Nếu như không có yêu cầu với ngày mai, vậy hãy nắm tay nhau du ngoạn, ngàn vạn lời muốn nói, nhưng vẫn có một người phải đi …. —-Trần Dịch Tấn—-
Có người nói nam nữ đang yêu cuồng nhiệt cho dù xa cách đến mấy cũng từng giây từng phút liên lạc. Thẩm Ninh Hạ không có kinh nghiệm, không biết là thật hay giả. Chẳng qua là cho dù Đỗ Duy An đi công tác ở đâu, luôn luôn gọi điện cho cô: “Em ăn tối chưa?”
“Không có đâu, còn đang tăng ca.” “Đừng tăng ca nữa, mau về nhà đi. Đừng để bụng quá đói. Công việc chẳng lúc nào hết cả.”
Nghe thấy người nào đó dặn như vậy, Thẩm Ninh Hạ không khỏi bật cười: “Đúng vậy việc làm mãi chẳng qua giờ hết cả.” Ý chế nhạo rõ ràng như vậy, Đỗ Duy An cũng mỉm cười, khẽ nói: “Ngoan, nghe lời đi.”
“Được rồi, em sửa bản thiết kế một lúc nữa rồi sẽ đi ăn.” Đỗ Duy An: “Mang về nhà sửa đi. Nhớ là phải ăn tối đó.” Bộ dáng không chịu nghe lời thì anh nhất định không từ bỏ. Về phương diện nguyên tắc trong sinh hoạt, anh mười phần kiên trì, sét đánh cũng không thay đổi. Thẩm Ninh Hạ bất đắc dĩ, không thể khác hơn là đồng ý.
Khi Thẩm Ninh Hạ bắt xe bus về nhà toàn bộ Thất Đảo đã đèn đuốc sáng trưng. Qua cửa sổ thuỷ tinh mờ ảo Thẩm Ninh Hạ im lặng thưởng thức bóng đem mỹ lệ của thành phố, ngực thập phần an tĩnh bình thản, không có một tia phiền não.
Xuống xe, cô tìm một cửa tiệm mua một phần cơm rang hải sản. Ngửi mùi cơm, khuôn mặt Đỗ Duy An lại hiện lên trong đầu cô. Anh đúng là người toàn năng, con trai nhị thập tứ hiếu. Giặt quần áo làm cơm quét tước vệ sinh, không một việc nào kém. Lúc đi học, thành tích luôn suất sắc. Nghe nói mấy năm nay, được người kia bồi dưỡng, trên thương trường cũng là nhân vật có thể che một vùng trời.
Nhưng tương lai của hai người sẽ thế nào?
Thỉnh thoảng Thẩm Ninh Hạ cũng nghĩ đến vấn đề này, nhưng cô luôn lựa chọn lướt qua, không nghĩ sâu hơn nữa. Cô không ngừng cười khổ, kỳ thực cô chính là con đà điểu, căn bản không muốn suy nghĩ chuyện sau này.
Đời người ta, ngay cả ngày hôm nay còn không thể nắm chắc, thì làm sao có thể vạch định cho ngày mai chứ. Ngày mai, ngày mai ngày mai, sẽ phát sinh chuyện gì, ai có thể biết trước?
Đời người là bể khổ, vui sướng quá ngắn. Đôi khi hài lòng 1 khắc là một khắc.
Đây chính là cảm thụ chân thật nhất của Thẩm Ninh Hạ khi trận động đất xảy ra. Cô cảm thấy mỗi một ngày của cô và Đỗ Duy An đều là ông trời đang ban ơn. Cô thầm nghĩ sẽ cùng anh trân trọng từng ngày, từng ngày.
