Nếu Ngày Ấy..

Chương 48: Ủi đồ



Hữu Trọng mang đồ xuống để trên giường rồi lấy bàn ra ủi. Thu Trúc thấy vậy liền nói.

- Để em ủi cho! Anh làm về mệt thì nghỉ đi!

Ôi... cô đây là đang quan tâm cho anh nha. Hạnh phúc quá đi. Anh bèn tươi cười gật đầu.

- Vậy được! Em ủi anh treo vào tủ cho.

Cô cũng gật đầu đồng ý, hai người làm sẽ nhanh hơn. Cô đã từng làm ở tiệm giặt ủi nên tốc độ ủi đồ cũng nhanh lắm, chỉ chưa đầy 5 phút là xong cái áo sơ mi ném ra cho Hữu Trọng. Anh trợn mắt há hốc mồm nói.

- Trời! Em ủi nhanh vậy? Mà lại còn đẹp nữa! Anh ủi cái áo này cũng phải mất 15 phút đó.

Cô cười nói đùa.

- Không nhanh không đẹp sao dễ ăn tiền của anh được. Hi hi... nè máng lên.

Cô lại ném cái khác ra cho anh. Anh bắt được lấy móc máng vào tủ rồi quay ra nói.

- Ăn tiền của anh cũng đâu khó chỉ cần mỗi ngày về em chạy ra ôm hôn anh một cái nói anh đã về là được! Hi hi... em muốn gì anh cũng chiều...

- Xí... anh làm như em là vợ của anh không bằng. Muốn vậy thì cưới vợ đem về mà chiều đi.

Cô lại ném ra cho anh cái quần. Trong mắt anh thoáng qua một tia mất mát nhưng anh cũng không có buồn, cô vô tình anh đã biết từ lâu mà. Anh lại cười nói.

- Trúc à! Em làm cái gì cũng giỏi như vậy sau này nếu ai làm chồng em chắc là người hạnh phúc nhất thế giới nhỉ?

Cô vừa ủi vừa nói.

- Vậy thì trên đời sẽ không bao giờ xuất hiện người đó!

Anh thật thắc mắc vì sao cô lại luôn bài xích với chuyện vợ chồng thậm chí tình yêu nam nữ. Anh không khỏi tò mò hỏi.

- Thu Trúc à! Vì sao em lại không thích có bạn trai cũng không muốn lấy chồng?

Nụ cười trên môi của cô liền tắt liệm thay vào đó lại là sự cô độc đến tịch liêu. Cô chỉ đáp đơn giản.

- Chỉ là em không thích!

- Vì sao?

Cô không đáp mà lại hỏi anh.

- Vậy vì sao anh không chịu cưới vợ cũng không có bạn gái?

Ách... cái này... anh có thể nói là do anh chỉ yêu mình cô muốn cưới cô làm vợ được không? Câu trả lời chắc chắn sẽ là không. Trực giác cho anh biết nếu anh dám nói ra điều đó đảm bảo cô sẽ biến mất khỏi cuộc sống của anh ngay. Ôi... giấc mơ 9999 đóa hồng tỏ tình của anh a... không biết bao giờ mới thực hiện được. Đau lòng quá đi thôi. Anh bẹp bẹp miệng nói.

- Anh chờ chừng nào em lấy chồng thì anh mới cưới vợ.

Cô kinh ngạc.

- Nhưng em sẽ không lấy chồng.

- Vậy thì anh cũng sẽ không cưới vợ. Anh em chúng ta sống nương tựa lẫn nhau tới già.

Cô bổng nhiên cảm thấy tâm mình dâng lên niềm vui ấm áp. Tuy anh không là anh ruột nhưng lại có thể thương yêu cô như vậy, cô còn mong ước gì hơn. Kiếp trước cô yêu anh nhưng đổi lại là sự hờ hững. Kiếp này cô không yêu lại có được một tình thương như ruột rà máu mủ, không chỉ anh mà ngay cả Anh Tuấn cũng vậy, anh ta cũng thương cô không kém gì anh. Có được những người anh như thế này cô thật sự đã cảm thấy thỏa mãn. Tình yêu ư? Như phù dung sớm nở tối tàn, thấy đó rồi mất đó. Còn tình nghĩa anh em thì mãi mãi bền chặt theo thời gian, dù có chia xa cũng không bao giờ phai nhạt.

Cô cười cười cuối đầu ủi tiếp, đột nhiên Hữu Trọng hô lên.

- Trúc! Em... em đang... đang ủi cái gì vậy?

Cô ngạc nhiên.

- Thì là quần lót.

- Nhưng... nhưng đó là quần lót của anh...

