Nếu Ngày Ấy..

Chương 55: Trừ nợ cả đời



Hắn đã bỏ ít thuốc ngủ vào ly nước cô uống vì lượng thuốc ngủ rất nhỏ nên không khiến cô nghi ngờ, chỉ tưởng là do ngồi lâu nên ngủ quên. Sau khi cô đã chìm vào giấc ngủ, hắn mới bế cô lên giường rồi cởi hết quần áo cô ra. Cởi bỏ mắt kính sang một bên để lộ đôi mắt đầy sắc bén. Nhưng khi nhìn thân thể cô nằm trên giường thì đôi mắt sắc bén ấy lại trở nên ôn nhu, triều mến.

Hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve từng tất thịt của cô như một thứ gì đó rất trân quý.

- Bé con của anh thật xinh đẹp. Em có biết em như thế này anh sẽ không thể chịu nỗi không?

Hắn bắt đầu hôn lên đôi môi nhỏ nhắn đầy quyến rủ của cô, nhẹ nhàng, lưu luyến, triền miên. Đây là lần đầu tiên hắn hôn cô và cũng là lần đầu tiên hắn hôn một người con gái. Đúng là hắn hay chơi gái đấy! Nhưng hắn chẳng bao giờ hôn bất kỳ một ai, bởi hắn cảm họ thật dơ bẩn, chỉ xứng làm đồ chơi của hắn mà thôi. Riêng cô thì khác, dù cô có như thế nào thì trong mắt hắn cô vẫn luôn sạch sẽ, luôn thuần khiết, luôn thơm tho và ngọt ngào nữa. Hắn chỉ muốn hôn, hôn mãi cô thế này. Nhưng trước tiên hắn phải làm một chuyện trước đã. . ngôn tình hay

Hắn bước xuống giường đi lại lấy một cái giá vẽ khác bắt đầu đặt bút lên vẽ. Một hồi sau, hắn hài lòng buông bút để giá vẽ sang một bên, lại đi đến bên giường vuốt ve thân thể cô. Kiếp trước, sau khi yêu cô hắn chẳng còn hưng thú nào với phụ nữ nữa, ngày ngày chỉ thích quan sát từng nhất cử nhất động của cô thôi. Thậm chí còn gắn camera quay lén trong phòng tắm cô nữa. Hắn muốn nhìn, hắn muốn thấy cái thân thể này của cô.

Nhưng như vậy vẫn không thấy thỏa mãn, hắn bèn đi học vẽ, hắn cũng có một ít năng khiếu về hội họa nên học cũng rất mau. Thế là, ngày ngày chỉ cần có thời gian rãnh là hắn sẽ tập vẽ cô, đặc biệt thích nhất là vẽ cái thân thể khỏa thân của cô đây này. Từng nét bút hắn vẽ lên tưởng tượng như là hắn đang vuốt ve thân thể cô vậy, thật hạnh phúc, thật sung sướng làm sao. Vẽ xong rồi, hắn lại ôm bức tranh vào người mà hôn lên từng chổ một như để thỏa mãn dục vọng của mình.

Hắn cứ như thế suốt sáu năm trời, chỉ vẽ rồi hôn chứ người thì chỉ có thể đứng nhìn từ xa mà không dám chạm đến. Hắn cũng không biết vì sao hắn lại sợ như vậy, nhưng chỉ biết là hắn rất sợ thôi. Cho đến khi hắn chạm được rồi thì cô chỉ còn là một cái xác. Những tưởng sẽ không thể còn ôm cô được nữa nhưng hôm nay đây hắn đã có cơ hội rồi. Hắn sẽ không chiếm đoạt cô, hắn chỉ cần được vuốt ve và hôn lên từng tất thịt trên người cô thế là đủ. Đối với hắn như vậy đã là quá thỏa mãn.

Nhưng mà, hắn không ngờ rằng thân thể của cô lại quyến rủ hơn những gì hắn tưởng tượng. Cô đẹp đến mê người hắn chỉ muốn một phát mà nuốt cô vào bụng thôi. Nhưng hắn sẽ không làm thế, hắn là muốn bên cô suốt đời chứ không phải một sớm một chiều, nên hắn phải cố nhịn, nếu hắn ăn quàng thì nhất định sẽ lại đi vào vết xe đổ kiếp trước, chỉ có thể đứng từ xa mà lén nhìn cô. Hắn không muốn như vậy nữa đâu.

Tuy nhiên, không ăn được thì uống chút canh cũng có thể mà, xong rồi chỉ việc mặc quần áo cho cô y như cũ là xong, cô cũng sẽ không biết. Vậy là hắn không ngần ngại bắt đầu hôn lên những chổ tư mật của cô, đặc biệt là nơi ấy đấy. Vì cô là điều dưỡng nên biết rỏ phải bảo vệ vùng kín của mình như thế nào để không bị bệnh phụ khoa, cho nên chổ đó lúc nào cũng sạch sẽ và thơm tho, còn không có một cọng cỏ, không phải cô không có mà là cô cạo sạch hết a. Đôi khi những cỏ dại lại chính là nơi phát sinh mầm bệnh đấy. Tốt nhất là nên dọn sạch cho rồi.

