Nếu Ngày Ấy..

Chương 35: Tức giận




Tuy nhiên, nghe đến hai chữ Thủy Tiên thì anh bổng nhiên nỗi giận, khó chịu nói.
- Em có thể trồng cho anh hoa khác chứ đừng bao giờ trồng hoa đó cả. Mà cũng đừng nhắc hai chữ thủy tiên trước mặt anh.
Cô sững sờ, khó hiểu, nữa đùa nữa thật hỏi.
- Sao vậy? Hai người giận nhau à?
Anh đột nhiên nhìn cô trân trân, ánh mắt thiêu đốt như một phát muốn nuốt cô vào bụng vậy. Cô chưa từng thấy ai có ánh mắt đáng sợ như thế, trong đầu bổng nhiên hiện lên suy nghĩ muốn bỏ chạy. Hành động nhanh hơn lý trí, cô một phát đứng dậy vừa chạy vừa nói.
- Em đi vào nhà uống nước đây!
Đi vào uống nước mà chạy như bị ma đuổi vậy sao? Sợ anh ăn thịt cô à? Nhưng quả thật vừa nãy anh rất muốn, rất muốn đè cô ra mà ăn thịt không chừa một mảnh xương nhỏ nào. Cô thật đáng giận, anh yêu cô như thế mà sao mỗi lần nói ra là cô lại cáp anh với Thủy Tiên thành một cặp thế không biết. Anh có đặc điểm nào giống cô ta chứ? Cô ta chỉ là hạng gái lẵng lơ, dơ bẩn, dù cho có dâng lên tậng miệng anh như đêm qua anh cũng thấy thật kinh tởm.
Nhớ đến đêm qua mà anh vẫn còn tức đến run người.
Anh đã từng bảo Thu Thảo không nên qua lại với cô ta nữa. Nhưng hai người làm chung, lại chung một bộ phận không lẽ không nói chuyện sao được. Tính Thu Thảo lại rất hòa đồng, hoạt bát, không có chuyện gì mà để trong lòng. Cô ta cứ mặt dày bám lấy thì sao từ chối cho được.
Lễ này cô ta lại cùng về chung với Thu Thảo và Thanh Tú, vì về hơi tối nên cô ta đòi ở lại ngủ nhờ một đêm. Thì cũng được đi, nhà cô ta ở xã TV phải chạy lên một khúc, băng qua một con sông nữa mới tới. Sông cũng lớn nên phải đi đò ngang, mà đã 7, 8 giờ tối ai lại đưa đò nữa chứ. Có đưa thì cũng phải bao đò. Cô ta ngủ nhờ nhà bạn cũng là hợp lý.
Ấy thế mà, tối canh mọi người ngủ say, cô ta lại mò vào phòng anh, leo lên giường ôm anh ngủ. Nếu là lúc trước chưa yêu Thu Trúc có lẽ anh đã không ngại làm thịt cô ta rồi, mồi dâng tận miệng ngu gì không ăn. Nhưng bây giờ thì không! Lòng anh chỉ có mỗi mình Thu Trúc. Khi đã yêu một người bằng hết cả con tim mình thì người ta sẽ không còn bất kỳ một dục vọng gì với người không phải người mình yêu. Khi trước anh luôn không tin điều đó, thằng nào mà nói gái đưa lên miệng mà không ăn thì anh sẽ cười người ta nói là bị "liệt dương". Nhưng giờ tới anh thì anh đã hiểu rồi, không phải bị liệt dương mà cảm thấy vô cùng kinh tởm, buồn nôn. Như thứ gì đó rất rất rất bẩn thỉu, nhìn còn không muốn nhìn chứ đừng nói chạm vào. Trong đầu chỉ có hình ảnh người mình yêu hiện lên mà thôi.
Anh nổi giận đẩy cô ta ra, mắn.
- Cô đang làm cái gì? Ra khỏi phòng tôi ngay!
Thế nhưng cô ta lại ra vẽ đáng thương nói.
- Anh Tuấn! Ngay lần đầu gặp anh em đã yêu anh rồi! Lúc trên thành phố không ngày nào mà em không nhớ anh cả. Em chỉ muốn một lần được ngủ cùng anh. Chỉ một lần thôi thì em cũng mãn nguyện, dù anh không yêu em, em cũng không oán trách gì? Em...
Anh cắt đứt lời cô ta.
- Thôi đi! Thật kinh tởm. Không phải cô yêu Hữu Trọng muốn theo đuổi hắn còn không ngại năn nỉ Thanh Tú cho cô số điện thoại sao? Sao bây giờ lại chuyển qua yêu tôi rồi? Còn muốn ngủ với tôi. Vậy cô đã từng ngủ với bao nhiêu người đàn ông hả?
Cô ta cắn môi, nước mắt lăn dài như bị nói oan.
