Nếu Ngày Ấy..

Chương 47: Gặp biến thái



Thu Trúc bồi hồi nhớ lại kiếp trước, sau khi bị người yêu quen nhau bốn năm đá bay. Cô thất thiểu đi trên đường như người mất hồn, nước mắt không ngừng lả chả tuông rơi. Khi đi qua một đoạn đường vắng vô tình bắt gặp tên biến thái đó đang cùng một cô gái YY ngay góc tường. Thay vì bình thường thì cô sẽ lập tức tránh đi rồi nhưng dè lúc đó hồn đã không còn nên cứ như vậy mà đi lướt qua, vì nhìn thấy chứ trong mắt cô không để cảnh đó trong mắt.

Đột nhiên, hắn ta ném cô gái đó sang một bên rồi túm lấy đầu cô ấn vào tường. Hắn nghĩ cô sẽ sợ hãi thét lên nhưng không... cô chẳng hề kêu đau đớn hay giãy giụa gì cả, bởi lúc đó nỗi đau trong lòng đã lấn áp nỗi đau thể xác. Khi bị như vậy cô lại mỉm cười nhắm mắt đón nhận những thứ tàn khóc nhất có thể xảy ra. Và không ngoài dự đoán hắn đã cưỡng bức cô đến ngất xỉu.

Khi tỉnh lại cô phát hiện mình ngồi trong một chiếc bồn tắm lớn, xung quanh rải đầy những cánh hoa hồng. Tuy nhiên phòng tắm lại làm bằng kính trong suốt có thể nhìn thấy rỏ ràng bên ngoài. Và cô đã thấy hắn ta lại túm đầu một cô gái mà làm chuyện ấy, chỉ có điều là cô gái lại mắn hắn ta vô cùng thậm tệ.

- Quách Kiến Minh mày là đồ khốn nạn! Đồ độc ác... đồ cho vay nặng lãi... đồ chó...( lượt bỏ một ngàn từ chửi)... mày sẽ bị quả báo...

Thế nhưng, người đàn ông dường như khoái chí khi nghe những từ lời mắn chửi thậm tệ ấy, bên dưới càng ra sức đẩy mạnh thậm chí làm cửa mình của cô gái chảy đầy huyết. Sau đó hắn lại tiếp tục đến hậu môn, rồi đến miệng. Cho đến khi cô gái thoi thóp gần như sắp chết hắn mới ném sang một bên gọi đàn em vào.

- Ném ra ngoài.

Hắn quay sang nhìn cô, rồi dùng cái lưỡi mềm liếm lấy vành môi của mình, nở nụ cười tà ác. Cô bổng nhiên thấy vô cùng sợ hãi nhưng mà bởi vì quá sợ hãi nên cô lại trở nên bình tĩnh một lần nữa nhắm nghiền hai mắt không nhìn. Hắn bổng nhiên gọi.

- Phan Thị Thu Trúc...

Cô ngạc nhiên mở bừng mắt, không biết vì sao hắn lại biết tên họ của cô. Nhưng khi thấy hắn cầm chứng minh nhân dân của cô thì lại tiếp tục nhắm mắt. Đột nhiên, một chất lỏng gì đó đổ vào đầu cô từ từ chảy xuống có mùi như sửa tươi. Cô lại mở mắt thì đúng là sửa tươi thật và hắn đang dùng sửa tươi mà đổ lên đầu cô. Cô cũng phát hiện nước trong bồn tắm không phải là nước mà đều là sửa tươi cả. Bởi vì bề ngoài cô tỏ ra rất bình tĩnh hơn cả bình thường nên hắn cũng không biết cô đang rất rất sợ hãi. Có vẽ như hắn khá thất vọng trước biểu hiện của cô nên đã túm đầu cô mà ấn xuống nước cho đến khi cô gần như hết hơi mới lấy lên, rồi hỏi.

- Bé con! Sợ không?

Cô vẫn không đáp, hắn cứ tiếp tục như thế và mỗi lần vậy đều hỏi "Bé con! Sợ không?" Hay "Cô bé! Không sợ à?" Chính vì vậy mà sau này mỗi khi nghe ai gọi cô là bé này bé nọ cô đều rất dị ứng. Hắn cứ nhận đầu cô như vậy cho đến khi cô lại bất tỉnh.

