Nếu Ngày Ấy..

Chương 46: Cảm giác bị ai đó nhìn chầm chầm



Đến trưa, Anh Tuấn mới chở cô lại công ty nơi Thanh Tú làm việc, điện thoại gọi hắn ra. Anh cũng không nói là có Thu Trúc đến nên hắn cũng không chỉnh đốn lại dáng vẽ lúc này của mình. Áo thì cởi mất nút phía trên, vạt áo một bên bỏ vô quần, một bên để ở ngoài. Quần thì xoăn lên tới đầu gối. Mang dép kẹp đi ra nhìn giống hệt nông dân đi ruộng mới về làm Anh Tuấn một phen dở khóc dở cười.

Ôi... thằng em của anh đây này... lên thành phố mấy năm mà vẫn không thay đổi chút xíu nào hết. Y hệt như hai lúa chỉ thiếu cái khăn rằn quấn cổ nữa mà thôi. Biết vậy anh không tạo bất ngờ cho hắn rồi. Thấy sáng ra chỉnh chu đẹp trai lắm, ai dè mới làm có một buổi mà sao ra nông nỗi này chứ. Bộ trong đó làm cực khổ lắm sao?

Thanh Tú đi ra thấy Thu Trúc cũng sững sờ nhưng đã không kịp để chỉnh đốn hình tượng rồi, đành để vậy luôn chứ sao. Hắn đi lại vui mừng nói.

- Trúc! Em đến khi nào vậy?

Thu Trúc tươi cười đáp.

- Em đến cũng lâu rồi! Ở đàng vựa của anh Tuấn! Anh Tuấn nói anh giờ này chắc cũng nghĩ trưa nên chở em lại thăm anh nè!

Đối với cô, hình tượng của Thanh Tú bên ngoài đều không có gì quan trọng cả. Ngược lại cô rất thích hắn cứ chất phát, hiền lành như vậy. Người như vậy mới thật sự là một người tốt, không giả tạo không che dấu bộ mặt thật của mình thông qua vẽ chỉnh chu bên ngoài.

Hắn vui mừng nói.

- Ưm... anh rất là vui khi em qua thăm anh đó. Anh nghe em nói đã lên rồi cũng định chiều nay qua thăm em nhưng sếp bắt tăng ca rồi, không có qua được.

Cô mỉm cười, tiện thể lấy mảnh vải vụn dính trên áo anh xuống vừa nói.

- Có gì đâu! Nay không qua được thì hôm nào rảnh thì qua. Em cũng đâu có đi đâu mà sợ anh sẽ không gặp em nữa. Hì hì...

Ba người vào một quán nước ngồi nói chuyện. Anh Tuấn nhìn hắn rồi rù rì hỏi.

- Làm trong đó bộ cực lắm hay sao mà sáng mày đi đẹp trai lắm sao giờ thành nông nỗi này vậy Tú?

Thanh Tú cười cũng rù rì đáp.

- Không có! Tại em nằm ngủ trưa nên mới để cho quần áo nó thoải mái vậy đó. Chứ vô làm đâu có để vậy đâu. Tại em tưởng anh qua có một mình đâu nghĩ anh chở Thu Trúc qua chứ?

Anh Tuấn nhướng mày.

- Tao tính cho mày bất ngờ... ai dè...

- Ai biết đâu!

Thu Trúc thấy hai người chụm đầu nói to nói nhỏ gì đó, tò mò hỏi đùa.

- Hai anh nói gì mà không muốn em nghe vậy? Tính bàn nhau đem em bán cho người ta lấy nội tạng à?

Hai người ngẩng mặt lên nhìn cô vội lắc đầu lia lịa.

- Không có! Không có!

Anh Tuấn cười nói.

- Chỉ là nói chuyện của đàn ông, em là con gái nên không muốn cho em nghe thôi. Ha ha...

Ồ... gì chứ chuyện của đàn ông cô cũng không muốn nghe đâu. Cô bèn nói qua vấn đề khác.

- Anh Tú mấy giờ vô làm lại?

Thanh Tú đáp.

- À... Một giờ anh vô.

- Vậy thì chỉ còn có 30 phút nữa thôi.

Thanh Tú gật đầu, rồi lại hỏi cô.

- Em đã vô học chưa?

- Chưa! Thứ hai tuần sau mới chính thức nhập học lận!

Anh Tuấn liền hỏi.

- Vậy từ đây tới đó còn tới mấy ngày nữa em muốn ở trên này đi chơi hay sẽ về quê?

- Dĩ nhiên là ở trên này đi chơi rồi! Đi cho biết thành phố với người ta chứ! Hì hì...

Thanh Tú nói.

- Vậy để chủ nhật này anh và anh Tuấn đi qua em chơi nha! Cũng cho biết nhà Hữu Trọng luôn. Mà Hữu Trọng chủ nhật có nghỉ không vậy?