Khụ... nhưng cô không biết rằng như vậy lại làm đàn ông rất là mê luyến đấy.

Kiến Minh dù chưa thỏa mãn nhưng cuối cùng cũng phải nhịn xuống mà mặc quần áo vào cho cô. Sau đó, kéo cái giá vẽ hắn vẽ cô ngồi trên ghế mà tiếp tục.

Tội nghiệp Thu Trúc vẫn không hề biết mình đã bị uống canh sạch sẽ rồi. Trở về còn đem bức tranh khoe với Hữu Trọng, làm Hữu Trọng lại một phen phát rầu. Cô lại thả đào hoa nữa rồi chứ đâu. Ai khi khổng khi không lại rỗi hơi đâu mà đi vẽ cho cô chứ? Hu hu... nhưng anh biết làm sao bây giờ? Hết anh, Anh Tuấn, Thanh Tú bây giờ đến Kiến Minh, tương lai còn có những ai nữa thì anh không biết. Nhưng anh biết chắc rằng, những ai một khi bị cô hút hồn là sẽ không bao giờ thoát ra được. Phải chi cô có chút tình cảm cũng đỡ, đàng này cô lại lãm đạm vô tình. Anh vừa tội nghiệp cho anh, nhưng đồng thời cũng tội nghiệp cho những người đã yêu cô. Cô thật đúng là yêu tinh hại người mà nhưng ngặt nỗi họ lại yêu chết sống không buông con yêu tinh này mới ghê, cho dù cô có nuốt mất linh hồn và thể xác vẫn cam nguyện.

Anh lại lầu bầu một mình.

- Thu Trúc! Em đúng là cái đồ vô tình.

.........

Hơn nữa tháng sau, đang trong giờ học thì Thu Trúc nhận được điện thoại của Hoàng Trung và của người lần trước cô mua đất là đã có sổ đất. Cô bèn hẹn họ trưa nay về lấy.

Vừa tan học cô đã vội vào ngân hàng rút tiền, rồi chạy đến điểm hẹn. Đầu tiên là lấy của Hoàng Trung trước, sau đó đem đi photo rồi đến chổ của người cô mua lô đất lớn. Người đó là dân địa phương sinh sống tại nơi này, cho nên sau khi đã nhận sổ rồi cô bèn đưa bản photo mảnh đất mà cô mua của Hoàng Trung gửi cho người đó nhờ bán hộ, dĩ nhiên là sẽ có tiền hoa hồng rồi. Còn mảnh đất lớn này thì tạm thời chưa bán.

Vài tháng sau đó, quả nhiên là có người hỏi mua để xây phân xưởng. Cô mới chạy xuống để bàn giá cả. Đến nơi thì cô thấy đường đã mở rộng trên ba mét và cũng đã trải nhựa. Hô hô... cô có thể tưởng tượng được khuông mặt của Hoàng Trung lúc này đang tiếc đến cỡ nào. Thật sung sướng làm sao.

Cô bán mảnh đất đó với giá một tỷ tám, ban đầu cô kêu đến hai tỷ cơ. Nhưng qua thương lượng thì bớt cho người ta hai trăm. Ai cũng vậy mà, mua bán thì phải trả giá chứ. Nhưng cô chỉ lấy một tỷ bảy thôi. Một trăm còn lại là cô giao cho người bán hộ tiền làm giấy tờ và hoa hồng, người ta là dân địa phương quen biết nhiều dễ làm hơn cô.

Sau khi đã nhận tiền đầy đủ, cô bèn trả cho Hữu Trọng một tỷ mà cô đã mượn. Anh khá kinh ngạc nhưng lại lắc đầu nói.

- Em cứ giữ lại để xài đi. Anh không có thiếu tiền.

- Em biết anh không thiếu nhưng đâu phải ra đó. Mượn thì phải trả chứ. Dù là anh em ruột cũng thế mà thôi.

Anh rất là bất đắc dĩ nhưng cũng đành chịu chứ sao. Nhưng anh thắc mắc hỏi.

- Em làm gì mà nhanh trả vậy, mới mấy tháng đã trả lại rồi?

Cô cười toe toét kể lại vụ mua đất, dĩ nhiên là cô không đem chuyện do cô trọng sinh mà biết được rồi. Cô chỉ nói là do mình hên mua trúng lô đất, bị mấy cò đất tưởng sẽ quy hoạch nên bán đổ bán tháo. Ai dè chẳng những không quy hoạch mà gần đó còn mở khu dân cư, mở đường rộng ra vậy là đất chổ đó lên giá vù vù. Cô chỉ bán có mảnh mua gần hai trăm triệu mà đã đủ tiền trả anh mà còn dư thêm bảy trăm nữa đó. Tuy rằng do mở đường đất cũng bị mất một phần nhưng như vậy mới có giá cao được chứ.

