Một buổi sáng đẹp trời, Thu Trúc đi lên sân thượng chăm sóc khu vườn nhỏ của mình. À... quên nói, từ lúc lên đây ở, mỗi khi rãnh rỗi cô đã dần dần biến cái sân thượng của Hữu Trọng thành một khu vườn trồng đủ các loại rau, củ, quả và hoa cảnh rồi a. Cô vẫn là thích trồng trọt nhất. Hữu Trọng mỗi lần thấy cô như vậy lại nói cô giống ba. Hồi đó ông cũng vậy, trên sân thượng lúc nào cũng đầy ấp rau, củ, quả. Và cô đã tươi cười hất cằm lên nói với anh rằng.
- Em là con của ba sao không giống cho được.
Hữu Trọng lại cười rồi nhéo mũi cô một cái.
- Ừ! Em mới là con của ba! Còn anh đầu thai lên đòi nợ ba. Hì hì...
Trong lúc đang một mình loay hoay hái mấy quả cà chua chín mọng, chợt cô nghe một tiếng gọi quen thuộc.
- Trúc!
Cô ngơ ngác nhìn xung quanh tìm kiếm nơi phát ra tiếng gọi.
- Anh ở đây này nhìn đi đâu vậy?
Cô nhìn sang sân thượng nhà kế bên thì thấy Anh Tuấn đang đứng dựa lan can mà nhìn cô tươi cười. Cô kinh ngạc đứng lên đi lại chổ anh.
- Anh Tuấn! Sao anh lại ở bên đó vậy?
Anh đáp.
- Nhà của anh thì anh ở có gì đâu mà lạ?
Thu Trúc càng kinh ngạc. Hai bên nhà của Hữu Trọng, một bên đang được xây cất, còn một bên là căn nhà cũng bằng với nhà anh hiện đang cho một gia đình gồm hai vợ chồng và bốn đứa con thuê ở. Hình như mấy hôm trước đã dọn đi rồi. Không lẽ Anh Tuấn đã thuê lại sao? Cô hỏi.
- Anh đã thuê căn nhà này hả?
Anh phì cười, từ bên đó phóng một cái vèo qua đây. Đưa tay gõ nhẹ trán cô một cái.
- Đồ ngốc! Anh có vựa kiểng trên này cần gì phải thuê nhà ở. Đây là anh đã mua lại đó.
- Hả? Anh mua? Từ lúc nào?
- Một tháng trước rồi! Nhưng vì để người thuê có thời gian tìm nhà mới dọn đi nên chưa có qua ở liền được.
- Vậy anh đã dọn qua đây khi nào vậy? Sao không cho em biết?
Anh tươi cười đáp.
- Mới dọn tới hôm qua thôi! Anh muốn tạo cho em một bất ngờ.
Cô vui mừng nhưng lại thắc mắc hỏi.
- Đúng là bất ngờ thật đó! Nhưng sao anh không mua ở gần dựa kiểng của anh cho nó tiện? Nhà bên đó cũng rẻ hơn bên này rất nhiều...
Anh liếc xéo cô.
- Còn không phải vì em sao? Cái đồ vô lương tâm, anh muốn ở gần em không được à?
Cô sửng sờ. Anh đâu phải không có em gái vì sao lại phải vì cô mới qua đây? Cô chỉ là em kết nghĩa đâu phải em gái ruột của anh đâu?
Anh Tuấn thấy cô nhìn trân trân vào anh thì chợt phát hiện vừa rồi mình đã lỡ lời. Cô tinh ý như vậy nếu như mà cô nhìn ra anh yêu cô thì mệt. Anh bèn tươi cười xoa đầu cô nói.
- Ha ha... gì mà nhìn anh dữ vậy! Cảm động lắm phải không? Nhưng mà... vừa rồi anh nói chơi đó không phải thật đâu em đừng có mơ nhé!
Cô đen mặt, đạp vào chân anh một cái.
- Đáng ghét anh. Dám ghẹo em.
- Ui da....
Anh Tuấn ôm chân la đau.
- Em ác thật đó! Giậm anh gãy xương rồi nè... đau quá đi...
- Hứ... đáng đời...
Anh Tuấn mỉm cười lại vịnh vai cô nói.
