Nếu Ngày Ấy..

Chương 45: Chắc kiếp trước anh mắc nợ em



Khoảng bốn giờ sáng, trời càng trở lạnh. Hữu Trọng bật dậy lại theo cái thói quen thò tay lên đầu giường lấy cái rờ - mót tắt cái máy lạnh. Sau đó, lại khom xuống đất tìm kiếm mền gối đem lên ngủ. Chợt bàn tay chạm vào một vật gì đó cứng cứng, anh hoảng hồn mở bừng mắt, với ánh sáng của đèn ngủ anh nhìn thấy Thu Trúc đang nằm quấn như cái bánh chưng chỉ chừa mỗi khuông mặt nhỏ nhắn, xinh xắn ra mà ngủ ngon lành thôi.

Anh mới chợt nhớ lại là hôm nay cô đã lên ở cùng với anh rồi. Mà hiện tại cô đang nằm dưới đất mà anh ngủ trên giường thì anh cũng biết là do đâu. Anh thật khóc không ra nước mắt, cái thói quen xấu lúc ngủ này của anh thật khiến anh phát rầu. Không biết sáng mai cô có giận anh không nữa?

Kỳ thực thói quen này của anh rất dễ sửa chứ không khó lắm. Chỉ cần có người cho anh ôm ngủ, gối đầu lên cánh tay anh là xong. Lúc anh còn học cấp hai, đứa cháu con của chị Hai về chơi ngủ chung với anh một đêm. Đêm đó anh ôm nó ngủ đến sáng mà không hề có vụ mền gối xuống đất, hay anh lấn nó lọt đất đấy. Đó cũng là lần duy nhất cho tới bây giờ anh ngủ có nết như vậy, mặc dù sáng ngày cánh tay có hơi tê một chút. Còn lúc anh ngủ chung với ba mình ở dưới quê, ba có cho ôm đâu, vì vậy không lấn ông lọt đất hay quăng mền gối xuống sao được.

Nhưng hiện tại bây giờ không lẽ để Thu Trúc ngủ dưới đất sao? Coi sao được! Anh đưa tay định lây cô dậy gọi lên giường nằm. Tuy nhiên, anh lại chợt nảy ra một ý, anh cười gian một cái rồi bắt đầu hành động.

Sáng ra, Thu Trúc vừa mở mắt, đột nhiên phát hiện bản thân đang nằm trong lòng Hữu Trọng, một tay ôm anh còn một chân gác qua người anh nữa. Còn anh thì một tay gối dưới đầu cô, một tay cũng ôm cô, hai chân thì kẹp cái chân còn lại của cô. Cô có thể cảm nhận được cái vật giữa hai chân của anh đang cứng rắn cấn cấn vào đùi mình. Cô đỏ bừng mắt, hét lên một tiếng thật lớn.

- Aaaaaaaa....

Tiếng hét của cô làm anh giật mình tỉnh dậy, hốt hoảng hô lên.

- Hả? Cái gì vậy? Cháy nhà hả?

Cô lập tức đạp anh té xuống giường, thở phì phì, tức giận nói.

- Cháy cái đầu anh ấy! Dậy mà xem chuyện tốt của anh đi. Tại sao anh và em lại ôm ngủ chung chứ hả?

Anh tỉnh táo lại, lòm còm bò dậy cười hề hề nói.

- Anh xin lỗi! Đêm qua anh ngủ say quá quên mất có em ngủ ở đây. Giật mình dậy tưởng mình lăn xuống đất nên bò lên giường ngủ tiếp. Không ngờ khi giật mình dậy lần thứ hai thấy em nằm dưới đất mới nhớ lại. Anh mới bồng em lên ôm em ngủ để anh khỏi phải quăng mền gối hay lăn, lấn em rơi xuống nữa. Hì hì...

Cô liếc xéo.

- Ý anh là chỉ cần có người cho anh ôm ngủ là anh sẽ không có thói xấu đó à?

Anh nhe răng cười gật gật đầu.

Cô chỉ có thể trợn trắng mắt mà lắc đầu. Ai cũng có một cái thói quen xấu cả, ngay cả cô cũng có đấy thôi. Cho nên cũng không thể trách anh, nhưng cô lại nói.

- Anh biết mình vậy sao không chịu cưới vợ sớm. Có người ôm ngủ phải đỡ hơn không?

