Khoảng 8 giờ sáng hôm sau, Thu Trúc nhận được tin nhắn chuyển tiền của Hữu Trọng. Có tiền rồi cô lập tức chạy đi mua đất ngay, cũng ở khu vực lô đất ấy. Nơi này là một con hẻm nhỏ trải đá xanh, chỉ đủ hai xe máy chạy ngược chiều nhau. Được cái là hẻm thông ra hai con đường lớn. Sau này bắt đầu mộc lên nhiều khu dân cư thì con hẻm này cũng được mở rộng hơn để xe tải, xe hơi chạy. Chỉ là hiện tại vào thời điểm này trong giới cò đất thì nghĩ nó sẽ bị quy hoạch, còn người dân thì không nghĩ chổ này sẽ mở đường. Cho nên, đất khu vực này tương đối rẻ.
Cô bắt đầu thẳng tay mua cho mình một lô đất thật lớn, của người dân ở đây bán chứ không qua môi giới. Cũng đi công chứng trong ngày, rồi hẹn ngày lấy sổ đỏ chồng đủ tiền. Bây giờ chỉ việc ngồi chờ có sổ đỏ rồi chờ thời cơ thích hợp lấy lại tiền thôi. He he...
Đến ngày chủ nhật, mới 7 giờ sáng Anh Tuấn đã gọi điện bảo Hữu Trọng mua bia, anh và Thanh Tú sẽ mua đồ sang làm mồi nhậu. Nghe nói Thanh Tú nấu ăn rất là ngon, cô cũng tò mò muốn biết hắn nấu ngon đến cỡ nào. Cho nên khi nghe tiếng chuông cửa vừa kêu là cô đã hớn hở chạy ra đón.
- A... anh Tuấn, anh Tú đến rồi!
Cô cùng Hữu Trọng bèn phụ đem đồ lên trên bếp, cả bốn người bắt đầu xoăn tay áo lên làm. Thanh Tú phụ trách làm đầu bếp, Anh Tuấn hỗ trợ làm sạch tất cả các thực phẩm sẽ chế biến, Hữu Trọng lặc rau, cô thì tỉa rau củ đặt lên trang trí. Đương nhiên, là lâu lâu cô cũng sẽ ăn vụng một chút đồ ăn sau khi Thanh Tú đã làm xong. Ngon quá mà! Ngay cả Hữu Trọng cũng lén ăn vụng nữa đó. Cũng không ai nói gì, chỉ cần không ăn vụng hết là được.
Chợt có một tiếng chuông nữa vang lên, cô ngạc nhiên hỏi Hữu Trọng.
- Anh Trọng có mời ai nữa hả?
Hữu Trọng như chợt nhớ ra điều gì bèn nói.
- À... anh có mời anh hàng xóm đối diện qua chơi. Tay anh bận rửa rau rồi. Em ra mở cửa dùm anh nhé!
- Dạ!
Cô vội chạy xuống nhà mở cửa nhưng khi nhìn thấy người đó thì cô chợt hết hồn. "Quách Kiến Minh"
Ừ mà cũng không gì lạ, hắn ta ở đối diện Hữu Trọng quen biết cũng là chuyện bình thường. Sau ba giây thất thần, cô đã bình tĩnh mở cửa như người bình thường chào hỏi hắn nhưng thực tế là cô đang rất sợ a.
- Chào anh ạ!
Hắn sửa sửa cặp kính trên mắt rồi mỉm cười chào lại.
- Chào cô bé! Hữu Trọng có nhà không vậy?
Cô gật đầu.
- Dạ có ạ! Mời anh vào nhà!
Hắn bước vào rồi cô mới khoá cổng lại dẫn hắn đi lên nhà bếp. Vừa bước vào cô đã hô.
- Anh Trọng! Bạn anh đến rồi nè!
Hữu Trọng đang vớt rau ra rổ quay ra tươi cười nói.
- Anh Minh đến rồi! Anh cứ tự nhiên nhé! Em xong cái này sẽ ra tiếp anh.
Kiến Minh lắc đầu.
- Không cần tiếp đâu! Anh em với nhau cả mà. Tôi cũng muốn phụ một tay nữa. Tôi có đem trái cây qua để tôi gọt nhé!
Hữu Trọng rất tự nhiên đáp.
- Dạ được ạ!
Kiến Minh thấy còn hai người trong bếp nữa liền lịch sự gật đầu chào hỏi, Anh Tuấn nở nụ cười gật đầu chào lại. Nhưng khi đến Thanh Tú thì.
- Ồ... Thanh Tú! Cậu cũng là bạn Hữu Trọng à?
Thanh Tú cũng rất ngạc nhiên nhưng rồi lại cười đáp.
- Dạ! Anh Minh! Không ngờ anh lại là hàng xóm với Hữu Trọng.
Hữu Trọng hỏi.
