Nếu Trong Lòng Anh Có Em

Chương 5:




Rời khỏi tiệm bán báo, điện thoại di động của Tăng Hảo đổ chuông, cô cầm lên xem thì thấy màn hình thông báo cuộc gọi của Hạ Nại.
“Hảo Hảo, bây giờ cậu có rảnh không? Muốn gặp cậu quá, cùng đi ăn mì nhé?” Hạ Nại cười trong trẻo: “Tớ vừa rời khỏi buổi triển lãm tranh, bắt xe đến chỗ cậu cũng chỉ mất hơn 10 phút thôi, tớ đến đón cậu.”
“Ok, tớ chờ cậu đến.” Tăng Hảo nói.
Hơn mười phút sau, Hạ Nại ngồi taxi tới, cô hạ cửa kính xuống rồi ló đầu ra, để lộ gương mặt nhỏ nhắn, xinh xắn: “Hảo Hảo, ở đây.”
Tăng Hảo rảo bước đi về bên đó, mở cửa lên xe.
Hôm nay Hạ Nại ăn mặc rất thoải mái, bên trên là áo phông đen kín đáo, trên áo có hình thiên nga đính cườm, sáng long lanh, bên dưới là chiếc váy ngắn màu cà phê, để lộ đôi chân mềm mịn thon dài thẳng tăm tắp, đi đôi giày mũi nhọn tán đinh hiệu Christian Louboutin màu hồng đậm, khiến làn da trắng như tuyết của cô trở nên xinh đẹp vô ngần.
Xưa nay Hạ Nại vẫn luôn là người biết ăn mặc, quan trọng là cô nàng có phong cách của riêng mình, mỗi lần xuất hiện đều khiến Tăng Hảo ngạc nhiên.
“Đi ăn ở tiệm mì gia đình phía đông thành phố nhé, lâu lắm rồi không ăn mì thịt bò ở đó, nhớ chết mất!” Hạ Nại cười nói.
“Ừ, nước ô mai ở đó cũng chính hiệu!” Tăng Hảo duỗi thẳng chân, tạo cho mình một tư thế thoải mái.
Đến quán mì gia đình, hai cô gái mỗi người gọi một bát mì thịt bò to. Lúc chờ đồ ăn, Hạ Nại buông di động xuống, ngón tay mảnh mai gõ nhẹ lên mặt bàn, hỏi một cách rất tự nhiên: “Công việc của cậu thuận lợi chứ? Làm việc với Mộ Nhất Tuân thế nào?”
“Tạm thời thì không có vấn đề gì, Mộ Nhất Tuân cũng giống những ông chủ bình thường chỉ biết đến công việc, không dễ gần nhưng không khó ở chung.”
Dường như Hạ Nại không quen lắm với hai từ “ông chủ”, cô khẽ lắc đầu: “Nghiêm khắc mà nói thì anh ấy không phải thương nhân. Anh ấy không thiếu tiền, cũng không hứng thú gì với tiền bạc.”
“Sao cậu biết?” Đến lượt Tăng Hảo tò mò.
“Tớ nghe một đàn chị nói, bối cảnh gia đình nhà họ Mộ không đơn giản, không phải thuộc dạng giàu có bình thường, thậm chí ở Canada họ còn có một hòn đảo nhỏ rộng 31 héc-ta.” Hạ Nại nói tiếp: “Tin tức của đàn chị này xưa nay rất chuẩn xác, cơ bản không có gì khác với sự thật, nên tớ cảm thấy độ tin cậy rất cao. Hơn nữa, tác phẩm của anh ấy hoàn toàn không nhuốm một chút hơi thở thương mại nào, không lấy lòng người mua, cũng không hướng đến những nhà sưu tập nổi tiếng. Có thể cố chấp như thế chứng tỏ anh ấy thật sự không thèm khát tiền bạc.”
“Vậy à.” Tăng Hảo hơi đăm chiêu.
