàng sợ quá. Đã run vì lạnh và đói, giờ càng run rẩy hơn nhiều..
Chàng ngất..
Không biết bao lâu, tiếng hú hét trong núi rừng này vang to, vang xa làm chàng tỉnh lại. Lúc mở mắt, chàng thấy hai người lực lưỡng tay cầm giáo mác kéo lê một người mặc quần áo giống chàng đến gần đống lửa. Một phút sau, lại hai người hung dữ đó kéo lê trên đất một phụ nữ giống nàng, mái tóc dài đẹp buông bờ vai.
Mọi người quanh đống lửa đọc kinh kệ như ở xứ Ba tư vậy, nghe du dương, mê hoặc và ớn lạnh trong đêm thanh vắng yên tĩnh thế này. Rồi hai người hung tợn lúc nãy kéo lê người đàn ông như chàng, cho đầu người đó vào một cái lỗ. Vậy là họ chặt đầu hai người đồng loại của chàng như thời trung cổ ở La mã vậy. Một nam, một nữ sẽ mất đầu ở rừng sâu này.
Người cầm mác đứng chuẩn bị, một tiếng hét lớn kinh hồn, cùng lúc ngọn mác vung lên, máu phun ra và đầu người..
Và chàng bất tỉnh..
* * *
[IMG]
"Hùng, Hùng.." Lan không dám gọi lớn vì nơi đây yên tĩnh quá, sợ các thần dân nghe thấy.
Hôm qua, hai đứa tội nặng đến phải bị chặt đầu rồi.
Hùng vẫn không nhúc nhích. Hai đứa đã đi bộ leo núi băng rừng suốt ngày, đêm ngủ quá khuya, ăn uống đủ thứ, đồ khô, đồ nguội, món nướng..
Không thấy Hùng ừ hử
Cơn đau càng lúc càng dữ dội, qua cơn rồi dịu lại..
* * *
Nhưng giờ, đau lắm không chịu được, muốn văng ra..
Lan nhéo vào đùi non của Hùng. Hùng la lên, nhưng Lan đã kịp bịt miệng Hùng lại.
"Gì?"
"Em đau bụng quá"
"Xoa dầu vào"
"Xoa năm lần rồi, muốn phỏng rốn rồi"
"Ráng chút." Hùng ngái ngủ.
"Hết nổi, cả tiếng rồi, hết nổi rồi, em muốn văng ra.."
"Văng ra", "văng ra" Hùng bắt đầu tỉnh khi nghe văng ra
"Nếu không kịp thì anh hốt"
"Kinh thế, cha mẹ vợ ơi"
Hùng mò mẫm tìm đèn pin, mở lều. Hai đứa lom khom ra khỏi lều, qua đống lửa, xuống đồi, xa ánh sáng đống lửa hắt ra, tránh vào một lùm cây không ai nhìn thấy.
Hùng đào lổ phải hơn bốn tấc theo quy định. Đất đồi bazan này mùa khô sao mà cứng quá, lại đào bằng cái mác cùn này thật vất vả. Lan rên ri rỉ ư ư.
"Thôi Hùng" "chịu hết xiết"
"Mới hai tấc, ráng tí"
"Ba tấc"
"Được, cho là bốn đi"
Ào ào xòa xòa..
Như cái nùi bắp, cái nút bần văng ra. Rồi trận mưa xối xả. Bao cao lương quý giá của núi rừng qua Lan trở thành hương hoa của đất trời tinh sương buổi sớm mai. Lan như tỉnh lại sau khi trút bầu tâm sự vào đất trời mênh mông, giữa núi rừng hùng vĩ mới hạnh phúc làm sao. Hạnh phúc nhỏ bé nhưng vĩ đại làm sao, bình thường mà thiêng liêng làm sao. Cuộc đời Lan lần đầu tiên đi "ấy" mới cảm nhận sự sung sướng tột cùng. Bởi sự kìm nén, sự chịu đựng đến tột cùng, khi được giải tỏa mang đến đỉnh của sự sung sướng không thể nào tả được.
Lan âu yếm nhìn Hùng trìu mến. Cám ơn anh đã cho em hạnh phúc này. Hùng đang gật gù mơ ngủ.
Lan đang tận hưởng cái hàng ngày bình thường ấy, nhưng giờ quá đổi sung sướng ở đây như thế..
* * *Thì, có tiếng như con gì chạy qua trong đêm vắng.
Lan nhìn quanh không thấy gì cả.. Lại tiếng gì xào xạc sau lưng Lan. Lan bắt đầu nổi gai ốc toàn thân. Sự sung sướng lúc nãy giờ nhường chỗ cho nổi sợ bóng đêm của cô, trong bóng đêm cô nhìn thấy đủ hình hài, kỳ dị..