- Hai người cũng biết nhau à?
Thanh Tú đáp.
- Anh Minh là phó giám đốc của công ty Tú đó...
Khụ... khụ... khụ...
Thanh Tú vừa dứt lời thì Thu Trúc đang ăn vụng một cái tua mực liền bị sặc.
Cả ba chàng trai vội lại vỗ lưng cô, đồng thanh hỏi.
- Em có sao không?
Thu Trúc khoát tay nói.
- Khụ... không sao... em bị sặc ớt...
Anh Tuấn vừa rót ly nước đem lại cho cô vừa cười trêu chọc.
- Đấy... cho bỏ tật ăn vụng nhé cô nương. Để anh Minh cười cho rồi kìa... ha ha...
Kiến Minh cũng nở nụ cười phụ họa. Cô vờ ủy khuất nói
- Đâu phải mình em ăn vụng đâu. Anh Trọng cũng ăn vụng kìa.
Hữu Trọng bèn lên tiếng.
- Nhưng anh không có bị sặc a...
Cô chu môi liếc xéo Hữu Trọng, Thanh Tú vội nói.
- Để mấy món sau anh không bỏ ớt nữa cho em khỏi bị sặc.
- A... không... không! Anh cứ nấu như bình thường đi! Không ớt ăn sẽ không ngon đâu.
Đột nhiên, cô kề sát vào Thanh Tú hỏi.
- Anh Tú! Anh Minh có phải là vị phó giám đốc mà chị Thảo từng kể không?
Thanh Tú cười cười, không gật đầu cũng không lắc đầu mà nói.
- Anh Minh không phải người xấu!
Ồ... vậy chính xác là người trong miệng Thu Thảo kể rồi còn gì, tay chơi gái thứ thiệt a. Nhưng có lẽ hắn ta chỉ xấu với phụ nữ còn đối với đàn ông thì lại rất nghĩa khí cũng nên. Ngay cả Hữu Trọng cũng tỏ thái độ rất thân thiết đối với hắn mà. Ừm... chỉ mong hắn nể mặt mấy anh ở đây mà đừng có nổi cơn biến thái với cô thì được.
Nhìn thấy Thanh Tú lại xong một món ăn khác, cô xung phong bưng lại bàn trang trí và dĩ nhiên nó cũng không thoát khỏi ma trảo của cô. Ai bảo Thanh Tú nấu ăn ngon quá làm chi. Kiến Minh đang gọt trái cây, thấy cô như vậy trên miệng chợt nở một nụ cười nhẹ. Cũng không biết hắn đang nghĩ gì.
Một lúc sau, tất cả đều đã xong xuôi, mọi người mới cùng nhau đem lên phòng khách ngồi ăn. Trên đó mở cửa ra ngoài hàng lang vừa mát vừa thoáng, thoải mái hơn ở phòng bếp nhiều.
- Một, hai, ba... vô!
Năm chiếc ly đầy bia được cụng vào nhau, sau đó thì mạnh ai nấy cạn ly. Thấy Thu Trúc cũng uống cạn luôn mà mặt mày không có phản ứng gì hết mọi người đều kinh ngạc. Hữu Trọng dơ ngón tay cái lên khen.
- Trúc! Anh phục em rồi! Vậy ngày mai anh sẽ mai cho em chiếc xe tự mình chạy đi học.
Anh Tuấn ngạc nhiên hỏi.
- Vụ gì vậy?
Thu Trúc cười đáp.
- Em với anh Trọng cá cược. Em mà uống nỗi một ly bia mà không có phản ứng gì thì ảnh sẽ mua cho em một chiếc xe chạy đi học. Khỏi cần phải lấy xe của ảnh đi hay đi xe buýt. Còn như em mà uống không nỗi thì từ rày về sau không được phép uống bia hay rượu dù đi đám tiệc cũng không cho
Thanh Tú nói.
- Hữu Trọng là muốn tốt cho em đó. Con gái cũng không nên uống bia rượu, sẽ không tốt.
Cô nhe răng cười nói.
- Vậy bây giờ mấy anh thấy em có gì không nào? Mặt anh còn đỏ kìa chứ em có sao đâu. Hì hì...
Mặt Thanh Tú đúng là hơi đỏ thật nhưng không phải do vừa mới uống bia đâu. Mà là vì khi có một ít men say trong người cảm xúc của hắn sẽ không thể kiềm chế nỗi, khi nhìn thấy người mình yêu lập tức sẽ đỏ mặt ngay. Nói đúng hơn là hắn say tình đấy.
Anh Tuấn bèn gắp cho cô một con tôm.
- Thôi! Ăn đi cô nương! Nói nhiều quá!
Kiến Minh cũng gắp cho mình một con tôm, vừa bỏ vào miệng hắn không khỏi dựng ngón tay cái lên cho Thanh Tú.