“Hảo Hảo.” Đột nhiên Hạ Nại đổ người về phía trước, đôi mắt ánh lên dáng vẻ khác hẳn ban nãy: “Cậu bảo anh ấy có vẻ ngoài rất bắt mắt đúng không?”
“Ừ, nếu chỉ xét về diện mạo, anh ta cũng thuộc hàng yêu nghiệt đấy.”
“Còn đẹp hơn cả Takashi Kashiwabara?” Thần tượng của Hạ Nại chính là Takashi Kashiwabara.
“Takashi Kashiwabara? Tớ không thích anh ta nên cảm thấy Mộ Nhất Tuân đẹp hơn.”
Hạ Nại cụp mắt xuống, hàng mi dài che giấu cảm xúc thật của cô, cô thuận tay nhấc tách trà lên nhấp một ngụm: “Hảo Hảo, tớ muốn tận mắt nhìn thấy anh ấy.”
Tăng Hảo thoáng do dự, lần trước cô đã thử giúp Hạ Nại bày tỏ sự ngượng mộ với Mộ Nhất Tuân rồi nhưng rõ ràng anh ta tỏ ra là người không thích tiếp xúc với fan hâm mộ. Trong hai ngày làm việc với nhau, cô cũng cảm thấy trên người Mộ Nhất Tuân có một loại hơi thở “Muốn sống đừng đến gần”, có lẽ anh ta không thích giao tiếp với người lạ. Nhưng Hạ Nại lại là fan cuồng của anh ta, là một người bạn, cô không thể không giúp.
“Tớ đã thích anh ấy từ hồi học cấp ba. Lúc nhìn thấy bức tranh “Tây An tìm lại vật đánh mất” của anh ấy, tớ có cảm giác như cả linh hồn đều bị hút vào một vùng đất bao la.” Hạ Nại thong thả nói: “Anh ấy rất khiêm nhường, tác phẩm không có nhiều nhưng mỗi tác phẩm đều là nghệ thuật chân chính, tỉ mỉ, hoàn chỉnh, lay động lòng người. Sự khác nhau lớn nhất giữa anh ấy và các họa sĩ đương đại nằm ở chỗ tác phẩm của anh ấy không cố tạo ra sự huyền ảo, mà trực tiếp tạo cho người ta mỹ cảm và sự rung động rất lớn, xem nhiều sẽ thấy mê mẩn, sẽ tò mò muốn biết ngoài đời anh ấy trông như thế nào, giọng nói của anh ấy ra sao… Chẳng giấu gì cậu, có một thời gian tớ đã chết mê chết mệt anh ấy, cả ngày chỉ cầm tác phẩm của anh ấy, xem đi xem lại không thấy chán.”
Cô nàng thong thả biểu đạt niềm ái mộ, tôn kính dành cho Mộ Nhất Tuân. Trên gương mặt trắng trẻo dần hiện lên một lớp màu phớt hồng, dưới ánh đèn càng đẹp đến say lòng.
“Nhưng bây giờ thực sự tớ vẫn chưa quen anh ta lắm, tớ chẳng qua chỉ là một nhân viên làm việc trong văn phòng của anh ấy mà thôi, nếu tùy ý mời cậu đến thăm quan hình như không hay lắm thì phải.” Tăng Hảo nói thật lòng.
“Tớ biết.” Hạ Nại nhỏ nhẹ nói: “Nhưng tớ không kiềm chế được nỗi buồn, trước đây anh ấy sống ở Anh, xa đến mức tớ không thể với tới, nhưng bây giờ Mộ Nhất Tuân đã về nước rồi, lại còn cùng sống trong một thành phố với tớ, cách tớ gần như vậy thế mà ngay cả diện mạo anh ấy tớ còn chưa được nhìn thấy, tớ không chịu nổi.”
Lúc nói chuyện, điện thoại di động của Hạ Nại đổ chuông, cô chỉ khẽ đưa mắt liếc qua mà không bắt máy.
“Điện thoại của ai thế?”
“Ngoài Tập Hoán Văn thì còn ai nữa?” Hạ Nại tự giễu.
