Nếu Ngày Ấy..

Chương 44: Vợ của sếp




Đám cưới Thu Thảo xong thì một tuần sau đó cô bắt đầu thi tốt nghiệp. Kết quả tốt nghiệp của cô vô cùng phấn khởi không như kiếp trước suýt rớt, đúng là vui mừng.
Thi tốt nghiệp xong lại tới thi đại học. Cô muốn đậu vào trường kinh tế tổng hợp thành phố thuộc công lập, dù cô không thiếu tiền nhưng nếu miễn phí thì càng thích chứ sao. Nhưng tỉ lệ chọi đúng là rất cao. Thôi kệ! Cố hết sức chứ sao giờ? Hi vọng cô sẽ đậu.
Nhưng khi có kết quả đại học thì... ô...ô... cô thiếu một phẩy. Tưởng sẽ phải ra ngoài trường tư học rồi nhưng không ngờ... một ngày đẹp trời nọ giấy báo trúng tuyển đã gửi về và... cô đã trúng tuyển. Ôi... đây là lần đầu tiên cô trở lại đúng cái độ tuổi bên ngoài của mình. Cô vui mừng chạy vào khoe bà ngoại và cậu mợ.
- Ngoại ơi! Câu hai mợ hai ơi! Con trúng tuyển đại học rồi!
Bà ngoại và cậu mợ cũng vui mừng thay cô.
Cô lại gọi điện cho Hữu Trọng, Anh Tuấn và Thanh Tú để cùng chia sẽ niềm vui này. Hữu Trọng thì khỏi nói vô cùng mừng luôn vì cô sắp sửa lên đây ở chung với anh còn gì. Hi hi... tới lúc đó anh có thể có nhiều thời gian cùng cô trao dồi tình cảm rồi. Anh Tuấn cũng vui mừng nhưng trong mắt lại có thêm một sự kiên định nào đó. Thanh Tú thì khỏi nói, cô vui thì hắn cũng vui thôi, dù cô có ở đâu, làm cái gì cũng vậy.
Rồi cũng đến cái ngày cô phải đi lên thành phố học. Hôm đó, Hữu Trọng gác lại mọi công việc đích thân lái xe xuống đón. Cô cũng đã sắp xếp mọi thứ đâu vào đó cả rồi, giờ chỉ việc đi là xong. Hai người trước khi đi cũng vào thắp nhang cho mộ của ba má nuôi cô rồi mới lên đường. Đồng thời cũng không quên chào tạm biệt chị bán nước mía.
Lên tới thành phố.
Anh đưa cô vào nhà của anh, đó là một căn nhà nhà phố 5x20m, một trệt, một lửng, hai lầu thêm một sân thượng. Nằm trong một khu dân cư hiện tại nhà cửa cũng chưa xây kín hết, xung quanh còn rất nhiều lô đất trống. Ở tầng trệt anh làm gara để xe. Tầng lửng làm phòng ngủ và phòng bếp. Lầu một làm phòng khách và hai phòng ngủ. Lầu hai thì phía trước làm phòng thờ, phía sau có hai phòng nhưng đều để trống, sân thượng thì dĩ nhiên là để phơi quần áo.
Cô không khỏi thầm nói.
"Đúng là dân thành phố có khác. Ở có một mình mà nhà rộng thấy sợ!"
Nhìn thấy tường sơn còn mới, biết chắc là nhà mới xây cô bèn hỏi.
- Nhà này anh mua người ta xây sẵn hay là tự xây vậy?
Anh cười đáp.
- Anh mua đất rồi giao cho chủ đầu tư xây luôn.
Cô buột miệng nói.
- Anh ở có một mình mà xây chi cao vậy?
Anh nhún vai.
- Chịu thôi! Khu này quy định nhà không được dưới hai lầu.
Cô rơi một giọt mồ hôi thật lớn sau ót, quy định không dưới hai lầu thì anh có thể xây hai lầu là được rồi, thêm cái lửng chi nữa. Anh không sợ mỏi chân sao?
- Anh xây xong bao lâu rồi?
- Mới hai tháng thôi!
- Vậy lúc trước anh ở đâu?
- Thì căn nhà ở ngoại ô nhưng đi làm xa quá nên bán ngoài đó mua trong này ở cho nó gần. Ở đây đi tới trường em học cũng không xa chừng 20 phút xe máy là tới hoặc nếu không đi xe buýt cũng được, ra trước nhà qua bên phải vài bước là có trạm rồi. Tuyến đi ngang trường đại học kinh tế đấy. Để lát anh dẫn em ra ngoài ăn tiện thể chỉ trường cho em luôn.
