Nếu Ngày Ấy..

Chương 34: Cứ mặc kệ



Một lúc sau, Thu Trúc bổng nhiên nhớ hôm nay là ngày lễ nhưng tại sao Anh Tuấn lại không ở nhà. Cô hỏi.

- Ủa! Hôm nay là ngày lễ bộ anh Tú, chị Thảo đều không về hay sao mà anh vô đây vậy?

Anh đáp.

- Có! Tụi nó về từ chiều tối hôm qua lận. Bây giờ chắc đã bày tiệc nhậu rồi. Anh không thích nhậu nên đi chơi thôi.

Cô mắt to, mắt nhỏ nhìn anh.

- Phải hôn vậy ta? Sao em nghe anh Tú nói anh hay nhậu lắm mà? Hôm tết anh nhậu say đến mức về nhà nằm hai ba bửa chưa ra khỏi phòng được luôn.

Anh Tuấn đen mặt, lần đó là anh bị thất tình được không? Anh nào có nhậu a. Anh bổng nhiên nhận ra một điều, bèn hỏi.

- Em và thắng Tú thường hay liên lạc à?

Cô vừa làm vừa đáp.

- Cũng chỉ đôi khi thôi, hai ba bửa gì đó anh ấy sẽ nhắn cho em một tin nhắn, lâu lâu mới dám gọi điện. Mà em chưa từng thấy ai hiền như anh Tú cả, gọi điện thoại mà nói chuyện nhỏ xíu hà. Hỏi ra thì ảnh nói sợ bà ngoại em nghe sẽ mắn em nên không dám nói lớn. Hi hi... ai đời ảnh nói trong điện thoại mà sợ bà ngoại em nghe... hi hi...

Anh siết chặt một nhánh cây cầm trong tay.

- Nó nói gì với em?

Cô vô tư đáp.

- Chỉ hỏi thăm sức khỏe, chuyện học hành và nói vài chuyện vặc vãnh cho đỡ buồn.

Anh Tuấn không biết phải nói gì, anh biết Thanh Tú thích Thu Trúc nhưng anh nghĩ Thanh Tú chỉ mới là thích chưa có lún sâu như anh, nếu xa rời một thời gian chắc sẽ quên Thu Trúc. Nên anh mới bảo lên thành phố làm chung công ty với Thu Thảo, không chừng lên đó có thể quen bạn gái cũng nên. Không ngờ cho tới nay Thanh Tú vẫn còn lưu luyến, tối qua còn tâm sự với anh là hắn vẫn không thể nào quên được cô. Anh thật không biết phải khuyên thế nào bởi vì anh cũng không thể nào buông bỏ cô được.

Chợt cô lại nói.

- À... mà còn chuyện này nữa... Anh về nói với anh ấy là đừng nạp tiền điện thoại cho em nữa nha. Em không có thiếu tiền, nếu cần thì anh cứ nói luôn là em là chủ đất anh thuê mở tiệm sửa xe ấy. Cứ lâu lâu anh ấy lại nạp tiền cho em làm em lại phải nạp trả lại rồi ảnh lại tiếp tục trả lại cho em thiệt làm em hết nói nổi luôn. Em biết ảnh thấy em mồ côi nên nghĩ em sẽ giống như nhiều người khác thiếu tiền xài. Nhưng dù em có thiếu tiền xài em cũng sẽ không bao giờ lấy tiền của ảnh đâu, dù ảnh có là anh ruột đi nữa.

Anh ngạc nhiên nhưng lại nói đùa.

- Có người nạp tiền cho xài còn đòi gì nữa cô nương? Tui là anh nó đây mà nó còn chưa nạp cho tui một ngàn nào đây nè.

Cô nhướng mày hỏi.

- Bộ anh không tiền nạp điện thoại à?

Anh nhe răng cười nói.

- Có! Nhưng có người tự dưng cho tiền ngu gì không lấy.

Cô bĩu môi.

- Em không có giống anh đâu. Người thiệt tình như anh Tú vậy em sẽ không bao giờ lấy.

Thế nhưng anh lại nói.

- Em không nhận nó cũng cho bạn bè mượn hết hà. Có người không trả nó cũng không thèm đòi. Anh biết tính nó nên lúc nào nó có tiền thì anh sẽ mượn trước, khi nào cần thì đưa ra hoặc là kêu nó đưa cho mẹ giữ để sau này cưới vợ.

Cô lại lắc đầu.

- Dù là vậy em cũng không muốn nhận của anh ấy.

Anh thắc mắc.

- Vì sao?