- Thôi được rồi! Đừng giận anh nữa. Thật ra anh mua bên đây để tiện cho Thanh Tú đi đi về về thôi. Em không nghe Hữu Trọng nói nó sắp cùng bọn anh mở nhà hàng sao. Hữu Trọng nói em và Trọng là chung một phần mà.
Thu Trúc mới sực nhớ ra, liền hô.
- A... em nhớ rồi! Hôm bửa anh Trọng có nói với em. Vậy chừng nào nhà hàng khai trương vậy?
- Là tuần sau.
- Tuần sau à?
- Ừ! Đến bửa đó em cũng phải có mặt mà. Cổ đông quan trọng như em thì làm sao mà thiếu được.
Cô sờ sờ mũi.
- Cổ đông gì chứ? Toàn là anh Trọng bỏ ra không. Em có đồng xu cắt bạc nào đâu?
Anh Tuấn nói.
- Dù em không bỏ tiền nhưng nếu không vì em thì Thanh Tú chịu đồng ý mở nhà hàng sao?
Cô ngạc nhiên.
- Vì em?
Anh gật đầu.
- Em có còn nhớ lần đầu tiên em ăn món ăn nó nấu em đã nói gì không?
Cô ngơ ngác.
- Em đã nói gì?
Anh chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ.
- Em đúng là dễ quên. Em nói nếu ngày nào cũng được ăn món ăn nó nấu thì hay biết mấy. Em nhớ lại đi. Em có nói câu đó không?
Thu Trúc khựng lại, bồi hồi nhớ lại bửa tiệc ngày hôm đó. Dù ăn đã no căng nhưng cô vẫn chưa đã thèm, bèn nói đùa một câu.
- Anh Tú nấu ngon quá! Nếu ngày nào cũng được ăn món anh nấu thì hay biết mấy.
Đó chỉ là câu nói đùa cửa miệng của cô thôi, ấy thế mà hắn lại để trong lòng. Anh Tuấn nói tiếp.
- Lúc về Kiến Minh mới nói nếu Thanh Tú muốn mở nhà hàng thì hắn sẽ giúp làm người bảo hộ cho. Nó trở về đã suy nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết định đó. Xưa nay tính tình nó rất lạc quan không muốn suy nghĩ nhiều cho mệt đầu óc vậy mà việc đó nó lại suy nghĩ đấy. Nó nói nếu như nó mở nhà hàng thì em lúc nào cũng sẽ được ăn món nó nấu. Chỉ cần như vậy thôi thì nó cũng cảm thấy hạnh phúc.
Thu Trúc thở dài lắc đầu.
- Anh ấy đúng là đồ ngốc.
Nhưng mà... có ai yêu mà không ngốc không? Ngay cả cô cũng đã từng ngốc như vậy mà. Tuy nhiên, hắn lại ngốc hơn cô rất nhiều. Cô chỉ yêu người đã từng mở lời, tỏ thái độ yêu cô nhưng còn hắn biết rỏ cô vô tình sao mà vẫn cứ yêu vậy.
Anh Tuấn cũng gật đầu khe khẽ đáp.
- Đúng vậy! Nó rất ngốc...
Trong lòng lại bổ sung "Anh cũng ngốc, Hữu Trọng cũng ngốc và..." anh nhìn sang ngôi nhà đối diện rồi lại thở dài "lại thêm một tên nữa cũng ngốc"
Đã biết em vô tình sao lòng anh cứ yêu
Đã biết em hững hờ sao anh vẫn cứ thương
Đã biết con tim em là mùa đông giá băng
Đã biết yêu em rồi anh mang nặng nỗi đau thương.
Ấy thế mà anh cũng lao đầu vào yêu em đấy thôi.
Nhưng rồi Thu Trúc lại nói.
- Nhưng như vậy có lẽ sẽ tốt cho anh ấy. Biết đâu khi trở thành ông chủ rồi anh ấy sẽ thay đổi thì sao? Con người ta là vậy đó. Khi bước vào môi trường khác nhau, tiếp xúc với những con người khác nhau thì bản thân cũng sẽ từ từ thay đổi để thích ứng. Có lẽ một ngày nào đó Thanh Tú luôn hiền lành, thật thà, chất phát sẽ không còn nữa. Phải không?
