Nếu Ngày Ấy..

Chương 50: Mượn tiền



Hai bên đã đồng ý với giá cả đưa ra. Cô mới hỏi tiếp.

- Vậy khi nào anh có thể đi công chứng?

Hắn đáp.

- Muốn đi giờ nào cũng được. Em muốn bây giờ cũng có thể.

Trọng giọng nói gần như không dấu nỗi sự khó chịu, chứng tỏ là hắn đã bị lỗ a. Hi hi... không biết sau khi biết chổ đó không bị quy hoạch thì hắn sẽ thế nào đây nhỉ? Có trách thì trách nhà nước thay đổi kế hoạch đột xuất thôi.

Cô lập tức nói.

- Vậy ngay bây giờ đi! Tôi chỉ có rãnh rỗi hôm nay và ba ngày sau. Mà ba ngày sau phải đi công chứng lô đất trước đó rồi.

Cô là đang nói dối, phải tranh thủ thời gian chứ. Nếu không hắn đổi ý thì làm sao.

Hai người kéo nhau đi lên phòng công chứng làm thủ tục sang tên. Xong xuôi, cô giao cho hắn 150 triệu, còn 45 triệu còn lại sau khi có sổ sẽ giao luôn. Ôi... tiền... chỉ vài tháng sau thôi là cô sẽ có gần hai tỷ a. Cô vui tươi hớn hở chạy trở về mà không biết rằng Hoàng Trung đang nhìn theo cô mà lầm bầm.

- Phan Thị Thu Trúc, 18 tuổi. Chỉ mới 18 tuổi thôi sao?

Hắn không biết nên khen cô thông minh hay ngu ngốc. Cô giỏi cò kè mặc cả đấy nhưng cô quá sơ suất, không đi tìm hiểu lô đất của hắn có vấn đề gì. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cô còn nhỏ tuổi chưa có kinh nghiệm. Có thể cô là con nhà giàu dư tiền, gia đình muốn cô ra ngoài trải nghiệm. Không biết là khi biết nó bị vướng quy hoạch cô có bị người nhà mắn không nhỉ? Hắn không khỏi có chút áy náy một chút nhưng mà cô trả giá lợi hại như vậy chắc rằng sau này cô cũng sẽ không bị thiệt, xem như lần này là bài học để đời cho cô đi. Hi vọng sau này cô sẽ không sơ xuất như vậy nữa.

Hắn đâu biết rằng, cô chẵng những không hề sơ xuất mà còn rất cẩn trọng nữa cơ. Người bị bài học để đời là hắn đấy. Ai bảo cô là người trọng sinh làm gì.

Thu Trúc trở về nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy cũng nên mua thêm đất ở khu vực đó nữa. Đây là cơ hội có một không hai a. Theo như kiếp trước hắn nói thì lúc đó tin tức chổ đó sẽ bị quy hoạch trong giới cò đất đều biết, nên ai có đất ở đó đều tranh thủ bán cho lẹ cũng không riêng gì hắn. Chỉ có người dân không biết nên không bán, cuối cùng dân được lợi cao mà cò đất thì lỗ nặng. Cũng không rỏ lúc đó ai chơi ác mà tung tin thất thiệt thế không biết. Nhưng mà có sức chơi thì có sức chịu thôi, cái nghề nó như vậy mà. Bất động sản một khi lên là thành tỷ phú, một khi thất bại thì ăn mày thôi, không có gì là lạ.

Hiện tại Thu Trúc tuy muốn mua thêm ở đó nữa nhưng ngặt nỗi trong túi đã hết tiền. Chỉ còn vài chục triệu sao đủ mua. Cô bèn nghĩ ra một cách là mượn tiền Hữu Trọng, đợi vài tháng sau cô đem bán lại thì có tiền trả anh rồi. Nhưng không biết là Hữu Trọng có cho mượn không nữa. Bởi vì cô mượn số tiền cũng không phải là nhỏ. Thôi thì cứ mượn đại xem sao, anh không cho thì cô đi mượn Anh Tuấn, không cho nữa thì xem như cô không có duyên rồi. Đành có bao nhiêu hưởng bao nhiêu thôi.

Tối Hữu Trọng về cô bèn nói.

- Anh Trọng anh có thể cho em mượn 1tỷ không?