Vừa nói cô cũng vừa bước xuống giường đi vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân. Ở ngoài anh mở miệng lầu bầu.

- Anh muốn cưới đấy chứ tại em không chịu thôi! Cái đồ vô tình.

Lầu bầu rồi anh cũng lấy khăn tắm của mình mở cửa phòng đi ra tolet sau bếp làm vệ sinh cá nhân.

Sau đó, anh chở cô ra ngoài ăn sáng rồi đưa cô đến trường. Tới cổng trường anh nói.

- Chừng nào về thì gọi cho anh để anh ra rước.

Cô lắc đầu nói.

- Không cần! Anh cứ lo làm việc của mình đi! Khi nào về em đi xe buýt về là được rồi. Em đâu phải còn con nít mà đưa với rước chứ!

- Ừ! Thôi được! Hẹn gặp em ở nhà!

Nói rồi, anh quay xe trở về, cô đi vào làm thủ tục nhập học. Khi đã xong xuôi mọi thứ cô trở ra định đón xe buýt về thì chợt nghe có tiếng gọi.

- Trúc!

Cô quay lại thì vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

- Anh Tuấn!

Anh Tuấn tươi cười nhìn cô đang đi tới gần. Cô hỏi.

- Sao anh lại có mặt ở đây?

Anh búng nhẹ trán cô một cái.

- Hỏi kỳ vậy! Thì anh tới đón em chứ sao nữa. Không phải hôm nay em nói đến trường sao?

- Nhưng sao anh biết em sẽ ra giờ này chứ?

Anh lắc đầu nói.

- Anh không biết em ra giờ nào nhưng nghĩ ngày đầu chắc không mất nhiều thời gian nên canh lại sớm một chút nhưng vừa mới tới đã thấy em đi ra rồi, cũng may thật đó.

Cô cười nói.

- Vậy nếu mà lỡ anh tới mà em đã về rồi thì tính sao?

Anh Tuấn không có gì cả nói.

- Có gì đâu. Thì gọi cho em hỏi em đang ở đâu để anh tới đón chứ sao nữa.

Cô cười nói đùa.

- Hi hi... cái anh này làm như là đi cua gái không bằng. Chịu khó ghê luôn.

Anh cũng đùa lại.

- Cua gái chịu khó là chuyện bình thường. Anh cua em gái chịu khó mới độc chứ? Thời bây giờ cái gì độc là người ta chơi hà!

Cô đấm nhẹ anh một cái.

- Tào lao quá đi! Em gái mà cua cái gì?

Nhưng lại cười nói.

- Hì hì... Không cua em gái để nó lấy chồng sớm thì lấy đâu ra em gái cho mình thương nữa đây! Mà thôi... không giỡn nữa. Lên xe anh chở đi nào.

Cô nhận nón bảo hiểm từ anh đội lên rồi leo lên xe ngồi. Anh hỏi.

- Bây giờ em muốn về nhà Hữu Trọng hay đi đâu?

Cô đáp.

- Hãy còn sớm! Về nhà cũng ở một mình mà cũng không biết anh Trọng có về trưa không nữa, nếu không về nằm nhà cũng buồn. Hay anh chở em tới vựa cây kiểng của anh trên này đi. Không phải anh nói đã mở được vựa trên này rồi sao?

Anh tươi cười.

- Ừ! Để anh đưa em tới đó cho biết. Tiện thể trưa tới chổ làm của Thằng Tú rủ nó ra ngoài uống nước. Đúng lý nó định chiều nay xin nghỉ tăng ca qua thăm em nhưng nghe nói sếp nó không đồng ý. Trưa anh đưa em qua chắc nó mừng lắm đó.

Cô ngạc nhiên hỏi.

- Bộ vựa kiểng của anh cũng gần chổ công ty anh Tú làm hả?

- Ừ! Đi một chút xíu là tới rồi. Tối nó cũng về đó ngủ chứ đâu. Khỏi tốn tiền nhà trọ. Anh cũng có người phụ ngủ giữ.