Cô mím môi rồi như quyết định điều gì, bèn nói.

- Anh ấy không giống anh hay anh Trọng mà thật sự xem em như em gái đâu.

Anh kinh ngạc.

- Sao em biết?

Cô là người từng trải sao lại không biết cho được, nếu chỉ xem là em gái bình thường thì ai đâu mà tự dưng nạp tiền điện thoại cho xài bao giờ. Ngoại trừ cô tự mình xin, nhưng cũng không thể nạp nhiều lần như vậy. Cứ cách hơn hai tuần là Thanh Tú lại nạp cho cô mà không phải số ít. Có nghĩa là ngày đó hắn đã ứng lương hoặc là lãnh lương mới có tiền. Thực ra, ban đầu hắn còn muốn gửi tiền về cho cô, định nhờ anh Út đem qua nhưng không muốn cho cô biết là hắn gửi. Cũng may anh Út biết rỏ về cô nên không nhận, hắn mới chuyển qua nạp tiền điện thoại cho cô, còn chỉ cô cách bắn tiền qua cho người khác, nếu như cô xài không hết để lấy tiền tiêu.

Dù là anh ruột cũng đâu có tốt như vậy, chỉ có thể là hắn đã yêu cô rất chân thành mà thôi. Nếu là người khác có thể nói hắn là "dại gái" nhưng cô biết chỉ có khi yêu một người tha thiết bằng cả trái tim mới có thể làm như vậy. Không tiếc dâng hết cả những gì mình có cho người mình yêu mà không mong cầu đáp lại. Bởi cô đã từng là người như vậy mà. Cô không ngạc nhiên nhiều khi hắn chỉ mới gặp cô một lần mà đã yêu. Có lẽ hắn đã trúng tiếng sét ái tình của cô cũng nên. Kiếp trước, cô không phải cũng chỉ có lần đầu nhìn thấy Hữu Trọng mà đã tương tư đấy sao. Thế nên, cô rất hiểu hắn, mà cũng chính vì vậy mà cô không muốn nhận bất cứ thứ gì của hắn. Cô đã không thể yêu, càng không muốn yêu. Một người đàn ông tốt như vậy thì nên được yêu mới đúng. Mà cô đã không thể yêu hắn thì cho hắn hi vọng làm chi.

Cô hỏi lại Anh Tuấn.

- Nếu là chị Thảo hết tiền xài mà không mở miệng xin anh thì anh có tự động cho không? Không những chỉ cho một lần mà cứ có tiền là cho, mà một lần cả 500 ngàn ấy, có khi gấp đôi. Mà trong khi lương công nhân mỗi tháng luôn tiền tăng ca chỉ cao lắm là hai triệu mấy ba triệu, rồi tiền sinh hoạt tiền ăn này kia kia nọ. Mà anh cho như vậy anh không tiếc sao?

Anh Tuấn chưng hửng. Lắp bắp nói.

- Mỗi lần... nó... nó cho em 500 ngàn... có khi gấp đôi?

- Chỉ hai lần đầu thôi! Bị em trả lại một phát nói là bị ngoại mắn nên mấy lần sau ảnh chỉ dám cho em 100 hoặc 200 là cùng. Cho nên lâu lâu em sẽ ra tiệm nhờ người ta bắn trả lại cho ảnh. Chỉ là không lẽ cứ như vậy hoài sao được. Ảnh không mệt nhưng em mệt à nha.

Anh thở dài nói.

- Nếu nó cứ như vậy thì em cứ mặc nó đi.

Nếu bình thường thì anh đã về mà mắn Thanh Tú là quá ngu rồi. Nhưng người đó lại là cô, ngay cả anh còn muốn cho cô tất cả mọi thứ huống chi Thanh Tú.

Cô khó hiểu nhìn anh hỏi.

- Sao lại mặc được! Anh ấy là em ruột anh đó. Anh không khuyên được thì ai khuyên được đây? Nếu cứ tiếp tục như vậy thì người khổ là anh ấy đấy. Em sẽ không bao giờ đáp lại tình cảm của anh ấy được đâu.

Khuyên! Anh lấy cái gì để khuyên đây? Trong khi anh cũng yêu cô mà. Nếu bảo anh khuyên thì thà bảo anh và Thanh Tú công bằng cạnh tranh thì hơn. Nhưng nếu Thanh Tú không phải là em ruột của anh thì được. Hai anh em cùng tranh giành một người mà chưa thấy gì hết đã thấy tình cảm anh em sứt mẻ rồi. Ai cũng sẽ bị tổn thương. Thôi! Chi bằng cứ để tới đâu thì hay tới đó.