Một lần nữa mở mắt thì thấy cô đang bị treo tòn ten trên trần nhà bằng một vải lụa êm, nhìn xuống lại thấy hắn tiếp tục cùng một cô gái khác nhưng lần này hắn lại dùng đồ chơi, tất cả các loại hình cụ tra tấn có thể xài được hắn đều xài. Cô gái đó vừa kêu khóc đau đớn vừa mắn chửi rồi lại cầu xin nhưng hắn vẫn cứ trơ trơ, mà nói hắn thích thú thì đúng hơn. Tiếp theo, hắn lại ném cô gái ra ngoài khi cô ấy chỉ còn một hơi thở. Sau đó vẫn cử chỉ liếm môi cười tà nhìn lên cô.

- Bé con! Sợ sao?

Hắn thả cô xuống rồi bóp mạnh vào cổ cô gần như tắt thở sau đó buông ra tiếp tục hỏi.

- Cố bé! Có sợ không?

Cô thật sự sợ hãi đấy, chỉ là cái ưu điểm bình tĩnh của cô nó không thể làm cô hiển lộ sự sợ hãi trong mắt thôi, dù cô có đáp là sợ hắn cũng không tin. Thế cho nên cô chọn im lặng là thượng sách. Nhưng hắn cứ hỏi như thế hoài dù sợ cũng trở nên hết sợ. Cô mở lời đáp trả và đó cũng là lần đầu tiên và cuối cùng cô mở miệng nói với hắn.

- Sợ cái con khỉ! Đồ điên.

Hắn đột nhiên cười lớn giống như thằng điên thiệt. Rồi nắm cổ cô ném mạnh vào tường vậy là cô không biết gì nữa.

Tỉnh lại lần nữa cô đã thấy mình nằm trong bệnh viện. Aiii... và từ đó cô cũng không gặp lại hắn nhưng cái hình ảnh đáng sợ của hắn vẫn cứ ám ảnh mãi trong đầu cô không thể nào quên được.

Không ngờ kiếp này cô lại gặp hắn ở ngay nhà đối diện chứ? Hu hu... đúng là khóc không ra nước mắt. Chỉ mong hắn ta đừng có nổi cơn biến thái mà tấn công cô đột xuất thôi. Aiii... có lẽ sau này đi ra đường thấy hắn phải đi đường vòng mới được.

Cô vào phòng ngồi mở tivi lên xem, được một lúc thì nghe có tiếng mở cửa, biết là Hữu Trọng đã về tới. Anh chạy xe vào trở ra đóng cửa rồi đi lên lầu, vừa đi vừa huýt sáo rất là yêu đời. Vừa lên tới anh lập tức mở cửa phòng, nhanh chóng xong vào hô.

- Anh về rồi nè cục cưng ơi!

Rồi ném cặp táp lên giường bay lại ôm cô hôn một cái vào má. Cô đen mặt đẩy anh ra.

- Anh Trọng kỳ quá hà! Tối ngày cứ hôn mặt em là sao?

Anh cười hì hì nói.

- Hì hì... hôn em gái thì không hôn mặt chứ hôn ở đâu? Hay em muốn anh hôn chổ khác. Hôn chổ nào chỉ anh anh hôn cho. Mua...

Nói rồi anh còn chu cái mỏ ra mà làm điệu bộ nữa. Cô vừa né qua một bên vừa đẩy anh nói.

- Thôi... thôi... không giỡn nữa! Anh mau đi tắm đi a... mới đi làm về mồ hôi không kìa...

Sợ cô chê anh hôi nên anh cũng không dám đùa giỡn nhiều nữa, liền đứng dậy mở tủ lấy quần áo đi tắm. Tắm xong, anh quần áo bẩn bỏ vào sọt thì thấy sọt đã trống trơn. Bèn hỏi.

- Em đem sọt quần áo giặt rồi hả Trúc?

Cô vừa dán mắt vào tivi vừa đáp.

- Dạ!

Anh lại thắc mắc.

- Em giặt nổi hết đóng đồ đó hả?

Anh tưởng là cô giặt tay nên mới hỏi vậy, tại anh nhớ là chưa dạy cô cách giặt máy giặt. Nhưng cô lại ngơ ngác nhìn anh hỏi lại.

- Máy giặt 7kg, đống đồ đó cao lắm là 5kg thôi sao không nổi?

Anh kinh ngạc.

- Hả? Em biết giặt máy giặt?