Tiếng động lớn đầu đường, thỉnh thoảng có ô tô lướt qua, còn có tiếng rao của người bán hàng rong giản dị, cuộc sống sinh hoạt mang đầy màu sắc. Cô không khỏi nhớ tới chợ đêm quen thuộc. Đã lâu cô không có đi tới đó, cô nghĩ phải bớt thời gian đi thăm cánh chị Liễu, cùng vào người hàng xóm cũ …
Lúc này, từ trên chiếc xe đen xa hoa đậu bên đường có người bước xuống, gọi cô: “Thẩm Ninh Hạ.” . Đam Mỹ Sắc
Là Đỗ Phương Hoa. Vẻ ôn nhu trên mặt Thẩm Ninh Hạ chợt biến mất. Cô dừng bước, không quay đầu lại.
Đỗ Phương Hoa chậm rãi đi tới sau cô, gằn từng chữ nói: “Tại sao tôi tìm cô, cô hẳn là rất rõ.” Thẩm Ninh Hạ từ từ xoay người, ánh mắt lạnh lùng nhìn Đỗ Phương Hoa, cũng không nói gì.
Đỗ Phương Hoa: “Không cần giả ngu với tôi. Chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi. Tôi biết cô căn bản không thể thích Duy An.”
Thẩm Ninh Hạ bình tĩnh hỏi lại bà ta: “Tại sao tôi không thể thích Đỗ Duy An chứ?” Đỗ Phương Hoa lẳng lặng nói: “Bởi vì cô hận tôi, hận nhà họ Đỗ chúng tôi.”
Thẩm Ninh Hạ cười, thẳng thắng nói: “Đúng, tôi hận bà, tôi hận không thể lột da róc thịt bà.” Lời nói không chút che giấu khiến Đỗ Phương Hoa mười phần nhục nhã: “Đã như vậy, sao cô còn trêu chọc Duy An chứ? Trên đời này không phải chỉ có một mình Duy An nhà tôi là đàn ông.”
Thẩm Ninh Hạ lạnh lùng nói: “Chuyện đó không liên quan đến bà.”
“Phải làm sao cô mới bằng lòng buông tha Duy An? Cô ra điều kiện đi, tôi có thể đồng ý với cô.”
Ai chà, bây giờ có hậu phương vững chắc cho nên khi mở miệng cũng không kiêng nể gì. Còn nhớ năm đó, Đỗ Phương Hoa đứng trước mẹ cô Thẩm Tuệ Nghi, sợ hãi rụt rè, tay chẳng biết để chỗ nào, đầu cũng không dám tuỳ tiện ngẩng lên nhìn một người.
Thẩm Ninh Hạ phẫn hận, lạnh lùng lên tiếng: “Ra điều kiện? Đỗ Phương Hoa nếu như điều kiện của tôi là bà chết đi, bà sẽ làm sao?” Đỗ Phương Hoa bị cô bức, trợn mắt nửa ngày chỉ có thể nói một chữ “Cô …”
“Tại sao tôi phải từ bỏ anh ấy? Vậy ai tha cho mẹ tôi?” Lời này thốt ra, Thẩm Ninh Hạ cũng ngẩn cả người.
Đỗ Phương Hoa như là bắt được gì đó, đôi mắt xinh đẹp chớp mạnh: “Qủa nhiên tôi không đoán sai, cô vì muốn trả thù tôi, cho nên đùa giỡn Duy An.” Ánh mắt Thẩm Ninh Hạ như mũi kiếm nhìn bà ta chằm chằm nhưng vẫn không trả lời. Đỗ Phương Hoa cũng không tỏ ra yếu kém, nhìn lại cô.
Chỉ chốc lát sau Thẩm Ninh Hạ bỗng nhiên nghiêng đầu cười, khẩu thị tâm phi nói: “Đúng, tôi muốn trả thù đấy, cho nhà họ Đỗ các người không dễ chịu. Vậy thì sao?”
Đỗ Phương Hoa: “Cô không sợ tôi nói cho Duy An?” Thẩm Ninh Hạ cười, khiêu khích giơ tay mời bà ta: “Mời bà đi nói nhanh cho anh ấy biết đi. Chẳng qua là anh ấy có tin hay không còn chưa biết được.”
