Hôm nay là ngày đầu tiên Thu Trúc nhập học nên cô cũng tự giác dậy sớm, không cần ngủ nướng nữa. Sáng được Hữu Trọng đưa đi nhưng trưa cô không muốn phiền anh nên tự đi xe buýt về. Cô xuống trạm ngay siêu thị để mua đồ về nấu cơm, ăn ngoài riết cũng ngán.
Mua xong ra quầy thu ngân tính tiền thì lại gặp Kiến Minh cũng đang xếp hàng chờ tính tiền. Cô định đẩy xe đi sang quầy khác thì hắn lại quay đầu lại nhìn thấy cô hắn tươi cười nói.
- Bé con! Cũng đi siêu thị à? Trùng hợp nhỉ?
Cô đổ một giọt mồ hôi thật lớn sau ót. Cô có thể vờ như không biết hắn không? Nhưng cô cũng ráng gượng nở nụ cười đáp lại.
- Dạ! Đúng là trùng hợp. Mà hôm nay anh không đi làm hay sao mà giờ này có mặt ở đây vậy ạ?
Hắn đáp.
- Ừ! Hôm nay anh nghỉ. Cảm thấy trong người không được khỏe.
"Ồ... hắn không được khỏe sao? Hôm qua ban ngày nhậu cũng đâu có thấm tháp gì mắc gì không được khỏe nhỉ? Hay là..."
Trong đầu Thu Trúc chợt hiện lên hình ảnh cấm trẻ em. "Hắn là tên biến thái thiếu phụ nữ thì không sống nổi, chắc chắn là buổi tối đã chơi quá đà nên mới không được khỏe đây. Hừ... đáng đời lắm."
Bổng nhiên, khuông mặt của hắn lại bành trướng trước mặt cô làm cô giật mình.
- Hơ... anh làm gì vậy?
Hắn phì cười.
- Hì... em đang suy nghĩ gì mà thất thần vậy? Tới lượt rồi kìa.
Cô hoàng hồn vội bỏ đồ lên trên bàn nhưng chợt nhớ lại là hắn đứng trước cô mà. Cô liền hỏi.
- Ủa? Không phải anh đứng trước em sao?
Hắn đáp.
- Chúng ta tính chung đi!
Cô kinh ngạc.
- Hả? Sao... sao được chứ...
Hắn vỗ vỗ đầu cô.
- Ngoan! Nghe lời...
Cô cảm giác cả người lạnh toát, lời hắn nói ra nghe sao mà có sát khí quá vậy. Còn bàn tay hắn vỗ đầu cô tưởng chừng như một cái búa lớn sẵn sàng bổ vào đầu cô bất cứ lúc nào. Hu hu... đáng sợ quá! Cô có thể chạy được không?
Tuy trong lòng đang kêu gào nhưng bên ngoài cô lại tỏ ra vô cùng bình thường đáp.
- Dạ!
Hắn hài lòng nở nụ cười. Sau đó đưa tiền cho thu ngân rồi bao lớn bao nhỏ xách ra ngoài. Dĩ nhiên là cô không cần phải xách, có muốn xách hắn cũng không cho. Hắn lấy xe chở cô về tới nhà. Nhưng cô vừa bước xuống xe hắn đã nói.
- Em sang nhà anh ăn cơm đi, khỏi phải nấu. Nhà anh có người giúp việc đã nấu cơm sẵn rồi. Em qua ăn với anh cho vui, anh ăn một mình cũng thấy buồn lắm.
Cô ngập ngừng.
- Nhưng... em đã mua rồi...
- Thì em cứ để tủ lạnh chiều rồi nấu. Cũng đâu hư hao gì đâu mà sợ.
Cô chỉ có thể đành gật đầu chấp nhận chứ sao. Đứng trước tên biến thái này cô vẫn rất sợ hãi.
- Vậy anh để em vào nhà cất đồ tắm rửa rồi em đi qua.
- Ừ! Anh đợi!
Hu hu... cô nổi cả da gà rồi đây này.
30 phút sau.
Thu Trúc đứng trước cửa nhà hắn đưa tay định nhấn chuông, chưa kịp nhấn thì hắn đã đích thân ra mở cửa rồi. Ôi mẹ ơi! Cái này là hắn cố tình canh cô đây này. Không biết hắn có nổi cơn biến thái không nữa. Hi vọng cô là hàng xóm của hắn thì có thể thoát kiếp.