Cô lắc đầu đáp.

- Em cũng không biết nữa! Nhân viên có thể là nghỉ nhưng ảnh thì vô chừng.

Thanh Tú gật đầu nói.

- Ừ! Làm chủ thì vậy đó! Cũng như anh sáu vậy tối ngày chạy đôn chạy đáo lo này lo kia, muốn nghỉ thì bỏ đó mà nghỉ chứ nói mà rảnh nghỉ đi chơi là không có rồi. Có anh là sướng nhất nè. Vô làm hết giờ về, tới tháng lãnh lương không lo không nghĩ gì hết. Hì hì...

Ồ... tại hắn là người lạc quan đấy thôi! Vô làm ai nói, ai chửi, ai bới, ai la, ai rầy, ai kiếm chuyện đều mặc kệ, hắn chỉ cần làm tốt công việc của hắn là được nên hắn mới nói sướng đó. Chứ như người khác là đã tự ái nghỉ từ lâu rồi. Cũng vì tính hắn như vậy nên từ đồng nghiệp lẫn cấp trên đều thích hắn cả. Trong công ty cũng có nhiều cô gái để ý thương thầm hắn, nhưng hắn nói hắn đã có người yêu rồi nên cũng không ai dám tấn công làm chi. Ai hỏi hắn người yêu hắn là ai thì hắn sẽ nói là Thu Trúc. Tuy cũng không biết Thu Trúc là ai? Nhưng mỗi khi bảo hắn nói về người yêu của mình thì hắn lập tức sẽ kể đủ thứ chuyện tốt đẹp về cô. Như vậy cũng chứng tỏ hắn là có người yêu thật chứ không phải nói dối.

Trong lúc ba người đang cười nói vui vẽ, đột nhiên Thu Trúc cảm giác dường như có một tầm mắt nào đó cứ nhìn chầm chầm vào cô. Nhưng khi cô quay lại nhìn thì lại không thấy ai. Cô nhíu mày không lẽ là cô bị ảo giác sao? Anh Tuấn thấy cô bổng nhiên nhìn dáo dát như tìm kiếm thứ gì đó, thắc mắc hỏi.

- Em tìm gì vậy Trúc?

Cô vội cười cười lắc đầu nói.

- À... không có gì... em chỉ là cảm thấy như có ai nhìn châm chú vào mình. Chắc là em cảm giác sai thôi.

Thanh Tú cười vô tư nói.

- Có người nhìn cũng đâu có gì là lạ, em dễ thương thế này người ta nhìn nhiều là chuyện đương nhiên.

Thu Trúc nghe hắn nói mà xấu hổ vô cùng, chắc người thấy cô dễ thương chỉ có mình hắn thôi.

Cũng đã tới giờ vô làm, Thanh Tú bèn đứng lên tạm biệt Anh Tuấn và Thu Trúc rồi vào công ty. Thu Trúc lại một lần nữa cảm giác có ai đang nhìn mình nhưng cũng như lúc nãy không có ai đáng ngờ. Cô nhún nhún vai rồi leo lên xe cho Anh Tuấn chở đi.

Trong một chiếc bàn đặt ở góc khuất của quán nước, một thanh niên ăn mặc vô cùng bảnh bao toát lên vẽ lịch sự, sang trọng. Nếu Thu Trúc nhìn thấy người này đảm bảo sẽ nhận ra ngay. Cũng chính là người đã dùng ánh mắt nóng rực nhìn chầm chầm vào cô liên tiếp hai lần đấy. Khi cô đã đi khuất, người ấy mới ngẩng lên cầm ly cafe đen lên mà nhấp một ngụm. Người ấy nhắm mắt lại thưởng thức vị đắng chát mà thơm nồng của cafe. Rồi đôi môi chợt nở một nụ cười nhẹ.

- Bé con! Nhạy cảm quá đi thôi! Nhưng mà... tìm được em rồi anh tuyệt đối sẽ không buông em ra nữa đâu. Thu... Trúc...

Thu Trúc đang ngồi phía sau Anh Tuấn đột nhiên cảm thấy sống lưng đột nhiên ớn lạnh. Cô không khỏi hít vào thật mạnh làm Anh Tuấn thắc mắc hỏi.

- Em bị làm sao vậy Trúc? Sao tự nhiên hít hơi mạnh vậy?

Thu Trúc thành thật đáp.

- Em tự nhiên thấy lạnh sống lưng quá! Không biết bị gì nữa?

Anh Tuấn lo lắng hỏi.

- Bây giờ còn không?

Cô đáp.

- Hết rồi! Cơn ớn lạnh đó chỉ thoáng qua thôi.

Anh nhẹ người.

