Nếu Ngày Ấy..

Chương 56: Thật là tiếc...



Hai người ôm bụng cười xong thì Thu Trúc lại thở dài nói.

- Đàn ông các anh chơi với nhau tốt thật đấy. Không như con gái bọn em chơi với nhau nhưng luôn ganh ghét, hơn thua, đố kỵ nhau. Tuy ngoài mặt tỏ ra thân thiết thật nhưng sau lưng thì cứ nói xấu, chơi xấu nhau thôi. Hiếm hoi lắm mới có một người bạn chân thành thật sự.

Hữu Trọng mỉm cười.

- Đàn ông bọn anh không phải là không hơn thua, ganh ghét, đố kỵ nhưng nếu muốn thì cứ đường đường chính chính mà đấu với nhau. Cần gì phải sau lưng dở trò tùm lum, những kẻ như vậy chỉ là hạng tiểu nhân không đáng làm đàn ông tí nào, cũng không ai nể phục.

Cô gật đầu.

- Ừm... chính vì như vậy mà em thích chơi với con trai hơn con gái đấy. Trong lớp em đa phần là chơi với con trai thôi chỉ là có nhiều đứa thật là phiền hễ cái là... Thu Trúc! Làm bạn gái mình đi... Thu Trúc! Làm người yêu mình đi... thật là phiền muốn chết.

Hữu Trọng nhíu mày hỏi.

- Vậy em giải quyết thế nào?

Cô nhe răng cười.

- Dĩ nhiên là cắt liên lạc, nghỉ chơi. Gặp mặt cũng không thèm hỏi xem là kẻ xa lạ chứ sao? Nếu không phải học chung lớp thì đừng hòng em cho chúng thấy mặt em. Chán chết đi được!

- Vậy chúng tỏ ra thế nào?

Cô nhún vai lắc đầu.

- Em không biết! Cũng không muốn biết!

Hữu Trọng lại thầm than trong lòng. "Em là cái đồ vô tình! Là yêu tinh hại người! Đã vậy mà cứ đi thả đào hoa tùm lum. Hu hu..."

Cùng lúc đó ở bên nhà đối diện.

Kiến Minh đang tiếp một vị khách, hai người có vẽ như là đã quen biết từ lâu và rất là thân thiết.

- Nào dzô...

Hai người đồng thời uống cạn ly bia. Uống xong, Kiến Minh bèn nói.

- Hôm nay sao có thời gian rỗi mà đến tìm tôi nhậu vậy?

Người đó đáp.

- Đang buồn! Không kiếm cậu nhậu thì kiếm ai?

Kiến Minh nhướng mày.

- À há... đại gia bất động sản Lý Hoàng Trung mà cũng có lúc buồn nữa sao? Buồn vụ gì? Thất tình à?

Nếu có Thu Trúc ở đây hẵn sẽ vô cùng bất ngờ khi thấy Hoàng Trung, người yêu kiếp trước từng ngủ với cô xong rồi biệt tích giang hồ, cũng là người cô hố mảnh đất một tỷ mấy lại là bạn thân của Kiến Minh. Hoàng Trung lắc đầu đáp.

- Nếu thất tình thì tôi đâu có buồn, không cô này thì kiếm cô khác. Tôi đang buồn vụ bán hố mãnh đất ở ngoại ô. Thật là tiếc...

Vụ Hoàng Trung bán hố mãnh đất đó thì kiếp trước Kiến Minh cũng đã biết, khi đó hắn cũng đi tìm Kiến Minh uống rượu nhưng là sẵn tiện gặp ngoài đường chứ không như bây giờ đến tận nhà. Nhưng cũng không có gì là thay đổi cho mấy, Kiến Minh nói.

- Làm ăn thì cũng có lúc vầy lúc khác, lúc ăn lúc thua. Cậu cũng đừng quá đau lòng, không phải cậu cũng còn rất nhiều đất đấy sao? Có thể gỡ gạt lại được mà. Hơi đâu mà buồn chi cho nó mệt.

- Tôi dĩ nhiên là biết nhưng cũng vẫn rất là tiếc luôn. Cậu biết không mãnh đất đó lúc tôi mua là 200 đấy, rốt cuộc bán ra chỉ có 195 thôi, lỗ 5 triệu còn thêm chi phí giấy tờ nữa. Thật là đau quá đi!

Kiến Minh khá là kinh ngạc, không phải kiếp trước hắn chỉ bán huề vốn và lỗ chi phí giấy tờ thôi sao? Sao bây giờ lại lỗ thêm 5 triệu nữa rồi? Kiến Minh thắc mắc hỏi.