Cô theo hắn vào nhà, nhà hắn cũng giống như Hữu Trọng dùng tầng trệt làm gara để xe, những tầng trên mới dùng để sinh hoạt. Nhưng nhà hắn lại rộng hơn nhà Hữu Trọng một chút tới 6x25m lận. Ở có một mình, ở chi mà rộng thế không biết? Đã thế còn lên cao đến năm tầng nữa chứ? Hi vọng là hắn không đặt phòng ăn ở lầu năm. Tưởng tượng cảnh leo lầu mà cô thấy mỏi chân. Ô... Nhưng mà không sao, bởi vì cô thấy có cái thang máy kìa.
Quả nhiên, Kiến Minh dẫn cô vào trong thang máy để đi lên lầu, đúng là tới lầu 5 đấy. Đến nơi cô tưởng là ăn ở lầu này thật nhưng hắn lại dẫn cô ngược lại xuống lầu bốn, bên dưới đã có bày sẵn thức ăn trên bàn rồi. Cô thắc mắc hỏi.
- Ủa! Bộ thang máy chỉ có thể lên lầu 5 không lên được các lầu khác sao ạ?
- Không! Lên được hết!
- Vậy tại sao khi nãy không trực tiếp lên lầu 4 mà phải lên lầu 5 rồi đi cầu thang xuống lầu 4 ạ?
Hắn phán một câu xanh rờn.
- Anh quên!
Thu Trúc trợn trắng mắt, bổng nhiên buột miệng nói.
- Vậy có khi nào anh muốn ném người ta lên giường mà lại quên ném người ta vô tường chết luôn không ạ?
Cô nói vậy là do đang nghĩ đến cảnh tượng hắn chơi các cô gái. Cô nhớ hắn thích ném người ta lắm. Nhưng bổng nhiên hắn lại ngay người nhìn cô trân trân làm cô vô cùng hoảng sợ. Cô quên mất hắn là một tên biến thái a. Chết rồi! Lỡ miệng rồi làm sao đây? Nhưng nhờ cái ưu điểm dù hoảng sợ cỡ nào bên ngoài cũng tỏ ra vô cùng bình tĩnh nên cô đã nhanh chóng tươi cười nói.
- Hi hi... em chỉ nói đùa chọc anh cho vui thôi! Anh là gì nhìn em ghê vậy? Ai lại không có lúc đãng trí em cũng vậy mà. Với lại anh hiền như vậy có ném cũng ném đồ vật chứ làm sao ném người đúng không? Ha ha...
Cô nói hắn ta hiền mà cô còn muốn cắn luôn cái lưỡi, hắn ta mà hiền thì trên đời này không biết ai ác nữa. Hu hu... vì tính mạng phải nói lời trái lương tâm thôi. Nói rồi cô liền cầm ly rượu nho bên cạnh lên mà uống một hóp, rượu chưa vô tới cổ thì đã nghe hắn nói.
- Anh đã từng ném như em nói. Chỉ là không có chết mà chỉ hôn mê ba ngày thôi.
Khụ... khụ... khụ...
Cô liền bị sặc rượu, hắn vội lấy khăn ướt qua lau cho cô, vừa lau vừa vuốt lưng vừa nói.
- Em đấy! Uống từ từ thôi! Không ai dành uống với em đâu mà sợ. Uống chi cho cố rồi để bị sặc.
Cô vừa ho vừa nói.
- Khụ... em...khụ khụ... chỉ là bất cẩn thôi... khụ... chứ không phải... khụ khụ...
- Thôi được rồi! Uống nước vào đi cho đỡ!
Cô nhận ly nước hắn đưa mà uống vào mới cảm thấy đỡ hơn. Thật đúng là cô không ngờ hắn lại dám thừa nhận luôn đấy. Chỉ hi vọng cô sẽ không bao giờ là đối tượng bị ném như vậy. Phải ăn nhanh để còn đi về, ở đây cô cảm thấy không an toàn tí nào.
Cô không hề biết rằng đối tượng hắn nói chính là cô, hắn đã từng muốn ném cô lên giường nhưng lại quên mà ném cô vào tường phải nhập viện đấy. Lúc nghe cô nói hắn mới điến người nhìn chầm chầm vào cô. Hắn nghĩ, không lẽ cô cũng trọng sinh như hắn. Nhưng xem thái độ của cô có vẽ đúng là cô buột miệng nói đùa thật. Nếu không cô cũng đâu nói hắn hiền làm gì. Hắn đã từng làm vậy với cô thì khi tiếp xúc cô phải sợ hãi hoặc đề phòng hắn mới đúng, làm sao có thể tươi cười vui vẽ nói hắn hiền được. Ha... hắn hiền sao? Chắc chỉ có mình cô bé ngây thơ chưa hiểu sự đời như cô mới xem hắn hiền thôi. Nhưng như vậy chứng tỏ cô cũng không phải trọng sinh, hắn cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Khúc kích thích nhẹ trôi qua, hai người lại tiếp tục ăn cơm cũng không ai mở miệng nói tiếng nào. Nhưng cũng có vài cử chỉ thân thiết như gắp thức ăn cho nhau vậy. Mà đa phần là hắn gắp cho cô thôi. Xong bửa, Thu Trúc liền đứng lên muốn về nhà, thế nhưng lại bị hắn kéo lại.