- Không! Anh Tuấn... anh hiểu lầm em. Em không có yêu thích Hữu Trọng. Em xin anh Tú số điện thoại anh ta chỉ để nói lời xin lỗi vì hôm đó em đã lỡ lời với Thu Trúc, chứ không phải như anh nghĩ đâu.
Anh hừ lạnh.
- Hừ... vậy sao cô không trực tiếp xin số điện thoại của Thu Trúc?
Cô ta cứng họng nhưng vẫn tìm được lý do nói.
- Em... em nghĩ Thu Trúc còn đi học... chắc sẽ không xài điện thoại.
- Ồ! Lý do tốt lắm! Nhưng không phải còn thằng Út sao? Nó là anh bà con với Thu Trúc cũng ở gần nhà Thu Trúc đấy! Sao cô không trực tiếp nói với nó là xong, tại sao nhất thiết phải là Hữu Trọng?
- Em...
Lần này đúng là cô ta không thể nào đưa ra lý do được nữa. Cô ta xin số Hữu Trọng là muốn gọi điện làm quen, từ từ sẽ tiếp cận. Nhưng không ngờ Hữu Trọng lại chỉ nghe máy có một lần hỏi hai chữ "ai đó?" Cô như mọi khi dùng giọng nũng nịu hỏi. "Anh là anh Trọng phải không ạ?" Anh ta liền đáp một tiếng "Không! Chị lộn số!" Rồi tắt máy mất tiêu. Nhưng giọng đúng là giọng của anh thì làm sao mà lộn được. Cô ta không bỏ cuộc lại gọi thêm mấy lần nhưng anh vẫn không bắt máy, thậm chí tắt nguồn luôn. Cô ta bèn nhắn tin gửi nhưng kết quả không ai trả lời.
Qua mấy lần sau, cô thử lấy số khác gọi thì nghe đổ chuông nhưng cũng không có ai bắt máy. Liên tục một tháng thì không liên lạc được nữa. Thử nhờ Thanh Tú gọi hỏi thì cũng không liên lạc được. Biết là anh đã bỏ số rồi. Cô ta thật không cam tâm tí nào nhưng cũng đành chịu chứ biết làm sao. Đành trở về làm quen với Anh Tuấn vậy. Tuy không bằng Hữu Trọng nhưng cũng là một người đẹp trai, ở quê cũng thuộc hàng có tiền đi. Dù lần đó cô làm anh mất cảm tình, nhưng cô tin chắc với sắc đẹp của mình sẽ làm anh mê mẫn. Có mèo nào lại chê mỡ đâu cơ chứ? Gái dâng tận miệng mà không ăn là thằng ngu. Mà một khi anh đã ăn rồi thì cô ta sẽ khiến anh không thể rời cô ta được nữa. Trừ khi cô ta chán anh tự đá anh ra mà thôi.
Nhưng cô ta không ngờ rằng hôm nay mình lại bị thất bại, anh chẵng những đẩy cô té xuống đất, mà còn dùng thái độ khinh miệt đối với cô nữa. Không chỉ thế anh còn nói.
- Nếu cô cảm thấy n* l* (nói tục) quá không chịu nỗi thì dưới bếp tôi thấy hồi chiều còn mấy trái dưa leo vừa to vừa dài, thẳng mượt đủ kích cỡ cô có thể chọn lựa tự nhiên. Bằng không cô chịu khó chờ một chút, để tôi gọi cho vài thằng bạn có sở thích chơi gái đến. Chơi gái mà không tốn tiền thì tụi nó nhanh lắm!
Cô ta tức giận đến run người chỉ vào mặt anh.
- Anh... anh... đồ thô tục...
Anh nhún vai.
- Tôi ít học! Nói năng thô tục từ đó tới giờ bộ cô không biết sao? Nhưng tôi không bao giờ chơi cái hạng đ* (nói tục) lề đường không biết đã ăn bao nhiêu con c*(nói tục) như cô. Thật dơ bẩn!
Lần này, Thủy Tiên thật muốn hộc máu. Từ đó tới giờ đây là lần đầu tiên cô ta bị một chàng trai nói thậm tệ như vậy. Thậm chí toàn dùng lời lẽ tục tĩu không. Thật nhục nhã làm sao. Nhưng cũng không thể làm gì anh được. Đành ôm cục tức bỏ ra ngoài. Hừ... trên đời đâu thiếu đàn ông, hạng thô tục như anh, cô ta cũng không thèm. Cô ta có sắc đẹp sớm hay muộn cũng sẽ tìm được đại gia vừa đẹp trai vừa có tiền. Tới lúc đó xem ai hối hận cho biết.