Anh Tuấn lắc đầu.
- Anh không biết!
Anh không biết liệu bản tính của Thanh Tú sẽ thay đổi không? Nhưng anh biết chắc một điều tình yêu Thanh Tú dành cho cô sẽ không bao giờ thay đổi, cũng giống như anh, như Hữu Trọng cũng sẽ không thay đổi.
Anh chợt thấy mấy quả cà chua trên tay cô liền hỏi.
- Em đang hái cà chua à?
Cô cười đưa cho anh một quả.
- Dạ! Anh ăn không? Rau sạch không thuốc trừ sâu. Tốt cho sức khỏe.
Anh nhận quả cà chua từ tay cô, không ngần ngại đưa lên miệng cắn một miếng. Anh nhăn mặt.
- Ưm... thật chua...
Thu Trúc cũng cắn một quả ăn ngon lành và nói.
- Cà chua không chua sao gọi cà chua.
Anh cười.
- Ừ... nhưng rất là ngon.
Vì đó là chính tay cô trồng và hái cho anh. Dù nó có chua đến không nuốt nỗi anh cũng sẽ cảm thấy đó mới chính là mỹ vị ngon nhất trên đời.
- Này... hai người ăn cái gì thế hả? Cho tôi ăn với.
Nghe tiếng gọi bên nhà đối diện truyền qua. Nhìn sang thì thấy Kiến Minh đang đứng ở hành lang tầng ba vãy tay chào họ. Anh Tuấn bước ra dơ quả cà chua đang ăn dở, cười nói.
- Cà chua! Ăn không?
Kiến Minh gật đầu.
- Ăn!
Thu Trúc đưa cho Anh Tuấn một quả, Anh Tuấn liền ném qua, Kiến Minh đưa tay chụp một cách rất dễ dàng làm Thu Trúc vô cùng ngưỡng mộ. Khoảng cách từ đây qua đó cũng khoảng mười mấy mét mà người ném người chụp tỉnh bơ, như cô chắc không được rồi. Kiến Minh đưa quả cà chua lên miệng cắn nhai ngon lành, rồi nói.
- Bé con! Anh chấm cái vườn rau của em rồi đó nha! Chắc anh phải chuyển nhà sang ở kế bên em để lén trộm quá.
Anh Tuấn liền nói.
- Chắc không được rồi anh bạn ạ! Vì tôi đã chuyển qua ở rồi! Anh có muốn thì đợi bên kia xây xong đi. Mà chắc cũng còn lâu đấy. Tới lúc đó thì tôi đã trộm hết rồi còn đâu. Ha ha...
Kiến Minh tỏ vẽ tiếc nuối.
- Haiii... vậy thì thật đáng tiếc. Chắc tôi phải bắt cầu vượt từ đây qua đó để nhanh tay trộm với anh thôi.
Anh Tuấn lại nói.
- Cần gì cầu vượt cho nó mắc công. Anh có thể lấy dây đi thăng bằng hay đu qua cũng được mà. Vấn đề là anh có dám liều không đã.
Kiến Minh dơ cho Anh Tuấn ngón tay cái.
- Ý này rất hay! Tôi phục anh rồi. Để lần sau tôi sẽ kiếm sợi dây đu qua. Gì chứ liều mạng thì Quách Kiến Minh này không sợ đâu. Chỉ sợ trộm không được thứ muốn trộm thôi.
Anh Tuấn gật đầu.
- Đúng vậy! Leo qua không khó! Cái khó là trộm thứ cần trộm kìa.
Hai người ý vị nhìn nhau, rồi liếc liếc sang cô nàng nào đó đang vô tư nhìn nghe họ nói chuyện mà cười. Cô không hề biết rằng thứ họ muốn trộm ở đây chính là cô đấy. Trộm rau không khó, khó là trộm người trồng rau kìa. Ngay cả Hữu Trọng ở chung nhà mà còn không trộm được thì huống chi là họ. Nhưng dẫu biết rằng là khó nhưng họ vẫn cứ muốn trộm cho bằng được đấy. Ai bảo cô là người họ yêu nhất làm chi.