- Có thể là do em sắp cảm nắng đó. Để anh đưa em về vựa nằm nghỉ một lúc, chiều mát rồi anh đưa em về nhà Hữu Trọng. Ở đó cây cối nhiều không khí mát mẻ sẽ tốt cho em.

- Dạ!

Chiều Anh Tuấn đưa cô về nhà Hữu Trọng, ân cần dặn dò cô phải chú ý sức khỏe của mình, nghĩ ngơi thật tốt. Còn mua cho cô đủ thứ đồ ăn. Ôi dào... có mấy ông anh cũng thật tốt, muốn gì cũng không cần phải bỏ tiền túi ra. Hi hi...

Thu Trúc để một số vào tủ lạnh, cái gì nhắm để được ở ngoài thì để. Tiếp theo thì vào trong phòng tắm lấy sọt quần áo ra giặt. Nhà có máy giặt chỉ việc bỏ vào cho nó giặt là xong. Trong thời gian đó thì cô quét dọn nhà cửa vậy. Tuy Hữu Trọng nói mỗi tuần anh sẽ kêu người tới dọn một lần, nhưng giờ cô ở đây ở không làm cái gì quét dọn một chút cho nó sạch. Mà hôm qua anh nói dọn cho cô một phòng ngủ cũng không biết đã dọn chưa nữa, hay để cô kiểm tra thử xem sao? Tuy nhiên, cô thử mở tất cả phòng trên lầu một và hai thì đều bị khóa, anh lại chỉ để cho cô chìa khóa cổng, cửa, phòng ngủ của anh, phòng bếp và trên sân thượng. Ai cha... đúng là nhà ở thành phố đâu đâu cũng cửa và khóa chỉ riêng phòng khách và phòng thờ thì không làm cửa thôi. Đành chờ anh về hỏi chứ biết sao giờ.

Quét lau từ trên xuống dưới xong thì đồ cũng giặt xong rồi, cô mới bỏ vào sọt đem lên sân thượng phơi. Trời hãy còn nắng cô đem ra sào ngoài sân phơi luôn. Đã từng làm nghề giặt ủi nhìn cái sân phơi như thế này thật muốn mở tiệm giặt ủi gì đâu. Nhưng hiện tại cô còn phải bỏ thời gian cho chương trình học, nhiều công việc muốn làm cũng chưa thể thực hiện được, tạm thời cứ ăn ở không đã. Cô cũng đâu lo thiếu tiền đâu. Hi hi...

Đang móc quần áo, đột nhiên cô lại có cảm giác như ai đó đang nhìn chầm chầm vào mình, cái cảm giác y như lúc ở quán nước gần công ty Thanh Tú làm vậy. Cảm giác này làm cô thấy khó chịu vô cùng. Nhưng nhìn xung quanh cũng đâu có thấy ai đâu, sân thượng nhà kế bên cũng không có thấy người nào. Cô tưởng mình lại bị ảo giác nhưng khi nhìn sang ngôi nhà cao năm tầng đối diện bên kia đường cô không khỏi hốt hoảng.

Trên sân thượng của ngôi nhà đó, đang đứng một người đàn ông, mặc quần đùi, áo thun ba lỗ, hai tay bỏ vào túi quần nhìn trân trân sang bên này. Tuy bên đó cao hơn bên này tới ba tầng nhưng cũng có thể dễ dàng thấy rỏ được khuông mặt của người ấy. Ngủ quan tinh xảo không điểm nào để chê nhưng lại toát lên vẽ lạnh lùng đến đáng sợ, tuy nhiên hắn lại mang cặp kính cận làm người ta liên tưởng đó là một nhà trí thức. Nhưng cô biết hắn không phải, hắn không phải là dân trí thức mà là một tay ăn chơi thứ thiệt, một ông trùm cho vay nặng lãi và hơn cả chính là một tên biến thái chơi gái không thương tiếc... khụ... ai biến thái mà không vậy, nếu thương tiếc sao gọi là biến thái.

Cô vờ như mình chỉ là vô ý nhìn sang cũng không chú ý tới hắn, bình tĩnh móc từng chiếc quần áo treo lên sào như bình thường. Cô đã từng nói rằng ưu điểm của cô là mỗi khi hồi hợp hay hoảng sợ một điều gì đó thì cô sẽ vô cùng bình tĩnh, lần này cũng không ngoại lệ. Cô thanh thản móc xong mớ quần áo rồi đem sọt đi vào, khóa cửa trên sân thượng rồi đi xuống. Nhưng khi xuống tới dưới thì tim cô vẫn còn đập thình thịch.

Người đàn ông trên sân thượng đó vẫn nhìn chầm chầm sang bên này không dời mắt. Đôi môi chợt nở một nụ cười tà.

- Bé con! Thì ra em ở đây!