Nét Tình Lãng Đãng

Chương 4: Đi tìm sự thật



Kể đầu đuôi xong, ba người đi về hướng lùm cây.

"Lan ở trong lều, đi theo xỉu lại mất người cõng về"

Lan ở thì sợ một mình, đi cũng sợ vướng chân các anh.

Nhưng rồi quyết đi theo, vì ở một mình sợ hơn.

Cả bốn cùng đi về phía lùm cây lúc nãy..

Trong năm phút là đến nơi. Cái khối người hồi nãy lúc thật lúc ma mà Lan Hùng phân vân mãi là một thanh niên anh tuấn. Da chàng lạnh nhưng hơi thở và mạch vẫn còn đập, dù rất yếu. Chàng trai mê đi không biết bao lâu rồi. Hai huynh nhẹ nhàng ôm chàng ta vào, đặt cạnh đống lửa để sưởi ấm cho chàng, xoa dầu chuyên dụng toàn thân, ấn các huyệt nhân trung, bách hội.. Sau nửa canh giờ chàng trai như hồi tỉnh. Đôi mắt từ từ động đậy, từ từ hé mở, rồi từ từ nhắm lại, như chàng ta chẳng thấy gì. Năm phút nữa chàng trai lại mở mắt, lần này chàng nhìn bốn chung quanh, rồi nhìn đống lửa thật lâu như nhớ ra điều gì đó. Đôi mắt to tròn, đen láy dưới hàng mi dài, đôi chân mày rậm và sắc nét. Sống mũi cao trên khuôn mặt thanh tú. Cả khuôn mặt ánh lên vẻ hoang dã mà thánh thiện.

"Hai bây đi sướng ban đêm, rồi bắt hai thằng anh này vác về cái thây này, chẳng biết là ma hay người." Trong đêm vắng, nghe huynh nói và nhìn chàng trai, Lan nổi gai ốc vì sợ. May mà có đông người và có đống lửa.

Chờ chàng trai định thần lại.

Huynh trưởng mới bắt chuyện nhẹ nhàng.

"Cậu tên gì"

"Dạ, Đông Sang", chàng nói trong hơi thở.

"Ở đâu"

"Tà M"

Cả bốn người nhìn nhau ngỡ ngàng, ngây dại.

Với khuôn mặt thanh tú, đôi mắt đen đẹp, nhưng xa xăm sâu thẳm, mái tóc bồng dợn sóng, ánh nhìn hoang dã, thêm cái tên lạ lẫm..

Lan bón cháo từng thìa nhỏ cho chàng trai. Chàng nhắm mắt. Hơi thở dịu, đều hơn. Chàng lại từ từ mở đôi mắt đen với ánh nhìn lạ lẫm như ngây dại, nhìn Lan không chớp. Lan lạnh toát mồ hôi. Tay cầm chén cháo run rẩy. Rồi đôi mắt xa xăm đó từ từ khép đôi hàng mi cong lại.

"Xuân Thì, nàng.." chàng nói như hơi thở.

Huynh trưởng sai huynh thứ và Hùng đi kiểm tra quanh khu vực tìm thấy chàng trai lúc nãy. Anh nghĩ có thể còn người khác đang gặp nạn. Phải nhanh chóng tìm được và cứu họ. Trong rừng sâu này không thể anh chàng này đi một mình được. Ở đây cách nhà dân hơn trăm cây số. Lại chỉ có đường mòn men theo triền đồi và vách núi. Có nhiều đoạn rất nguy hiểm, vực sâu trơn trượt. Những người đam mê thám hiểm như anh cũng không dám đi một mình, mà phải đi theo nhóm và có người dẫn đường. Anh mong chàng trai này mau tỉnh để anh tìm hiểu thêm, đi với nhiêu người, đi làm gì, lạc ở đâu, lúc nào?

Anh đã kiểm tra, anh chàng không bị thương ở đầu hay thân thể. Chỉ bị cào xước da do cây rừng.

"Huynh" Lan run rẩy gọi anh.

"Hình như chàng trai gọi tên một người, Xuân.."