- Cậu làm gì mà để lỗ giữ vậy chứ?

Hoàng Trung đau khổ nói.

- Trong giới cò đất chẳng biết ai tung tin đồn thất thiệt là khu vực đó sẽ bị quy hoạch. Cho nên tôi phải tranh thủ bán đổ bán tháo đi sợ tới khi quy hoạch thì lỗ còn nặng hơn. Thấy người mua chỉ là một con bé con lại không có người thân đi theo cùng nên đoán là tiểu thư con đại gia muốn ra ngoài trải nghiệm. Ban đầu ra giá 250 nhưng không ngờ cô bé đó lại là chuyên gia trả giá, dường như biết tôi cần bán nhanh hay sao mà cứ kéo giá xuống. Tôi nghĩ rằng dù sao cũng là một con bé con đi mua đất tuy giỏi trả giá nhưng mà lại không hề tìm hiểu trước điều gì lập tức mua ngay, sau này nơi đó quy hoạch thì nhất định sẽ bị người nhà mắn. Tôi cảm thấy thương hại nên đồng ý chịu lỗ. Tới lúc giao sổ tôi cũng còn áy náy lắm. Vài tháng sau chổ đó mà ra lệnh quy hoạch là rồi, cô bé đó coi như xong. Ai dè đâu...

Hắn lại tiếp tục ôm đầu đau khổ, nói tiếp.

- Ai dè đâu! Chổ đó không những không quy hoạch mà lại còn mở đường lớn trải nhựa, đất bắt đầu lên vù vù. Tôi mới hay tin được cô bé đó mới vừa bán mảnh đất đó trị giá 1tỷ tám đấy. Aaaa.... cậu thấy có đau không chứ? 195 triệu và một tỷ tám chỉ chưa đầy năm tháng... ô... ô...

Nhìn thấy cậu bạn thân mình than thở mà Kiến Minh cũng tiếc dùm. Kiếp này còn tệ hơn kiếp trước nữa, thử hỏi cậu ta không buồn sao được? Tuy không biết vì nguyên nhân gì mà lại có sự thay đổi kỳ lạ như thế nhưng theo như kiếp trước thì qua lần này cậu ta sẽ không bao giờ để tình trạng đó tái diễn nữa. Thời điểm hắn chết thì tên này đã là đại gia nổi danh trong giới bất động sản rồi. Kiếp này chắc không thay đổi đi.

Kiến Minh lại rót đầy ly bia đưa hắn.

- Thôi! Được rồi! Xem như cũng là một bài học để đời cho cậu. Nào chúng ta uống tiếp thôi.

Hoàng Trung cầm ly bia của mình lên liền lập tức uống cạn. Xong rồi hắn lại thở dài nói.

- Haiii... mà con bé đó cũng hên thật đấy! Không biết có phải là con ông cháu cha không mà có thể biết nơi đó sẽ không bị quy hoạch. Không những mua mãnh đất của tôi còn mua thêm một mảnh đất lớn khác. Hiện tại mãnh đó có người trả 10 tỷ mà chưa chịu bán đấy. Aiiii... cũng không biết cô bé đó đã có bạn trai chưa? Nếu chưa...

Hắn nhướng nhướng chân mày, Kiến Minh hiểu ý bèn cười chỉ chỉ vào hắn.

- A...ha... cậu định cua con gái người ta chứ gì? Cậu thật là...

- Vừa đẹp! Vừa giàu! Vừa giỏi... dại gì không cua.

Kiến Minh chỉ có thể lắc đầu cười cười, tên này là bạn thân của hắn chơi với nhau từ nhỏ cho tới bây giờ. Nếu nói hắn thích chơi gái thì tên này lại thích cua gái hơn. Cô gái nào lọt vào tầm ngấm của hắn thì ít ai mà thoát được lắm. Chỉ là... hắn chỉ muốn quen chơi thôi, nếu người ta đòi tiến tới hôn nhân thì hắn sẽ cuốn gối chạy mất dép. Thậm chí nhờ người giả thành vợ hắn để nói chuyện điện thoại với người ta nữa. Hắn nhớ kiếp trước tên này có nói đã từng quen một cô gái rất dễ thương và hiền lành, đi chơi với nhau chỉ có thể cho nắm cao lắm là hôn môi chứ hoàn toàn không cho làm gì khác.