- Thì sao? Quần lót cũng nên ủi vậy diệt khuẩn cũng tốt mà.

Nhìn thái độ cô tự nhiên như vậy mà anh muốn độn thổ. Nó là cái quần lót của anh a, mắc cở chết đi được.

Thấy khuông mặt anh đỏ bừng cô chợt hiểu ra nguyên nhân. A.. thì ra ông anh này là đang xấu hổ. Trời ạ! Mắc cười quá đi! Cô là con gái không xấu hổ, anh là con trai mà lại xấu hổ làm chi a. Cô cười khúc khích nói.

- Ha ha ha... anh mắc cỡ cái gì chứ? Nó chỉ là cái quần là thứ được may bằng vải để che thân thôi mà. Đã giặt sạch chứ có dơ đâu mà anh sợ. Với lại em là em út trong nhà chứ có phải anh đem ra tiệm giặt đâu mà sợ người ta cười anh. Ha ha ha...

Cô ném cho anh cái quần lót vừa mới ủi xong, mặt anh vẫn còn đỏ như quả cà chua. Anh nói.

- Nhưng anh là con trai đồ lót của anh xưa nay đều rất ngại để cho con gái thấy. Đó tới giờ ngay cả chị anh anh cũng không cho thấy đâu. Dù có đem ra tiệm giặt anh cũng sẽ tự giặt mấy cái đồ này.

Cô nhướng mày gật đầu nói.

- Anh làm như vậy là rất đúng đấy! Những quần áo tế nhị như vầy mình lịch sự thì không nên đem ra tiệm giặt. Nhưng ở nhà thì khác, đều là trong nhà không cần mắc cỡ vậy đâu.

Biết là cô nói đúng nhưng anh cũng vẫn cứ mắc cỡ đấy. Lần sau anh nhất định phải dấu đồ lót của anh đi mới được.

Ủi hết đồ của anh thì tới lượt đồ của cô, áo quần thì cô vẫn ném cho anh máng lên nhưng tới đồ lót thì... anh mong chờ cô ném cho anh lắm nha nhưng kết quả... cô ủi xong thì tắt bàn ủi tự mình đem lại tủ để. Anh thất vọng nói.

- Sao không để anh làm luôn cho.

Cô vô tư đáp.

- Đồ lót của em a!

Phụt... đây là cái thế đạo gì chứ? Của em là đồ lót của anh bộ không phải sao? Cô lại dội cho anh một quả bom.

- Em cũng mắc cỡ!

Anh trợn trắng mắt đành đi cất bàn ủi. Đột nhiên cô lại hỏi.

- Anh nói hôm nay cho người dọn phòng cho em đã dọn chưa ạ?

Anh khựng lại, gãi gãi đầu nói.

- A... anh lại quên rồi... ha ha... hay để mai đi...

Kỳ thật không phải anh quên mà là anh không muốn dọn a. Anh muốn cô ngủ cùng anh cơ. Nhưng cô lại nói.

- Để mai không biết là tới ngày mai nào nữa. Hay giờ cũng còn sớm anh đưa em chìa khóa em lên tự dọn cũng được.

Thế nhưng anh lại lắc đầu.

- Không được! Từ lúc dọn về tới nay mấy phóng đó anh cũng không có mở cửa mùi sơn tường đều vẫn còn. Cũng chưa gắn máy lạnh hay đặt giường gì cả. Hiện tại dù em có dọn sạch sẽ cũng chưa ngủ được đâu. Hay là thế này... để chủ nhật nghỉ ở nhà rồi anh làm luôn thể. Từ giờ tới đó anh em mình cứ ngủ chung phòng đi.

Nhớ tới đêm hôm qua mà cô đen mặt, nhưng biết làm sao bây giờ. Aiii... đúng là nhà ở thành thị nhiều phòng thật đấy nhưng khi cần thì không thể sử dụng ngay được. Đâu như dưới quê, không chổ ngủ thì đem cái mùng, chiếc chiếu ra trải hàng ba nằm cũng được. Thôi đành ráng tới chủ nhật chứ sao nữa. Nhắc tới chủ nhật, cô mới nhớ tới vụ Thanh Tú nói lúc trưa, bèn nói.

- Anh Tuấn và anh Tú nói chủ nhật này sẽ qua đây chơi đó. Bửa đó anh cũng nghỉ, vậy bốn anh em mình tổ chức tiệc nhậu nha! Hi hi...

Cô chớp chớp mắt nhe hàm răng trắng tinh đều như hạt bắp ra mà nhìn anh. Cái cử chỉ này của cô đúng là mới đáng yêu làm sao. Anh đưa ngón tay chỉ mạnh vào trán cô một cái nói.