Cô nghĩ anh sẽ hỏi cô mượn để làm gì và cô cũng đã có chuẩn bị sẵn để trả lời câu hỏi của anh. Thế nhưng, anh chẵng những không ngạc nhiên hỏi mà lại không chần chừ liền gật đầu.

- Ừ! Em muốn tiền mặt hay chuyển khoản?

Cô kinh ngạc.

- Anh không hỏi em mượn để làm gì sao?

Anh tươi cười vuốt tóc cô.

- Anh tin tưởng em!

Thu Trúc sửng sờ nhìn anh trân trân như muốn nhìn thấu suy nghĩ của anh vậy. Anh liền búng mạnh vào mũi cô một cái.

- Đồ ngốc! Khi em chỉ là học sinh lớp 11 đã biết sử dụng số tiền mấy trăm triệu như thế nào rồi. Bây giờ em đã 18, đã là người trưởng thành chỉ mượn anh có 1 tỷ thì nhầm gì. Dù em có mượn 10 tỷ anh cũng không thấy lạ. Em làm gì tự em sẽ biết cân nhắc lợi hại. Anh cần gì phải lo.

Cô nở nụ cười thật tươi vui mừng ôm chầm lấy anh.

- Anh Trọng! Anh thật tốt! Cảm ơn anh!

Hữu Trọng cũng không khỏi vui mừng, đây là lần đầu tiên cô chủ động ôm anh đó. Mặc dù cái ôm này chỉ đơn thuần là tình cảm anh em. Nhưng như vậy anh cũng đã rất thỏa mãn. Anh chợt nghĩ, cô đang cảm động với anh như vậy không biết có nên tỏ tình luôn không nhỉ? Anh bổng nhiên nhớ lại lời nói năm nào. Bèn nói với cô.

- Thu Trúc! Em có nhớ năm đó chúng ta đã hứa gì với nhau không?

Thu Trúc ngơ ngác.

- Hả? Năm nào? Hứa gì?

Anh rơi mấy vạch hắc tuyến. Cô quên mất tiêu rồi, thật đau lòng quá. Nhưng không sao, cô quên thì để anh nhắc cô nhớ vậy.

- Thì cái năm anh với em cùng hái dừa chưng tết đó. Chúng ta đã cá cược với nhau, nếu như đến khi em tốt nghiệp cấp ba mà vẫn không có bạn trai thì tất cả những gì của anh sẽ thuộc về em, em nhớ không?

A... thì ra là việc đó, anh không nhắc cô cũng quên mất. Chỉ là cô không ngờ rằng chỉ là một lời nói vui đùa mà anh lại có thể nhớ dai như vậy, chứng tỏ anh là một người rất trọng lời hứa. Nhưng như vậy cô lại càng không thể xem lời nói đó là sự thật được. Cô không thể nào lấy hết của anh. Cô mỉm cười nói.

- Chỉ là một chút vui đùa thôi mà! Đâu thể xem là sự thật được.

- Không! Đó không phải là vui đùa. Đó là sự thật!

Anh bổng trở nên nghiêm túc lạ thường, làm Thu Trúc trong lòng hốt hoảng. Anh đây là ý gì chứ? Anh muốn đưa hết của cải tài sản cho cô sao? Không! Cô sẽ không lấy và cũng sẽ không bao giờ lấy. Cô vội lắc đầu nói.

- Không! Chỉ là nói chơi thôi. Em không có để trong lòng. Anh cũng đừng quá nghiêm túc như vậy. Ha ha...

Thế nhưng Hữu Trọng lại lắc đầu nói.

- Nhưng anh là người nói được làm được! Anh đã hứa thì anh phải thực hiện. Bây giờ anh sẽ cho em tất cả của anh, em hãy đến mà lấy.

Anh đột nhiên đứng dang hai tay ra trước mặt cô làm cô chấm hỏi đầy đầu. Anh đứng như vậy để làm gì? Rồi anh bổng mở miệng.

- Thân thể anh! Cuộc đời anh tất cả... đều cho em hết!

Thu Trúc đen mặt. Ồ... hóa ra nãy giờ anh đang ghẹo cô. Đã thế còn làm ra vẽ nghiêm túc nữa chứ. Làm cô suýt cảm động đến rơi lệ. Cô nghiến răng nói.

- Anh, Trọng, dám, ghẹo, em, nè...

Cô cầm cái gối đánh vào anh tới tấp.

- Đáng ghét anh nè! Ghẹo em nè! Thân thể anh, cuộc đời anh đem mà cho vợ anh đi... anh chết nè...