Cô chợt khựng lại, cô quên là mình là gái quê mới lên thành phố, nhỏ lớn có thấy cái máy giặt ra sao đâu mà biết giặt. Anh kinh ngạc là đúng. Nhưng cô lại nghênh mặt lên, tỏ ra mình là người thông minh nói.

- Sao không biết! Em chỉ cần nhìn lướt qua là biết cái máy giặt nó sử dụng ra sao rồi. Đâu chờ tới anh chỉ chứ! Em là người thông minh mà

Nhìn mặt cô như vậy thật là muốn đánh đòn, nhưng muốn đánh thì ít mà muốn yêu thì nhiều. Hữu Trọng phải giằn lắm mới không bay lại đè cô xuống mà ăn thịt. Anh cười chỉ vào trán cô nói.

- Ừ... em thông minh cũng cỡ anh vậy đó! Hi hi...

Thu Trúc trợn trắng mắt, đây mới là sư phụ của lựu đạn đây này. Cô chợt nhớ là chưa lấy đồ vô, bèn nói.

- À quên nữa! Em chưa lấy đồ vô. Anh lên trển lấy vô dùm đi...

Cô làm biếng đi lên quá, leo cầu thang mỏi chân. Anh tươi cười gật đầu nói.

- Ừ! Để đó anh lên thắp nhang rồi lấy luôn!

Anh sấy tóc, chải đầu xong mới đi lên lầu thắp nhang, thấy nhà cửa sạch sẽ biết là cô đã quét lau, anh nở nụ cười hạnh phúc. Đúng là có phụ nữ là cái gì cũng chu đáo. Anh lại đi lên sân thượng mở cửa lấy đồ vào, nhìn từng chiếc áo, cái quần của anh được cô treo ngay ngắn, thẳng tấp anh không khỏi một lần nữa cảm thấy hạnh phúc. Đây là chính tay cô giặt nha, dù là giặt máy anh cũng thỏa mãn lắm rồi.

Nhưng nhìn thấy cái quần lót của mình thì anh lại cảm thấy xấu hổ, không biết lúc cô nhìn thấy quần lót của anh sẽ có cảm tưởng gì. Bình thường anh không có thời gian giặt đồ hay ủi đồ thì sẽ đem ra tiệm giặt ủi, nhưng anh cũng sẽ không bao giờ đem quần lót cho người ta giặt, mắc cỡ chết đi được. Đột nhiên, anh thấy đồ lót của cô treo một bên, trong người bổng có một luồng khí nóng dâng lên. Tưởng tượng đến nó đã được cô mặc che đi những nơi đó... anh không khỏi nuốt một ngụm nước bọt. Không tự chủ được đưa tay nâng lên chiếc áo ngực lên ngửi rồi hôn một cái, dường như chưa thỏa mãn anh lại cầm chiếc quần lót của cô lên định đưa lên môi hôn. Đột nhiên...

Cạch....

Anh giật mình quay sang hướng phát ra tiếng động thì thấy một người phụ nữ ở nhà kế bên đang phơi quần áo, thấy hành động của anh thì trợn mắt há hốc mồm đánh rơi cái thau. Anh hốt hoảng nhưng cũng nhanh trí cầm quần lót của mình lên ngửi, rồi tới những cái áo cái quần khác lên ngửi, vừa ngửi vừa nói.

- Mùi nước xã này đúng là thơm thật! Ngửi hoài không chán... ưm... thơm...

Người phụ nữ thấy vậy cũng bình thường trở lại, nghĩ anh đúng là đang ngửi mùi nước xả vì mãi mê quá nên ngửi luôn cả đồ lót, chứ không phải là biến thái.

Anh nhanh chóng đem quần áo vào trong mà tim còn chưa hết đập mạnh. Phù... xém nữa anh bị hiểu lầm là biến thái rồi, cũng may anh nhanh trí. Quần áo cũng đã khô nên anh không cần treo trên này nữa, mang xuống ủi rồi cất vào tủ luôn.

Anh không biết rằng, từ lúc anh lên lấy quần áo thì đã có một tầm mắt đứng ở trên sân thượng ngôi nhà cao năm tầng phía đối diện, đã dõi theo từng nhất cử nhất động của anh. Dù rằng đã là ban đêm nhưng những ánh sáng phản chiếu của ánh đèn thành phố thì từ tầng cao có thể dễ dàng nhìn thấy tầng dưới thấp. Cho đến khi anh quay trở xuống thì người đó lại nhết miệng phát ra một âm thanh.

- À há...