Trường thì cô đã biết rồi, khỏi cần phải chỉ. Kiếp trước ngày nào đi làm không đi ngang đó. Nhưng thôi! Cũng tiện thể đi chơi lòng vòng cũng được.
Một lúc sau, anh lấy xe máy chở cô đi ăn rồi đi mua sắm những thứ cần thiết. Siêu thị lại nằm đối diện khu dân cư rất là gần. Tuy nhiên, đang mua sắm giữa chừng thì anh lại nhận điện thoại từ công ty gọi đến có việc cần xử lý. Anh bèn chở cô theo vào công ty, cũng đâu thể để cô ở lại siêu thị hay chở cô về nhà bỏ ở nhà một mình được đúng không?
Công ty của anh nằm ở tầng 8 của một tòa cao ốc, là một công ty chuyên về phần mềm. Cái vụ máy vi tính thì cô chỉ học đến bằng B thôi cho nên cô cũng không rành lắm. Cô ngồi ở ghế tiếp khách chờ anh xử lý công việc, bây giờ thì cô đã hiểu vì sao anh bận đến túi bụi vậy rồi. Đúng là làm ông chủ thì không lúc nào là rãnh rỗi cả. Mà anh cũng thật giỏi đấy có thể một mình tự mở công ty luôn.
Ngồi một mình cũng buồn, cô định lấy điện thoại ra chơi game mà lấy ra lại thấy chán, cô nhớ cái máy tính bảng của cô mười mấy năm sau quá đi. Đáng tiếc hiện tại chưa có. Đột nhiên, một cô tiếp tân xinh đẹp khoảng hai mươi mấy tuổi mang một cái laptop đến cho cô rồi lễ phép nói.
- Sếp bảo em đem cái này ra cho chị ạ!
Chị? Cô già vậy sao? Cô bèn nói.
- Chị gọi em là Thu Trúc được rồi! Em còn nhỏ lắm...
Nhưng cô tiếp tân lại nói.
- Chị là vợ của sếp thì em phải gọi bằng chị mới phải phép chứ ạ!
Éc.... cái vụ gì vậy nè? Vợ? Cô định mở miệng giải thích thì chợt điện thoại có tin nhắn đến. Cô mở ra xem thì thấy ông anh nuôi đáng kính của mình bên trong phòng họp kia nhắn cho cô. Nói rằng. "Làm ơn giúp anh đi cưng"
Rồi hiểu luôn! Anh là định dùng cô làm bia đỡ để tránh mấy bông hoa đào đây mà. Ôi...ai bảo cô có anh nuôi không những đẹp trai mà lại có duyên quá làm chi. Cô đành phải gượng cười cười chấp nhận cái danh là "vợ của sếp" chứ sao.
Cô mở laptop ra bắt đầu giải trí. Ở đây là văn phòng công ty mình là người lịch sự thì không nên gây tiếng ồn, nên cô không xem phim hay nghe nhạc. Chủ yếu là lên đọc báo, hiện tại cũng chưa có facebook nên cũng chưa có gì hay lắm. Đành chuyển qua chơi pikachu. Chơi một hồi không biết là mình đã chơi tới lever mấy nữa thì Hữu Trọng ra kêu cô về. Trong anh có hơi mệt mỏi nhưng cũng vẫn vui tươi. Ừ... có rất có phong thái của lãnh đạo. Cô không hề biết rằng dù anh có mệt bao nhiêu nhưng khi trở ra nhìn thấy cô thì bao nhiêu mệt mỏi của anh đều tan biến hết.
Anh nắm tay cô dẫn về, cứ y như một cặp vợ chồng son vừa mới cưới vậy. Bước ra đường thì mới thấy trời đã tối và đang đổ mưa. Anh lại không mang theo áo mưa đành phải đứng chờ tạnh mưa một chút rồi mới về chứ sao? Anh nhìn sang cô áy náy nói.
- Anh xin lỗi! Hôm nay không thể chở em đi chơi nhiều được!
Cô vội lắc đầu nói.
- Không sao! Thành phố này em rành trong lòng bàn tay rồi có chổ nào mà em chưa đi đâu.
Anh kinh ngạc.
- Hả?
Cô khựng lại, biết là mình đã lỡ lời, bèn cười ha ha nói.