Hai người quen nhau cũng cỡ 4 hay năm năm gì đó. Nghe là dài đấy nhưng tính ra số lần gặp rất ít, vì công việc của tên này không cho phép hắn có thời gian bên cạnh bạn gái nhiều, mà cô gái đó cũng vô cùng thông cảm luôn. Thật đúng là một cô gái tốt. Tuy nhiên, sau khi tên này đã dụ dỗ được cô gái đó rồi thì khi người ta muốn tiến tới hôn nhân hắn cũng vẫn tật cũ bỏ đi mất dạng. Hắn nói hắn không muốn bị ràng buộc. Tuy nhiên, sau hai năm bôn ba khắp nơi quen không ít bạn gái nhưng chẵng người nào có thể được như cô gái đó cả. Đa phần đều muốn ăn tiền hắn thôi lại không bao giờ thông cảm, hay hờn giận tùm lum rất là mệt. Có người quen một lúc tới hai ba thằng lận.

Hắn lại nhớ về người yêu cũ muốn quay trở về làm lại từ đầu, định cũng sẽ kết hôn đấy. Thế nhưng, người ta đã có tình yêu mới đâu còn nhớ gì tới hắn. Đáng đời cho hắn lắm! Một cô gái tốt như vậy bỏ ra thì đương nhiên sẽ có người rinh rồi! Lúc đó, hắn cũng đi tìm Kiến Minh uống rượu giải sầu. Thời điểm Kiến Minh chết hắn cũng chưa có vợ thì phải?

Nhớ tới dĩ vãng, Kiến Minh bèn nói.

- Cậu cũng đừng đụng ai cũng cua rồi khi người ta muốn tiến tới hôn nhân rồi cậu lại chạy mất dạng. Sẽ có một ngày cậu phải vì điều đó mà đau khổ đấy!

Hoàng Trung chợt nhìn Kiến Minh như nhìn một người ngoài hành tinh.

- Này... hôm nay cậu bị sao thế hả? Đột nhiên sao nói những lời đầy trắc ẩn vậy?

Kiến Minh lắc đầu.

- Không bị gì! Chỉ là tôi lo cho cậu thôi! Thôi đừng nói nữa uống tiếp đi!

Lại một ly nữa xuống bụng, sau đó là vài miếng mồi bỏ vào miệng nhai. Hoàng Trung lại nói.

- Này... nhậu xong tôi với cậu đi tìm vài em xả hơi thế nào? Tôi phát hiện một quán mới mở gà còn non tơ lắm.

Kiến Minh lắc đầu.

- Không hứng thú...

Khụ... khụ... khụ...

Hoàng Trung bị sặc.

- Gì hả? Phải cậu không vậy Minh? Hay người nào giả dạng hả?

Kiến Minh uống một ít bia.

- Là tôi! Không ai giả dạng cả. Chỉ là bây giờ tôi không còn hứng thú với phụ nữ nữa.

Hoàng Trung trợn mắt há hốc mồm.

- Cậu... cậu... không hứng thú với phụ nữ... không lẽ cậu... cậu... định...

Hắn đưa tay chỉ chỉ Kiến Minh rồi chỉ chỉ vào hắn. Kiến Minh hiểu hắn là muốn nói gì, bèn nhướng mày đáp.

- Yên tâm! Tôi cũng không hứng thú với đàn ông.

Hoàng Trung thở phào nhẹ nhõm nhưng lại tò mò.

- Vậy cậu hứng thú với gì vậy?

Kiến Minh quay mặt ra cửa nhìn sang nhà đối diện vuốt vuốt cằm, liếm liếm môi. Hoàng Trung nhìn thấy cử chỉ này của hắn thì biết hắn đang nghĩ tới thứ mà hắn hứng thú. Nhưng mà... bên ngoài trời đang tối thui mà hắn nhìn ra đó làm gì? Có gì ngoài đó để hắn hứng thú chứ?

Mặc cho Hoàng Trung chấm hỏi đầy đầu, Kiến Minh vẫn không thèm nói. Hắn đang nghĩ tới Thu Trúc nha. Lần sau không biết nên để cô khỏa thân theo kiểu nào để cho hắn vẽ đây? Sau đó lại hôn nơi đó của cô một chút. Ưm... nghĩ tới hắn đã thèm rồi a. Nhưng bây giờ không thể bay qua nhà đối diện mà đem cô về được. Đành tối nay đem bức tranh lần trước vẽ ra mà hôn đỡ vậy. Ừ... dù đã chết đi sống lại một lần hắn cũng vẫn luôn là tên biến thái. Chỉ là kiếp này hắn chỉ biến thái đối với cô thôi.