Cô đập vai Hùng
"Hình như có tiếng gì"
"Lan xong chưa"
"Rồi, nhưng như có tiếng gì"
"Để anh làm nhiệm vụ vinh quang của thằng đàn ông dại gái." Hùng xóa dấu vết của Lan để lại. Nhưng hương hoa không xóa được, từ từ rồi tan theo mây gió.
Lan cứ như nghe tiếng gì đó.
Cô sợ, rồi cô tưởng tượng ra hay sao?
Xong việc, Hai người định quay về lều.
Lan vẫn như thấy cái gì đó quanh đây. Hùng thì chẳng thấy gì. "Em sợ nên cảm giác vậy thôi" Hùng bảo Lan.
"Anh rọi đèn quanh đây xem"
Hùng miễn cưỡng lia đèn xung quanh. Chẳng có gì cả, ngoài tiếng côn trùng ri ri.
"Chậm thôi anh, pha một lần quanh đây rồi về"
Chỉ là cây cối và đêm đen tỉnh mịch.
Hai người đi về hướng lều.
Đột nhiên Lan nghe như tiếng trở mình của ai đó.
"Anh rọi đèn về bên phải xem"
Hai người thấy một cái bóng, như bóng người mà không phải người.
Trong đoàn đã được dặn dò rất kỹ khi đi trong rừng này.
Vì có người đã mất tích và không tìm được xác, nên phải đi nhóm chứ không đi một mình. Nếu lạc phải đứng yên tại chỗ, sẽ có người đi tìm. Chứ nghe người ta kể khi đi lạc như có người gọi mình, rồi đi theo lạc mất luôn. Nguyên tắc đi rừng là một người ở yên, người khác đi tìm, chứ hai người cùng đi không bao giờ gặp được nhau.
Họ bước lại gần hơn. Đúng là có khối gì như thân người. Trời quá tối, cái đèn pin mini này quá yếu. Bước gần hơn, Hùng lia đèn pin lên trên.
"Ối.. một cái mặt trắng" Lan la lên, ngã tựa vào Hùng, da vã mồ hôi lạnh, và ngất..
Hùng cõng Lan chạy thục mạng về phía ánh sáng của đống lửa. Đèn pin anh đã rớt mất rồi khi quăng ra đưa tay đỡ Lan.
Về tới lều, đưa Lan vào, giật tóc mai, nhấn huyệt nhân trung, xoa dầu toàn thân cho Lan ấm người lên. Từ từ Lan tỉnh lại. Hai người một lúc sau mới hoàn hồn.
"Em thấy cái mặt người nhưng trắng kinh, trắng như mặt ma, hồi nhỏ người lớn hay kể."
"Anh cũng thấy phải không?"
"Chưa kịp thấy gì cả"
"Thế anh có thấy cái thân người không?"
"Có, anh mới thoáng qua khuôn mặt một phần triệu giây thì em la và xỉu, anh đỡ và cõng em chạy mất dép rồi"
"Vậy là cả hai cùng thấy, chứ mình em thôi thì có thể sợ quá em tưởng tượng ra"
"Vậy có người thật a!"
"Không thì ma thật à?"
Hai người không biết sao cả.
Người ta thường kể, khi nào ma cũng chỉ có một người thấy. Không bao giờ có hai người cùng thấy một con ma cùng lúc cả.
Giữa rừng sâu xanh thẳm này làm sao có người được..
Biết đâu họ lạc thì sao?
Lấn cấn mãi, giờ gọi Bô Não, Huynh, Tỷ dậy đi ra đó mà không có gì thì ăn nói làm sao.
Một chuyện cười mấy tháng cho mọi người kể là Lan Hùng đi.. chim cò ấy nhau thấy ma trên núi Tà N!
Nhưng cả hai xác nhận là thấy người. Để sáng mai ra đó mà anh ta đã chết thì mình ân hận cả đời này. Suy nghĩ, đắn đo mãi..
Cuối cùng, hai người quyết định đánh thức huynh trưởng và huynh thứ dậy thôi. Không đánh thức những người khác. Nếu không có chuyện gì thì xin hai huynh bỏ qua cho.
Hai người này to lớn và gan lì nhất nhóm.
Hùng qua lều gọi hai đàn anh. Nhưng khó khăn lắm hai huynh mới tỉnh. Vì ai cũng mệt lã.
Kể đầu đuôi xong, ba người đi về hướng lùm cây.
"Lan ở trong lều, đi theo xỉu lại mất người cõng về"
Lan ở thì sợ một mình, đi cũng sợ vướng chân các anh.
Nhưng rồi quyết đi theo, vì ở một mình sợ hơn.
Cả bốn cùng đi về phía lùm cây lúc nãy..
(Còn nữa)