Anh Tuấn tức cũng đâu kém, đó là lần đầu tiên anh dùng lời lẽ thô tục như vậy mắn một người phụ nữ. Nhưng anh không thể nào kiềm chế được. Cái gì mà chỉ cần ngủ với anh một lần? Anh nhổ vào! Ngủ được với anh thì không ngủ được với thằng khác à. Không chừng đã bị bệnh gì rồi cũng nên. Thật đáng ghét. Cái đồ đàn bà lẳng lơ.
Đã thế sáng ra mẹ anh còn bảo anh đưa hộ cô ta ra bến đò nữa chứ. Miễn đi! Anh nói có việc phải đi gấp không rãnh đưa, liền lấy xe chạy mất dạng rồi. Để anh chở cô ta hả? Không đời nào. Anh còn chưa chở được Thu Trúc mà cô ta có thể có cửa sao?
Mà nói đến Thu Trúc, nói vào nhà uống nước mà sao tới giờ không thấy ra nhỉ? Bộ lúc nãy anh tức giận nhìn cô làm cô sợ trốn luôn rồi à? Để vào xem thử.
Nhưng khi vào nhà thì thấy cô đang ngồi viết bài, cô đúng là siêng học. Không giống như anh hồi đó, bắt đi học là tìm cách trốn, về nhà kêu viết bài, học bài là cảm giác như địa ngục trần gian. Chỉ thích trồng trọt chăm sóc cây cảnh và buôn bán kiếm tiền.
Anh tự lại rót cho mình một ly nước uống, rồi nằm xuống chiếc võng đong đưa, nhìn cô đang tập trung làm bài, nhắm ngủ lúc nào không hay. Cho đến khi lỗ mũi cảm thấy ngứa ngứa như có ai đó lấy lông gà mà ngoáy vậy. Anh thật không thể chịu nổi, lập tức ngồi bật dậy nhảy mũi một cái.
- Hắc xì...
- Hí hí hí....
Bổng nhiên, nghe tiếng cười khúc khích bên tai. Nhìn lên thì thấy Thu Trúc đang cầm một nhánh bông cỏ mà cười. Khỏi hỏi cũng biết thủ phạm phá anh là ai rồi. Cô đúng là gan thiệt, hôm nay dám dùng cọng cỏ ngoáy mũi anh, đã thế còn cười được nữa. Không phạt cô thì lần sau cô không biết cô sẽ chơi anh cái gì nữa đây. Đột nhiên, anh đưa tay kéo cô ngã nằm úp ngang người anh đánh mạnh vào mông cô một cái.
Bốp...
- Oái... đau quá! Sao anh đánh em?
Cô lập tức nhảy dựng lên xoa mông. Ôi... đau thật! Sao Hữu Trọng cũng đánh mông cô mà anh ta cũng đánh mông cô là sao vậy? Mông của cô bộ trêu chọc người ta muốn đánh à? Anh hừ một tiếng nói.
- Hừ... đánh như vậy là nhẹ đấy! Em dám lấy cỏ ngoáy mũi anh lúc anh đang ngủ. Em biết anh rất ghét điều đó lắm không? Ở nhà mà Thu Thảo dám làm như vậy thì nãy giờ đã ăn cáng chổi đấy!
Cô bịt mông, le lưỡi. "Ôi... mấy ông anh này thật đáng sợ! Từ rày về sau không dám ghẹo nữa!" Cô chu chu môi nói.
- Tại em gọi anh hoài anh không dậy chứ bộ! Em mới phải dùng cách đó thôi!
Anh nhướng mày.
- Lần sau có gọi anh mà không dậy thì em hung vào má anh một cái là anh dậy hà đừng có chơi kiểu đó!
Tuy anh nói giọng điệu vô cùng bình thường như giữa một người anh trai và một đứa em gái, nhưng trong lòng anh thì đang cười thầm đắc ý nha. Có thể lừa để cô tự động hôn anh thì còn gì bằng. Nhưng cô đâu dễ lừa như vậy chứ, dù là anh trai ruột cô cũng không hung đâu. Cô chớp chớp mắt hỏi.
- Không hung mà tát được không?
Anh đen mặt,
- Thôi dẹp đi!
Cô thật là khó dụ dỗ a!
- Mà gọi anh dậy làm gì?
- Thì ăn cơm chứ gì? Trưa rồi anh không đói sao?
Anh xem đồng hồ đeo tay thì đã 11 giờ 30 rồi, cũng đã đến lúc phải ăn cơm. Nhưng anh ngạc nhiên hỏi.
- Em mua cơm từ lúc nào?
Cô lắc đầu.
- Không! Em nấu! Nhưng mà... em nấu không có ngon với lại cũng đều là món đơn giản thôi. Anh đừng chê nha! Tại trời nắng em làm biếng chạy đi mua cơm quá.
Anh dịu dàng nói.
- Không sao! Có ăn là được! Anh không có kén.
Anh còn mừng là khác, đâu phải dễ ăn cơm cô nấu đâu, dù là khó nuốt cỡ nào anh cũng ăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.