- À... à... ý em là anh chị đi làm trên này về hay kể em nghe nên em cũng không xa lạ gì mấy... ha ha... a tạnh mưa rồi. Mau về thôi!
Cô biết cái lý do đó làm sao mà thuyết phục anh được, cũng may là trời tạnh mưa kịp lúc nên cô vội kéo anh ra về, quăng chuyện này ra sau đầu. Tuy nhiên, Hữu Trọng lại biết cô có điều gì đó đang dấu diếm nhưng nếu cô không muốn nói thì anh cũng sẽ không ép cô làm gì. Anh muốn cô tự nguyện nói cho anh cơ.
Anh ghé mua cơm trở về nhà ăn. Sau đó thì mới tắm rửa đi ngủ.
À mà cái vấn đề là đêm nay cô sẽ ngủ ở đâu đây? Hình như anh chưa có dọn phòng cho cô nha. Cô hỏi.
- Anh Trọng! Đêm nay em ngủ ở đâu?
Anh ậm ờ một chút rồi nói.
- Trong phòng anh!
Cô lại hỏi.
- Vậy anh ngủ ở đâu? Hình như mấy phòng khác chưa có gối nệm thì phải.
Nhưng anh lại nói.
- Thì anh cũng ngủ trong phòng anh chứ đâu?
Cô nhìn anh như nhìn một người ngoài hành tinh. Này này... tuy xem anh là anh trai nhưng cũng không phải anh em ruột đâu nha. Bảo cô ngủ chung phòng với anh ta sao mà được chứ? Như đọc được suy nghĩ của cô. Anh xoa đầu cô nói.
- Yên tâm đi! Em nằm trên giường, anh nằm dưới đất là được rồi. Chỉ đêm nay thôi, mai anh kêu người lại dọn cho em một phòng khác.
"Ừ... thôi vậy cũng được." Nghĩ rồi cô cũng đành gật đầu đồng ý. Hôm nay cô cũng mệt mỏi rồi, vừa nằm phệt xuống giường là mắt nó muốn nhắm lại. Giường lại êm chưa đầy năm phút là cô đã ngủ mất xác rồi.
Hữu Trọng thấy cô như vậy mà vừa thương vừa bất đắc dĩ. Cô tin tưởng anh đến thế sao? Tâm không có một chút phòng bị nào hết vậy? Vừa nằm xuống là đã ngủ ngon lành rồi.
Anh lấy một cái mền và một cái gối để dưới đất nằm. Chẳng bao lâu cũng đi vào giấc ngủ. Nhưng vì cái thói quen ngủ hay tung mền gối xuống đất, thậm chí là lăn luôn xuống giường, mà khi anh cảm thấy lạnh giật mình dậy tưởng mình cũng như mọi khi nên bò lên giường chui vào trong chăn của cô ngủ tiếp. Nhưng mà được một hồi anh lại kéo chăn ném xuống đất, gối cô đang gối đầu cũng vứt luôn rồi lấn cô đến rơi xuống giường.
Thu Trúc vì mệt mỏi nên ngủ rất say không hay biết gì, cho đến khi bị lọt xuống đất mới giật mình dậy. Cô ngơ ngác nhìn xung quanh một hồi mới nhớ lại cô đang ngủ trong phòng Hữu Trọng. Nhưng tại sao lại lăn xuống giường thế này? Cô nhớ mình ngủ có nết lắm mà đâu có bao giờ lăn đâu. Hay do hôm nay lạ chổ?
Nhiều câu hỏi đặt ra trong đầu, nhưng thôi... phải ngủ cái đã. Tuy nhiên, cô vừa bò lên giường thì đã thấy Hữu Trọng nằm chình ình một đống, mền gối thì đều ở dưới đất hết rồi. Cô đen măt, cô hiểu vì sao cô bị lọt đất rồi, thủ phạm là đây. Chả trách ba nuôi cô còn sống nói anh bề ngoài tuy chững chạc nhưng cũng vẫn là một đứa con nít. Cô chỉ có thể lắc đầu, đem mền gối lên kê đầu và đắp cho anh. Sau đó lấy mền gối mà nằm dưới đất. Thế nhưng, vừa mới đi vào giấc ngủ thì "bịch" một cái mền, "bịch" một cái gối nữa vô mặt cô.
Thu Trúc nổi xung thiên, ôm luôn gối mền của anh mà nằm dưới đất, anh lạnh kệ anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.