- Thanh Tú! Cậu nấu ngon thật đấy! Còn ngon hơn cả nhà hàng tôi thường hay ăn nữa.
Thanh Tú cười cười.
- Anh khen em quá làm em ngại! Em cũng chỉ là nấu như bình thường thôi. Làm sao so với nhà hàng được chứ?
Hữu Trọng liền nói.
- Anh Minh nói đúng đó! Cậu nấu rất ngon so với ba tôi không kém đâu. Nếu ba tôi còn sống đảm bảo sẽ bắt cậu thi thố với ông rồi.
Thu Trúc cũng gật đầu.
- Đúng vậy! Anh nấu ngon lắm. Anh có thể giống như ba nuôi em mà mở nhà hàng hoặc là quán ăn gì đó nhất định sẽ đắt khách cho mà xem.
Kiến Minh bổng nói.
- Tay nghề cậu giỏi thế này không mở nhà hàng thật uổng đó. Hay cậu muốn mở không? Tôi sẽ giúp cậu. Chứ cậu có tài nấu nướng thế này mà chỉ đi làm nhân viên kho cho một công ty may thì thật là phí phạm tài năng.
Trong mắt Thu Trúc xẹt qua một chút kinh ngạc. Xem ra đúng là Kiến Minh chỉ xấu với phụ nữ. Còn với đàn ông, hắn rất tốt bụng đáng mặt đàn anh. Chỉ nhìn nhận một chút tài năng đã có thể mở miệng muốn giúp người ta. Ừm... người như vậy làm bằng hữu đúng là không thể chê vào đâu được. Nếu hắn ta không biến thái nữa thì hoàn mỹ rồi. Đáng tiếc... không ai có thể hoàn toàn hoàn mỹ cả.
Thanh Tú nói.
- Thật ra không phải em không muốn mở mà em không dám mở. Em biết bản thân mình. Em không có khiếu làm ông chủ cũng không biết kinh doanh buôn bán. Làm ra chỉ sợ chưa đầy ba ngày đã phải đóng cửa trốn nợ thôi. Hi hi...
Anh Tuấn cũng nói vào.
- Thật ra tôi cũng rất muốn cho Thanh Tú mở một quán ăn hay nhà hàng gì đó. Nhưng mà bản tính nó rất là thật thà chất phát, sợ sẽ bị người khác chèn ép, ức hiếp, cạnh tranh không lại nên mới để nó vô công ty làm như vậy đỡ phải lo lắng hơn.
Kiến Minh bèn nói.
- Sự lo lắng của anh không phải là không có lý. Ra ngoài làm ăn nếu quá hiền cũng không được. Lỡ bị đối thủ cạnh tranh chơi xấu cho người gây sự này kia thì đúng là hơi mệt. Nhưng nếu có người bảo hộ thì sẽ không thành vấn đề.
Thu Trúc buột miệng hỏi.
- Ý anh nói là mướn xã hội đen bảo kê hả?
- Phụt... ha ha ha...
Mọi người đột nhiên phụt cười, Thu Trúc khó hiểu hỏi.
- Em nói gì sai sao?
Hữu Trọng bèn nói.
- Em nói cũng một phần đúng nhưng đó chỉ là một vài trường hợp đặc biệt thôi. Người bảo hộ ở đây không nhất thiết phải mướn xã hội đen bảo kê. Mà có thể là chính quyền nhà nước hay là một người đã nổi danh cũng được. Ngoài ra cũng còn nhiều thứ có thể bảo hộ mình lắm nhưng để có thì giờ anh sẽ giải thích em nghe hoặc đến khi em vào học từ từ rồi em cũng sẽ biết thôi.
Thu Trúc sờ sờ mũi. Cái này... đúng là cô không biết thật. Cứ tưởng người bảo hộ thì đều là xã hội đen bảo kê chứ. Thật là xấu hổ quá đi.
Chợt Kiến Minh lên tiếng nói với cô.
- Nghe giọng điệu của em có vẽ như em rất phản cảm với xã hội đen thì phải?
Chết mịa! Cô quên mất hắn cũng là một tay cho vay nặng lãi, dân đại ca thứ thiệt nha. Trước mặt hắn mà nói xã hội đen này, xã hội đen nọ không biết hắn có mang thù không đây? Tên biến thái như hắn cô sợ lắm. Nhưng cũng may Hữu Trọng đã lên tiếng cho cô.
- Thật ra ba em mất cũng là do bọn được gọi là xã hội đen đó đẩy ngã. Thu Trúc có phản cảm cũng là bình thường, tuy biết rằng không phải ai cũng xấu nhưng nghe đến bốn từ đó... cũng không mấy thiện cảm gì.
Kiến Minh nhíu mày hỏi.
- Chuyện là thế nào? Cậu kể rỏ đầu đuôi tôi nghe được không?