Anh lắc đầu.

- Anh biết tính nó nên anh cũng không khuyên được đâu. Em cũng đừng có nghĩ ngợi nhiều mà ảnh hưởng việc học. Cứ xem như không biết đi. Không chừng một thời gian nữa tự nhiên nó quen được đồng nghiệp nào đó dễ thương hơn em thì sẽ hết thôi.

Cô ngẫm nghĩ cũng đúng.

- Ừm... anh nói cũng có lý. Dù sao thì ảnh cũng chỉ nhận là coi em như em gái, nếu mà ảnh tỏ tình hay gì thì em dễ dàng từ chối thẳng thừng, cắt đứt luôn rồi có đâu liên lạc qua lại làm chi chứ.

Anh chỉ có thể gật đầu cười khổ. Tỏ tình mà bị cô cắt đứt quan hệ thì thôi thà làm anh cô sướng hơn. Cô đúng là cái đồ vô tình.

Thấy cô tạo dáng từng cây mai, anh cũng thấy ngứa tay nên cũng bắt tay vào làm cùng cô luôn. Tuy nói kỹ thuật cô giống anh nhưng tay nghề cũng còn chưa cứng lắm làm chậm hơn anh rất nhiều. Anh đã xong năm cây mà cô chỉ mới được một cây thôi. Thấy vậy anh cũng bớt đau lòng, nếu cô nhanh như anh nữa thì anh tự vẫn luôn quá. Hai người im lặng mà làm không cũng buồn, anh bèn tìm chuyện nói.

- Mấy cây mai này em mua giống hồi nào vậy?

Cô lắc đầu.

- Không phải mua! Một phần em nhổ ở nhà, một phần đi sang hàng xóm xin, còn một phần em vô mấy gò mã nhổ, nó mộc đầy ấy mà.

Anh cười.

- Hèn chi nó lại không đều nhau, lớn có, bé có. Có cây không chừng tết năm nay có thể ra hoa đấy. Em cũng hay thiệt nhổ vậy mà về trồng cũng sống và phát triển tốt.

- Coi như em có tay trồng đi!

- Ừ! Mà em tính tạo dáng hết luôn hay chừa lại một phần để làm gốc ghép.

- Ban đầu em tính tạo dáng hết nhưng nếu anh muốn dạy em ghép thì cũng nên chừa lại một phần đi.

Anh gật đầu.

- Đây là mai nguyên thủy hoa sẽ đều là vàng năm cánh vậy anh sẽ ghép cho em vàng chín cánh với tứ quý luôn được không? Anh thấy ở đây cũng có nhiều cây mai tứ quý.

Cô gật đầu.

- Sao cũng được!

Nhưng bổng nhớ ra điều gì, cô bèn nói.

- Mà anh Tuấn nè! Anh có thể ghép ra cây mai vừa có nhiều cánh như hoa hồng vừa có đủ màu vàng, đỏ, hồng, trắng luôn được không?

Cô quên mất là vào thời điểm này thì chưa có ai ghép ra loại mai đó cả.

Anh kinh ngạc, định nói là không được nhưng chợt thấy ánh mắt mong đợi của cô, anh lại không nỡ làm cô thất vọng. Nếu không được thì anh nhất định phải nghiên cứu cho bằng được mới thôi. Anh nói.

- Vậy để anh nghiên cứu xem sao. Anh nhất định sẽ ghép ra loại mai đó làm quà tặng em nhé!

Cô vui mừng gật đầu.

- Vậy thì hay quá! Cảm ơn anh trước nhé!

Anh cười gian.

- Không cần cảm ơn! Lấy... cái gì tặng lại anh là được rồi!

Anh định nói là "lấy thân báo đáp" nhưng sợ nói như vậy cô sẽ nhận ra điều gì nên thôi. Thu Trúc ngẫm nghĩ một hồi, bèn nói.

- Được rồi! Vậy để em đích thân trồng một chậu hoa thủy tiên tặng lại anh nha!

Thủy Tiên, không phải cô ấy là vợ anh kiếp trước sao? Kiếp này chắc không thay đổi đi. Nếu anh yêu cô ta bất chấp tất cả như vậy thì cô tặng hoa đó cho anh chắc là anh sẽ rất vui nhỉ? Nhìn hoa là nhớ người. Ừ... cô là người rất chu đáo, rất biết nghĩ cho anh trai. Hi hi... dù rằng người chị dâu tương lai này cô cũng không mấy thích. Từng nói cô không cha không mẹ mà, sao cô thích nỗi cơ chứ.