Dáng vẻ ưu nhã quý phái của Đỗ Phương Hoa cũng không thể duy trì nổi nữa, nổi giận: “Cô!” Đỗ Phương Hoa cư nhiên thiếu kiên nhẫn như vậy, cơn giận bao năm nay của Thẩm Ninh Hạ cũng được vơi đi một ít.
Đã như vậy, cứ để cho bà ta không thoải mái đi. Thẩm Ninh Hạ đến bên tai bà ta khẽ nói: “Đỗ Phương Hoa, bà cứ chờ đi. Những gì bà nợ tôi, tôi đều sẽ đòi lại.” Nói xong liền xoay người, “Sớm biết rằng tôi và Đỗ Duy An cùng nhau làm cho bà khó chịu đến vậy, tôi hẳn là nên cùng anh ấy sớm hơn. Bà biết không, thấy bộ dáng này của bà, tôi thấy trò này chơi vui lắm đấy.”
Rồi sau đó Thẩm Ninh Hạ đi thẳng.
Dưới ánh đèn, chỉ còn lại sắc mặt tái nhợt của Đỗ Phương Hoa.
Đêm dần khuya, hộp cơm hải sản trên bàn đã sớm nguội lạnh. Thẩm Ninh Hạ đứng trước cửa kính, ngắm nhìn bóng đêm như mực.
Dù cho cô cố tình làm đà điểu, không nghĩ nhiều, nhưng có một số chuyện không thể không chấp nhận.
Đỗ Phương Hoa xuất hiện, tàn nhẫn nhắc nhở cô. Cô và Đỗ Duy An không có tương lai.
Cô mở tủ, bên trong hơn nửa là quần áo hàng ngày của Đỗ Duy An. Cô khẽ cúi người, ôm lấy quần áo vào lòng. Trên đó còn hương vị của Đỗ Duy An.
Nếu anh không họ Đỗ, nếu cô không phải Thẩm Ninh Hạ thì tốt biết mấy.
Thẩm Ninh Hạ không biết mình như vậy bao lâu, tận đến khi điện thoại vang lên rồi lại tắt, vang lên lại tắt.
Là Đỗ Duy An. Cô nói dối: “Lúc nãy đang tắm nên không nghe thấy.” Đỗ Duy An không nghi ngờ gì, nói chuyện ngày hôm nay: “Anh vừa tan tiệc xong. Hôm nay làm việc với Tưởng Chính Nam cả ngày. Gần đây cậu ta như là uống lộn thuốc vậy, liều mạng đến cùng, ngày nào cũng làm việc đến 20 tiếng.”
Thẩm Ninh Hạ: “Vậy anh nghỉ sớm đi.” Đỗ Duy An ừ một tiếng, giọng nói vô cùng nhẹ: “Anh nhớ em, em có nhớ anh không đó?”
Mới một phút trước còn nghĩ đến chuyện rời xa anh, nghe thấy lời nói quấn quýt si mê của anh, ngực Thẩm Ninh Hạ cứ như bị tú hoa châm đâm vào, đau đến mức không thốt lên lời. Chốc lát cô mới cúi đầu ừ một tiếng. Đỗ Duy An lại khẽ nói: “Biết bây giờ anh ghét nhất chuyện gì không?”
Thẩm Ninh Hạ vẫn im lặng, anh chán nản nói: “Ghét nhất là đi công tác. Bởi vì như vậy, mấy ngày anh sẽ không nhìn thấy em.” Tựa như đứa trẻ không chiếm được món đồ mình thích, tức giận oán giận.
Thẩm Ninh Hạ muốn cười, nhưng khoé miệng như nặng ngàn cân, khẽ nói: “Còn 5 ngày nữa là về rồi.” Đỗ Duy An phẫn hận: “Em có biết 5 ngày dài bao nhiêu không? Anh tính qua năm ngày có 120 giờ, 7200 phút, 432000 giây đó.”
Nhất thời Thẩm Ninh Hạ ngẩn người, lòng chua xót không thôi.