- Ôi... ôi... ôi... đừng đánh nữa... đừng đánh nữa... anh sai... anh sai... anh không dám nữa...

- Hừ... sau này còn ghẹo em cú đó em sẽ dọn ra ngoài ở đấy...

- Rồi... rồi... rồi... anh sẽ không dám nữa... em đừng dọn ra ngoài... em ra ngoài anh ở với ai a...

Anh đúng là khóc không ra nước mắt. Anh nghiêm túc thế mà cô lại cho rằng anh chọc ghẹo cô... hu hu... "Thu Trúc! Em là cái đồ vô tình!"

Còn Thu Trúc thì đang giận đây này. Thì ra từ lần đó anh đã gài cô rồi. Lấy thân thể anh, lấy cuộc đời anh về cô làm gì chứ? Bộ anh muốn cô làm vợ anh sao?... ơ... mà khoan... cô vừa nghĩ đến điều gì thế nhỉ? Làm vợ? Cô bổng nhiên nhìn sang anh thì thấy anh đang ôm ngồi ôm gói lầu bầu.

- Em là cái đồ vô tình! Em là cái đồ đáng ghét!

Thu Trúc như nhận ra điều gì. Hữu Trong đây là đã yêu cô sao? Cô bèn đi lại ngồi xuống chống hai tay lên má nhìn chầm chầm vào anh. Anh ngẩng lên nhìn thấy cô như vậy, ngạc nhiên hỏi.

- Nhìn anh như vậy làm gì?

Cô chớp chớp mắt vô tư nói.

- Xem thử anh có đúng là đang yêu em không?

Anh chợt mở bừng mắt. Cô đã hiểu lòng anh sao? Anh vui mừng hỏi.

- Vậy có đúng không?

Cô dội cho anh một thau nước lạnh.

- Không!

Anh hóa đá tại chổ. Một lúc sau, nằm phệt xuống giường kéo mền trùm kín đầu không thèm đếm xỉa tới cô luôn. Cô nhún vai tắt đèn cũng định lấy mền gối xuống đất ngủ, nhưng lại tiếp tục bị anh kéo ôm vào lòng như hôm qua. Thôi mặc kệ! Cũng ngủ luôn cho rồi. Nhưng đêm nay cô lại không thể ngủ say như mọi hôm được. Cho nên khuya đến anh hôn cô hay bàn tay không yên phận nhẹ nhàng sờ sẵm khắp người cô, cô điều biết. Chỉ là... cô không nỡ đẩy anh ra. Anh đã mất ba, anh chị lại không quan tâm. Cô có thể xem là người thân duy nhất của anh. Cô mà làm tổn thương anh nữa thì anh sẽ ra sao đây? Thời gian qua anh luôn tốt với cô, từ lúc ba còn sống đến khi ba mất cũng không hề thay đổi. Cô thật không nỡ làm anh đau lòng.

Cô nghĩ có lẽ anh yêu cô là từ lúc ba vừa mất, lúc đó anh là đang bị tổn thương về mặt tình cảm và tinh thần. Mà cô lại là người luôn bên cạnh an ủi động viên anh, nên anh đã bắt đầu nảy sinh tình cảm với cô vượt qua tình anh em. Haiii... nếu biết trước sớm như vậy thì cô đã không lên ở chung với anh rồi. Bây giờ nếu mà cô bỏ đi anh sẽ vô cùng đau khổ. Cô thật không biết làm sao với anh. Cô đã hứa với ba nuôi là sẽ chăm sóc anh, nên nếu cô làm anh tổn thương hay đau khổ thì cô cảm thấy có lỗi với ba nuôi mình lắm. Thôi thì cứ như Thanh Tú nói đi, cứ để tự nhiên chuyện gì tới thì nó sẽ tới thôi, hơi đâu suy nghĩ cho mệt.

Nhưng mà cái bàn tay hư đốn của anh sắp sửa sờ đến đâu thế hả? Còn muốn đưa vào quần lót cô sao? Không được rồi nha!

Cô bèn trở mình một cái làm anh hết hồn đình chỉ mọi hoạt động. Nằm im ru không dám nhúc nhích luôn, thậm chí thở còn không dám thở mạnh. Ừ... xem như cũng còn biết sợ! Không thèm quá mà ăn quàng. Thế thì không sao. Hì hì...