“Anh ấy à? Sao cậu không nghe?”
Hạ Nại bấm nút từ chối, chuyển sang chế độ im lặng rồi để điện thoại sang bên cạnh, “Dạo này anh ta bám chặt quá, tớ sắp không chịu nổi nữa rồi.”
“Sao cơ? Anh ta vẫn chưa vượt qua thời kỳ thử thách của cậu à? Tớ thấy đã lâu như vậy rồi, trường chinh ngàn dặm cũng phải đến đích rồi chứ, cậu cũng nên chấp nhận cho anh ta cái danh phận bạn trai đi thôi.”
Trong lúc hai cô gái tán gẫu, chủ quán bưng hai bát mì thịt bò to lên.
Hạ Nại cầm đũa đảo mì trong bát, lắc đầu: “Hảo Hảo, tớ thật sự không thích anh ấy.”
Tăng Hảo ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Chuyện tình cảm của cậu thì tự cậu quyết định, nhưng làm bạn, tớ nói một câu thật lòng: Tập Hoán Văn là một lựa chọn thực sự không tồi, làm việc nghiêm túc, hòa đồng với mọi người, công việc và hoàn cảnh gia đình đều tốt, quan trọng là một lòng một dạ với cậu, tớ thấy anh ta chẳng chê vào đâu được.”
Thời gian Tập Hoán Văn theo đuổi Hạ Nại đã gần một năm rưỡi, Tăng Hảo đã được chứng kiến một cách trọn vẹn năm chữ “Người si tình trên đời”, bất kể là mùa nào, xuân hạ thu đông, bất kể gió mưa bão táp, ngày nào anh ta cũng lái xe tới đón Hạ Nại từ rất sớm, ngay cả vào những tháng lạnh nhất trong năm thì cốc trà sữa táo đỏ đều nóng hôi hổi do được anh chàng ủ ấm trong lòng. Hạ Nại học hội họa, Tập Hoán Văn vô cùng ủng hộ giấc mơ của cô, ngay cả hợp đồng làm việc sau khi tốt nghiệp Hạ Nại ký với một công ty triển lãm tranh nổi tiếng ở thành phố này cũng nhờ vào mối quan hệ của ông cậu Tập Hoán Văn mới có thể thuận lợi giành được.
Nhiều lúc Tăng Hảo thấy hâm mộ Hạ Nại, cô từng nếm trải cảm giác yêu như xa như gần, cũng từng nếm thử cảm giác thất tình, dối trá và sụp đổ. Đối với cô, việc bên cạnh Hạ Nại có một người đàn ông nguyện hy sinh cho cô ấy với bất cứ giá nào như thế, thật sự rất hạnh phúc. Nếu là cô, cô sớm đã bị Tập Hoán Văn làm cảm động rồi.
“Tớ biết bản thân anh ta không tồi, đối xử với tớ rất tốt nhưng tớ thật sự không thể nào yêu anh ta được.” Hạ Nại thở dài: “Anh ấy kém xa người đàn ông lý tưởng của tớ, ở bên anh ấy, tớ hoàn toàn không cảm nhận được cảm giác của tình yêu.” Nói đến đây, cô dừng lại một lát, trong đầu hiện ra bóng hình khiến mình ngày đêm mong nhớ khiến giọng nói như cô gái trẻ ôm ấp ái tình: “Người đàn ông lý tưởng của tớ có thể khiến tớ tôn sùng, ngưỡng mộ, có thể khiến tớ ngoan ngoãn nghe lời chứ không phải người như Tập Hoán Văn, tớ nói gì anh ta làm nấy.”
“Vậy nếu cậu thật sự không thích Tập Hoán Văn thì hãy mau chóng nói rõ với anh ấy, đừng để anh ấy cứ lãng phí thời gian vì cậu mãi thế này, như thế thật vô đạo đức.” Tăng Hảo nhắc nhở.
Vẻ mờ mịt thoáng hiện trong đôi mắt đẹp của Hạ Nại, cô lập tức mỉm cười: “Biết rồi.”