"Thế là chắc chắn có người đi với anh chàng này."

Huynh Thứ và Hùng quay về "vẫn không tìm thấy người nào khác."

Mọi người mong chàng trai mau tỉnh hẳn.

* * *

Chàng như thấy đầu mình một nơi thân ở chỗ khác. Tay chân chàng chẳng nhúc nhích động đậy theo ý chàng.

Mi mắt nặng trịt. Chàng muốn nhướng lên nhưng không thể.

Quanh chàng có hơi ấm và ánh lửa. Chàng như nghe thấy tiếng người.

Đây là đâu?

Dần dần đầu óc chàng hồi tỉnh. Chàng nhớ căn nhà ma quái ở bìa rừng. Rồi chàng chạy, chạy thục mạng..

Chàng nhớ đến đốm lửa, đống lửa.. Rồi người giống chàng bị chặt đầu..

Như cuốn phim quay chậm mờ ảo.

Những người này là ai?

"Anh chàng này tỉnh và được cứu là nhờ cái bụng xấu của cái Lan." Họ cười rúc rích.

"Chàng trai, mau tỉnh dậy!" họ lay chàng.

Chàng muốn cử động chân tay cho họ biết là chàng đã tỉnh. Chàng muốn mở mắt nhìn những ân nhân đã cứu sống chàng.

"Mau tỉnh dậy để chỉ đường cho tụi này đi cứu Xuân Th của ông." Họ nói về Xuân Th là sao, là ai?

Chàng bắt đầu lờ mờ, hình như có một lúc nào đó chàng mở mắt và có nàng ngồi bên.

Chàng có gọi tên nàng trong mơ!..

"Ông bà ta thường nói Dĩ độc trị độc, trường hợp này thật đúng."

"Chàng trai này mê vì kiệt sức và lạnh."

"Nhờ khí độc của cái Lan mà anh chàng được kích thích đường thở!" Họ đang ghẹo cái Lan nào đó thì phải.

Chàng dần tỉnh.

Họ vui mừng khi chàng mở được mắt.

Chàng muốn ngồi dậy. Nhưng các anh ra hiệu cứ tự nhiên nằm nghỉ.

Họ chờ chàng tỉnh lại hẳn.

Sau khi được ăn thêm nửa chén cháo gà nóng, uống nước gừng ấm, chàng đã có lại sức lực.

Chàng ngồi dậy, nhìn vào đêm đen.

Người lớn tuổi nhất trong họ, đầu quấn khăn rằn, tóc dài chấm vai, vẻ mặt rắn chắc, cương nghị. "Cậu yên tâm, cậu đã an toàn" anh nhìn chàng thanh niên.

"Sao cậu lại có mặt ở trong rừng này?"

"Em đi tìm một người."

"Cậu đi với nhiều người không?"

"Dạ, em một mình."

"Hả?" Cả bốn người ngạc nhiên!

"Một mình?"

"Một mình." Chàng nhắc lại.

"Không còn ai lạc trong rừng nữa chứ?"

"Các anh muốn chắc chắn không còn ai bị lạc và bất tỉnh như em, để đi tìm. Nếu không họ sẽ chết mất, do đói, lạnh và do nổi sợ.."

"Thế người em tìm đang ở đâu?"

"Cô ấy sống ở vùng này."

"Thôi, biết là không còn ai bị lạc là yên tâm, mọi người tranh thủ đi ngủ, mai còn lên đường. Đông Sang vào lều huynh ngủ." Huynh trưởng bảo mọi người.

* * *

Sáng sớm. Mặt trời chưa lên.

Bầu trời mù sương, đứng cách mười mét không thấy rõ mặt người.

Mọi người đã dậy, chuyện trò rôm rả. Người chạy tới, người đi lui. Lửa đang cháy tí tách.

Mùi mì tôm, bắp nướng, cà phê thơm phức. Mọi người đang xì xụp, hít hà hơi nóng và mùi vị thị thành hòa trộn với khí trời buốt lạnh của vùng cao còn đẫm hơi sương.