- Khoan hãy về! Em ở lại giúp anh làm một việc xong rồi hẳn về, không mất thời gian bao lâu đâu.
Cô thắc mắc.
- Việc gì thế ạ?
- Đi theo anh đi rồi sẽ biết.
Hắn lại dắt cô trở lên lầu, vào phòng ngủ của hắn làm cô một phen hốt hoảng phải đứng khựng lại. Nhưng vì bên ngoài cô vẫn bình tĩnh như thường, nên hắn cũng không biết là cô đang hoảng sợ. Hắn kéo cô ngồi lên trên một chiếc ghế dựa, chỉnh tư thế ngồi ngay ngắn cho cô. Sau đó, bước lên lấy giá vẽ. Cô kinh ngạc.
- Anh vẽ tranh ư? Anh là họa sĩ?
Hắn cười đáp.
- Anh không phải họa sĩ nhưng anh rất thích vẽ tranh. Đặc biệt là các cô bé như em đấy.
- Anh đang muốn vẽ em à?
- Dĩ nhiên! Vậy em nghĩ khi không anh bắt em ngồi như vậy làm gì?
Cô sờ sờ mũi, vậy là lần này cô đã nghĩ xấu về hắn rồi nhỉ. Chắc là hắn biến thái chỉ có vào ban đêm thôi, ban ngày hắn sẽ không dám làm bậy. Đột nhiên hắn hô.
- Nào ngồi im đừng nhúc nhích để anh phát họa một chút rồi hãy cử động.
Cô bắt đầu ngồi ngay ngắn im lìm, tuy không rành về hội họa nhưng cô cũng biết khi người ta vẽ cho mình thì mình nên hạn chế cử động nhiều để họ dễ vẽ. Cô cứ ngồi im một tư thế như thế 15 phút, 20 phút, 30 phút rồi bổng nhiên mi mắt rịu xuống và ngủ lúc nào không hay.
Khi thức dậy cô phát hiện mình đang nằm trên giường, còn Kiến Minh thì vẫn còn ngồi bên giá vẽ vẽ cái gì đó, có vẽ như rất tập trung nhỉ. Cô tò mò đi lại xem thì thấy hắn đang hoàn thành những nét cuối cho bức tranh thiếu nữ ngồi trên ghế là cô đấy. Cô phải công nhận hắn vẽ vô cùng giống cô luôn. Cô không khỏi hô lên.
- Anh vẽ đẹp quá!
Hắn mỉm cười đáp.
- Chỉ bình thường thôi. Vừa nãy em ngủ ngon không?
Cô sờ sờ mũi xấu hổ.
- Xin lỗi! Lúc nãy em ngủ quên.
Hắn hoàn thành xong bức tranh, đặt bút xuống đứng lên xoa đầu cô dịu dàng nói.
- Là anh xin lỗi em mới đúng, bắt em ngồi làm mẫu cho anh lâu như vậy, em ngủ quên mà anh cũng để em trên ghế một lúc mới nhớ mà bế em xuống giường nằm đó. Em đừng buồn anh nghen.
- Không... không... không. Em nào dám buồn anh ạ. Anh là vẽ em mà, em mừng còn không kịp nữa là...
Hắn mỉm cười lấy bức tranh xuống đưa cho cô.
- Này anh tặng em.
Cô kinh ngạc.
- Tặng cho em sao?
Hắn gật đầu.
- Anh vẽ em không tặng em thì tặng cho ai? Anh giữ cũng chẳng để làm gì. Để dành ngắm sao? Em có đồng ý không đó?
Cô tươi cười nhận lấy bức tranh.
- Em cám ơn anh!
- Không cần cám ơn. Có rãnh thì tiếp tục qua làm người mẫu cho anh tập vẽ là được rồi. Anh còn tập vẽ dài dài mà.
- Dạ! Nhất định lần sau em sẽ không ngủ quên nữa đâu.
- Ừ! Thôi em về nghỉ ngơi đi! Để anh đưa em xuống.
Thu Trúc không hề biết rằng, sau khi cô trở về, Kiến Minh trở lại trên phòng liền lấy một bức tranh khác mở ra. Bên trong cũng là hình ảnh của cô nhưng lại là khỏa thân nằm trên giường với đôi mắt nhắm nghiền say ngủ.