Khi tắm, Thẩm Ninh Hạ đứng dưới vòi sen, mặc cho nước róc rách chảy từ đầu xuống. Trên giá phòng tắm, có khăn mặt của cô và anh. Trong cốc đánh răng có bàn chải đánh răng của cô và anh, trên giá còn có dao cạo râu của anh, lược của cô, sữa rửa mặt của anh, mỹ phẩm dưỡng da của cô, sắp xếp chỉnh tề, không phân biệt được ai là người xếp.
Cô và anh, không nên cùng nhau. Nếu như không phải trận động đất kia, hẳn là cuộc đời hai người sẽ như hai đường thẳng song song, thỉnh thoảng nhìn nhau, lại vĩnh viễn sẽ không bao giờ gặp nhau.
Nếu như, lúc đó cô chỉ cần đi sớm 1 ngày, tất cả đều sẽ khác rồi.
Thế nhưng, không có nếu như, bọn họ cứ vậy ở cùng một chỗ.
Cô đứng trước đống đổ nát, nghĩ rằng anh đã gặp nạn, tim đau như dao cắt, dù cho đã qua lâu, nhưng cô vẫn nhớ tới cảm giác lúc đó. Cô dùng hai tay đào bới đống gạch đá vụn nát, khắc đó là lần đầu tiên cô nhìn rõ lòng mình.
Thế nhưng thiên tai qua đi, mỗi người hẳn là tiếp tục cuộc sống của mình.
Tất cả những chuyện đã qua như một sợi dây, quấn chặt quanh hai người. Cô và anh không thể trốn thoát.
Đêm đó, Thẩm Ninh Hạ lăn lộn khó ngủ. Gần sáng, Đỗ Duy An gửi cho cô tin nhắn: “Em chưa ngủ à?” Nhất định là anh làm việc đến tận giờ. Thẩm Ninh Hạ đáp lại: “Chưa.”
Đỗ Duy An lập tức gọi lại cho cô, Thẩm Ninh Hạ vừa bắt máy đã nghe tiếng hát khe khẽ từ bên kia vọng lại: “Nếu như không có yêu cầu với ngày mai, vậy hãy nắm tay nhau du ngoạn, ngàn vạn lời muốn nói, nhưng vẫn có một người phải đi …. Mười năm trước, anh không biết em, em không thuộc về anh, chúng ta đều giống nhau, qua lại cạnh người xa lạ. Đi qua những ngõ phố quen thuộc …”
Nhất thời Thẩm Ninh Hạ ngừng thở. Trong đêm khuya yên tĩnh, cô che miệng, im lặng rơi lệ.
Sau đó cô ngủ thật say, không biết ở bên kia anh hát mấy lần.
Tỉnh lại đã là lúc mặt trời đỏ treo cao, Thẩm Ninh Hạ nhảy dựng lên, nhìn đồng hồ, biết không tốt rồi. Vội vã rửa mặt chải đầu,,vội vã đi làm. Chen lấn xe bus là không kịp rồi, Thẩm Ninh Hạ chẳng mấy khi hoang phí gọi taxi.
Ở trong xe taxi, cô mới phát hiện trong điện thoại có tin nhắn chưa đọc, cô mở ra. Trong điện thoại truyền đến giọng Đỗ Duy An, là bài hát ‘mười năm.” Anh hát tròn 60s gửi cho cô. Anh còn nói: “Sau này khi nào mất ngủ, em cứ mở bài này ra mà nghe.”
Thẩm Ninh Hạ ngọt ngào đến hít thở không thông, muốn mỉm cười, lại rơi lệ. Cô cầm điện thoại nghe hết lần này đến lần khác … một mình lệ tuôn đầy mặt.
Cô luyến tiếc Đỗ Duy An. Đời này cô không thể tìm được một Đỗ Duy An thứ hai nữa.
Con đường phía trước có thể là bụi gai rậm rạp, nhưng cũng có thể là hạnh phúc.