Chàng nằm trong lều, trong cái túi ngủ ấm áp. Nhờ sức trẻ, và được sưởi ấm chàng đã khỏe lại.

"Báo cáo Bô Não, hôm qua, sau khi bị tội chặt đầu, hai kẻ yêu đương trái luật của băng hội chúng ta hóa thành kiếp gió mây. Họ băng rừng leo núi mà cứu được một thanh niên anh tuấn. Họ đã chuộc tội. Thần kính trình Bô Não cho hai kẻ tội đồ trở lại làm người và được yêu nhau.."

Mọi người cười ha hả. "Vở kịch của đoàn chúng ta sau này đi diễn thêm đoạn này vào, đoạn kết có hậu chắc là được."

Chàng tỉnh và ngại ngùng quá. Trước giờ, chàng không tiếp xúc bên ngoài nhiều.

Hoàn cảnh chàng thật trớ trêu.

Có ai tin lời chàng kể!

Huynh trưởng vào lều.

Chàng nhìn anh tin cậy.

"Em đừng ngại, nhóm anh lớn nhỏ mười hai người

Chị Minh, ba mươi sáu tuổi, lớn nhất được gọi là Bô Não.

Anh tên Huynh ba mươi hai tuổi là huynh trưởng.

Nhỏ nhất là Lan, hai mươi tuổi. Tụi anh mê phượt và mạo hiểm, thích núi rừng, chim muông, thích bầu trời và những vì sao."

Chàng được Huynh trưởng giới thiệu làm quen với đoàn:

"Đông Sang, hai lăm tuổi. Ở Tà M, chưa có người yêu. Chỉ mới tương tư.."

Chàng cúi đầu lí nhí "dạ, em chào các anh chị ạ."

Quay qua cô gái có mái tóc giống nàng, buông bờ vai. Nếu nhìn phía sau, có thể chàng sẽ tưởng là nàng.

"Đây là Lan, em gái út của đoàn, được cưng chiều nhất. Hôm qua bao nhiêu bánh tráng trộn, bánh ướt chả lụa, trà sữa, khoai lang nướng, bắp chuối rau luộc.. Nên đêm Tào Tháo kêu gọi đi, mới cứu được cậu đó. Chứ tụi này ngủ như chết chẳng biết trời trăng gì sất."

Lan bị các anh chế diễu, phan bua:

"Em sẽ kể, em tìm được chàng trai tuấn tú này trên đồi sim, khi đang đi tìm ý tưởng một truyện thơ lãng mạn của núi rừng."

"Chứ ai lại nói chuyện" ấy ". Cái Xuân, bạn em luôn mơ mộng một chàng trai như này.

Đẹp trai như diễn viên Hàn, ga lăng như Pháp, chiều chuộng như Anh, anh dũng như trai Việt. Đây là cái duyên số. Lẽ ra hôm nay cái Xuân có ở đây."

Chàng sẽ về cùng các anh chị đây. Huynh trưởng biết thôn Bí. Vì anh đã thám hiểm hết vùng này. Nhưng chưa biết xóm Đao và xóm Rợ. Chàng tin anh và có tâm sự với anh về chuyện của mình. Anh bảo, về vùng này không có mạng Internet đâu. Thôn Bí chắc chắn không có. Anh cho là chàng có thể bị ai đó trêu thôi.

Giờ chàng cũng cảm thấy mơ hồvề nàng. Sau những gì trải qua chàng không biết mình tỉnh hay mơ nữa.

Nhưng Huynh hứa tìm hiểu thêm.

"Anh chàng này kể có vẻ rất thật, nhưng mơ hồ và lạ. Hay cậu ta bị hoang tưởng. Cậu ta đòi cho anh xem những đoạn chát của họ. Nhưng ở đây không có net nên anh chưa xem được thực hư thế nào?" Huynh nghĩ.

"Vì người biết thôn Bí và biết sử dụng net chỉ những người như anh và các nhóm thám hiểm đi phượt mà anh đều biết hết. Nếu chuyện này là thật, anh tìm được người đó." Huynh nói với chàng vậy.

Họ trở về.