Anh đưa cô tới vựa kiểng của anh, từ trường cô học tới đó tính ra cũng không xa mấy, nếu không kẹt xe thì chỉ mất chừng 30 phút là tới. Vựa kiểng của anh cũng khá là lớn, rộng đến cả một hecta lận. Bên trong có xây một căn nhà tạm dạng tiền chế để làm chổ ở và nghỉ ngơi. Công nhân làm cũng trên 10 người, một quản lý. Thấy anh dẫn cô vào cũng đều tò mò nhìn xem thử. Anh dẫn cô đi xem khắp vườn đủ các loại cây, các kiểu dáng nhìn thật đã con mắt.

Cô chợt hỏi.

- Đất này là anh thuê à?

Anh đáp.

- Lúc trước là thuê! Nhưng bây giờ thì mua luôn rồi!

- Vậy thì không cần tốn chi phí thuê mặt bằng. Anh giỏi thật đấy mới đưa vòi lên đây có một năm mà đã có vựa lớn thế này rồi!

Anh cóc nhẹ vào trán cô.

- Em làm như anh là bạch tuộc không bằng ấy! Cái gì mà đưa vòi nghe thấy ghê quá đi!

Nhưng anh cũng rất vui và hãnh diện vì được cô khen ngợi. Anh cũng không chỉ có ở đây đâu. Anh còn một vườn ba hecta ở ngoại ô kìa. Nơi đó chính là để trồng và nhân giống đấy. Anh vốn cũng không định mở rộng lên thành phố này nhưng vì cô anh mới phải lại một phen bôn ba mệt mỏi cả một năm trời như thế đấy. Có khi một ngày mà anh phải chạy lên chạy xuống từ thành phố về quê, rồi từ quê lên thành phố hai ba bận, rồi có khi thức cả đêm không ngủ nữa. Nhưng bao công sức của anh giờ này đã được bù đấp thỏa đáng rồi. Được một câu khen ngợi của cô làm anh còn vui hơn ai cho vàng.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nếu không nhờ những góp ý của cô anh cũng đâu có phát triển nhanh như vậy. Từ nhỏ tới lớn cô chưa từng đi lên thành phố sống bao giờ, vậy mà cô lại biết rành về thị hiếu của dân thành thị. Bảo anh đem những loại cây bình thường nhất mà ở quê mộc đầy rẫy tưởng chừng như vứt bỏ, đem lên chỉnh đốn chút xíu thế mà lại bán được giá cao và đắt hàng nữa chứ. Đã thế cô còn bảo Hữu Trọng thiết kế cho anh một trang wed, đưa những sản phẩm của mình lên mạng, khiến cho ngay cả người nước ngoài cũng biết đến cây cảnh của anh, kiếm được không ít khách hàng quốc tế. Và dĩ nhiên là anh cũng sẽ trả tiền cho Hữu Trọng cho việc quảng cáo đó, đồng thời ai hỏi wedside của anh do công ty nào thiết kế thì anh cũng sẽ giới thiệu là công ty của Hữu Trọng. Hai người tuy rằng đang cùng truy đuổi Thu Trúc nhưng đều là những người quân tử, trong tình cảm thì là đối thủ nhưng trong làm ăn chính là bằng hữu. Như vậy mới xứng đáng là những người đàn ông chân chính.

Anh âu yếm nhìn người con gái khiến anh không thể nào buông tay, nhưng chỉ có thể dùng thái độ và cử chỉ của một người anh trai mà nói chuyện và tiếp xúc với cô. Cảm giác ấy nó ngọt ngào nhưng lại cay đắng và chua chát làm sao. Yêu mà không thể nói, muốn ôm hôn em nhưng vừa chạm đến thì chỉ có thể biến thành một cử chỉ điểm nhẹ trán hay xoa đầu, cao lắm là véo má một chút. Bởi vì anh biết chỉ cần anh dám mạnh dạn thể hiện tình yêu thì cô nhất định sẽ tránh xa anh, rời xa anh không bao giờ cho anh thấy mặt nữa. Cô quá vô tình, quá lãnh đạm nhưng đau đớn thay anh lại yêu cái sự vô tình, cái lãnh đạm đó của cô. Nếu cô như bao cô gái khác dùng ánh mắt mê luyến anh thì có lẽ anh sẽ không yêu cô đến thế đâu nhỉ? Anh chỉ có thể lặng lẽ nhìn cô mà thì thầm.

- Chắc kiếp trước anh mắc nợ em quá Thu Trúc ơi!