Hữu Trọng hít một ngụm khí.

- Em gan thật đó! Mới vừa lên thành phố chân ướt chân ráo mà đã dám ra ngoại ô mua đất. Ở đây chứ không giống như ở quê đâu. Không sợ bị lừa gạt sao? Lần này xem như em may mắn nhưng đâu biết lần sau sẽ thế nào. Sau này trước khi mua em phải tìm hiểu thật kỹ đó, đừng có gan như vậy nữa nghe không?

Thu Trúc tươi cười, kỳ thực nếu không có ký ức kiếp trước thì cô cũng không dám mua như vậy đâu.

- Dạ! Lần sau em sẽ không như vậy nữa? Hì hì...

Hữu Trọng xoa đầu cô, dịu dàng nói.

- Ngoan lắm! Nhưng nói đi cũng phải nói lại. Tuy nói là em may mắn nhưng nếu em không có gan cũng sẽ không có may mắn. Xem như em thật là có bản lĩnh đấy. Ngay cả anh cũng phải khâm phục. Vậy bây giờ em có dự định mua đất nữa không hay để tiền đó tiếp tục gửi ngân hàng?

Cô đáp.

- Em sẽ tiếp tục gửi ngân hàng để xài. Không mua đất nữa, chạy tới chạy luôi mệt lắm chứ? Em tuy ham tiền nhưng cũng sẽ không để mình mệt. Chừng nào hứng thú lại đi kiếm gì đó đầu tư tiếp thôi.

Hữu Trọng mỉm cười, anh đúng là cũng không muốn cô chạy tới chạy lui đấy. Cô là con gái đi nhiều như vậy anh thật không an tâm. Đột nhiên, anh nhớ ra một việc bèn nói.

- À... hiện tại có một việc em muốn đầu tư kiếm lời không?

- Việc gì vậy ạ?

- Anh, anh Tuấn và anh Minh định đầu tư cho Thanh Tú mở nhà hàng đó.

Cô kinh ngạc.

- Hả? Anh Tú mở nhà hàng?

- Ừ! Anh Minh rất là tiếc tài năng của Thanh Tú nên mới đưa ra ý kiến này. Thanh Tú tuy hiền nhưng cũng không phải là không thông minh. Tự đứng ra làm ông chủ cũng không khó khăn gì chỉ cần có người đứng ra bảo hộ và dẫn dắt một thời gian là có thể tự phát triển được rồi.

- Vậy ai sẽ là người đứng ra bảo hộ và dẫn dắt ạ?

- Là anh Minh! Chị anh ấy cũng đã trở về tiếp quản công ty lại rồi. Hiện tại anh ấy cũng rãnh rỗi chi bằng cùng Thanh Tú mở nhà hàng, anh ấy sẽ phụ một tay đứng ra quản lý bên kinh doanh và các vấn đề khác một thời gian. Chờ Thanh Tú cứng cỏi rồi sẽ giao toàn bộ lại Thanh Tú tự mình quản lý. Anh và anh Tuấn chỉ là người bỏ vốn đầu tư, đợi tới kỳ chia hoa hồng là được. Anh Tuấn không rành bên lĩnh vực nhà hàng, nên cũng không thể giúp gì được cho Thanh Tú nên cũng chỉ như anh bỏ vốn ra mà thôi. Nếu em muốn thì anh sẽ cùng em làm một phần, vậy là tới lúc chia hoa hồng em cũng sẽ có tiền.

Cô thắc mắc.

- Đầu tư nhà hàng tiền cũng không phải là con số nhỏ. Trong tay em hiện tại chỉ có mấy trăm triệu thì đầu tư cái nỗi gì?

Anh cười đáp.

- Anh nói anh và em một phần. Tức là anh sẽ cho em mượn một nữa để đầu tư chứ sao?

- Vậy có khác gì chỉ có mình anh đầu tư chứ?

- Khác chứ! Nếu mình anh đầu tư thì số vốn đó toàn bộ sẽ không rút ra được. Nhưng nếu cho em mượn một nữa đầu tư thì anh chỉ mất có một nữa vốn thôi. Nữa còn lại sau này em có tiền thì em sẽ trả cho anh. Vậy không phải anh chỉ bỏ một nữa ra à?

Cô lại hỏi.

- Nhưng biết chừng nào em có tiền trả lại anh đây?

- Chừng nào có thì trả. Anh cũng đâu cần gấp khi nào muốn mở rộng công ty thì anh mới cần thôi hiện tại thì chưa.

- Vậy nếu em không có tiền trả thì thế nào?

Anh thản nhiên nói.

- Cái ghế phó giám đốc kiêm trợ lý đang bỏ trống chờ em ra trường để ngồi đấy. Nếu không trả được thì làm công không ăn lương trừ nợ chứ sao?

Cô cười lớn.

- Ha ha ha... ôi... nếu vậy chắc em phải trừ nợ cả đời quá... ha ha ha...

Anh cũng tươi cười, anh chính là muốn cô trừ nợ cả đời đấy.