- Nhậu chỉ có ba người bọn anh thôi! Em là con gái chỉ nên uống nước ngọt.

Cô không chịu nói.

- Em không thích uống nước ngọt. Em muốn uống bia cơ.

Anh ngạc nhiên.

- Em biết uống bia hả?

Cô nhướng mày đáp.

- Dĩ nhiên là biết! Bộ anh tưởng chỉ đàn ông các anh mới biết uống sao?

Nói về bia thì cô rất là mạnh độ đấy, chỉ sợ no chứ không sợ say. Kiếp trước đi chơi với bạn bè nhiều đứa con trai cũng bị cô hạ đo ván. Chỉ có điều là không phải lúc nào cô cũng uống, chỉ khi nào vui mới uống còn buồn thì sẽ không bao giờ uống, bởi vì không say lấy đâu vơi bớt buồn vậy thà không uống cho rồi.

Hữu Trọng nghe cô tự tin vậy cũng cười cười nói.

- Ừ! Vậy tới bửa đó để anh coi. Em mà uống nửa ly đã say thì em biết tay anh đấy nhé!

- Hì hì... sẽ không...

- Thôi! Đi ngủ! Sáng mai anh còn phải đến công ty nữa.

Anh đánh cái ngáp rồi leo lên giường nằm. Cô nhún vai đi lại tắt tivi rồi tắt đèn, định đem mền gối xuống dưới nền ngủ. Bổng nhiên, Hữu Trọng đưa tay kéo cô vào lòng ôm lấy.

- A... anh...

- Ngủ như vầy đi để anh không đạp mền gối hay lăn xuống trúng em. Đạp mền gối thì được nhưng lăn xuống đè trúng em thì em nhẹp đép chết queo lấy đâu em gái cho anh thương đây.

Cô bực bội.

- Hừ... cái tật xấu này của anh đúng là hết nói nỗi. Đã vậy còn không chịu cưới vợ. Anh có thể ôm em hôm nay ngày mai nhưng đâu thể ôm suốt đời được chứ?

"Nhưng anh chính là muốn ôm em suốt đời đấy!" Chỉ tiếc điều này anh chỉ có thể nói trong lòng. Anh nhắm mắt lại vờ như đã chìm vào giấc ngủ. Thu Trúc nghe anh thở đều đều cũng nghĩ là anh đã ngủ say. Thở dài nói khẽ,

- Chắc anh đã rất mệt mỏi!

Cô thật muốn chia sẽ công việc giúp anh nhưng đáng tiếc hiện tại cô chưa có cái năng lực đó. Cô gác tay lên trán rồi cũng từ từ chìm vào giấc ngủ. Khi cảm nhận cô đã hoàn toàn say giấc nồng, Hữu Trọng mới từ từ mở mắt ra. Nhẹ nhàng kéo cánh tay cô xuống khỏi trán, khẽ nói thật nhỏ.

- Em giống hệt ba vậy! Ngủ cứ gác tay lên trán thôi. Thậm chí cách nói chuyện của em cũng không khác gì ba là mấy. Nhiều khi anh tự hỏi em có phải là con rơi của ba không nữa? Hì... nhưng cho dù là vậy anh cũng vẫn sẽ yêu em thôi. Anh mặc kệ em là ai chỉ cần em vẫn mãi ở bên anh là được. Thu Trúc của anh, anh yêu em!

Anh khẽ đặt môi mình hôn vào môi cô một cái, anh không dám hôn mạnh sợ sẽ đánh thức cô. Đây là lần thứ hai anh được hôn lên môi cô rồi đó. Đêm qua, lúc anh bế cô lên giường cũng đã hôn một lần nhưng chỉ như chuồn chuồn lướt thôi. Hôm nay mới dám chạm mạnh một chút. Nhưng như vậy thật không thỏa mãn tí nào, lại khiến cho cả người nhốn nháo khó chịu. Ai chà... ôm người yêu trong lòng mà không ăn uống gì được thật đúng là tra tấn a. Chắc phải đi tắm nước lạnh quá. Hu hu...

Và đúng là vào đêm khuya anh đã phải đi tắm đấy. Thu Trúc thì ngủ say có hay biết trời trăng gì đâu. Chăn ấm, nệm êm ngủ thoải mái là đúng. Ai đụng chạm gì cũng không hay biết ngoại trừ bị lấn lọt đất như đêm qua. Hữu Trọng chợt phát hiện ra điều này thì vui mừng khôn tả a. Thế là, anh đã thoải mái ăn đậu hủ của cô mà không sợ cô hay biết. Ôi dào... anh vẫn là cáo già.