*
Sáng thứ hai, Mộ Nhất Tuân nhận được lời mời tham gia buổi diễn thuyết ở viện nghệ thuật của thành phố H, Tăng Hảo cùng đi.
Vì trước đó Mộ Nhất Tuân đã nhắn tin cho cô, bảo Tăng Hảo đợi anh ở cửa phía Tây của viện nghệ thuật nên Tăng Hảo ngồi xe bus đến viện nghệ thuật nằm trong khu văn hóa ở phía bắc thành phố. Lúc đến nơi đã thấy có rất nhiều người đứng ngoài cửa.
Điều này khiến Tăng Hảo thật bất ngờ, cô nghĩ chỉ có ngoài cửa rạp chiếu phim, nhà hàng hay trung tâm thương mại mới có thể đông đúc thế này chứ không ngờ một nơi “quá cao siêu ít người hiểu” như viện nghệ thuật lại diễn ra cảnh tượng người qua người lại tấp nập đông vui.
Tìm được cửa phía tây nhưng lại không thấy Mộ Nhất Tuân.
Đang trong lúc bối rối thì Mộ Nhất Tuân gọi điện tới, anh nói mình đang ở nhà hát trên tầng hai, bảo cô đi thẳng lên đó tìm mình.
Nhận được lệnh, Tăng Hảo rảo bước vào trong, đi thang máy lên tầng hai nhưng lại bị chặn ở ngoài nhà hát. Một nữ nhân viên với vẻ mặt nghiêm túc, búi tóc, mặc đồng phục màu xanh lam nhìn kỹ Tăng Hảo, giọng nói không hề khách khí: “Cô là ai? Có giấy vào cửa không?”
“Không, tôi là…”
Chưa nói xong đã bị ngắt lời: “Không có giấy vào cửa thì không được vào, bất cứ ai cũng không phải ngoại lệ.”
“Tôi là trợ lý của Mộ Nhất Tuân, là nhân viên làm việc trong văn phòng của anh ấy.” Tăng Hảo nói rõ thân phận.
Ngay lập tức, nữ nhân viên nhìn cô bằng ánh mắt cẩn trọng, còn mang theo chút vẻ khinh thường: “Cô? Theo tôi được biết, anh ấy không có nhân viên khác giới. Nếu tôi đoán không nhầm, chắc cô là fan hâm mộ của anh ta chứ gì. Nhắc cô một câu, hôm nay ở đây diễn ra hoạt động lớn, có lãnh đạo ghé thăm chứ không phải chương trình nhố nhăng có thể thoải mái vào xem. Nếu cô có mục đích khác muốn trà trộn vào trong, tôi sẽ gọi bảo vệ…”
“Tăng Hảo.” Giọng nói trầm trầm, trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên.
Tăng Hảo liền ngẩng lên nhìn, Mộ Nhất Tuân đang đứng ở cửa.
Nữ nhân viên sững người một lát, quay lại nhìn, đúng là Mộ Nhất Tuân.
“Mau vào đi.” Mộ Nhất Tuân làm một động tác tay.
Nữ nhân viên nghi ngờ một lát rồi tỏ ra cung kính: “Ngài Mộ, cô ấy đúng là người ngài đưa tới sao? Lúc trước hình như ngài chưa nói là sẽ đưa nhân viên đến.”
Mộ Nhất Tuân chẳng thèm nhìn nữ nhân viên đó đến một lần. Anh liếc mắt nhìn cô, đi tới rồi ôm lấy bả vai Tăng Hảo, hai hàng lông mày khẽ chau lại, nói giọng trách móc: “Sao chậm chạp mất thời gian thế?”
Cứ thế, Tăng Hảo thuận lợi vào trong cùng thầy Mộ, chỉ còn nữ nhân viên kia xấu hổ đứng ở đó, mặt đỏ bừng.
Hôm nay Mộ Nhất Tuân ăn vận sang trọng, âu phục kiểu Anh của hãng Scabal, áo sơ-mi xám nhạt, cà vạt kẻ sọc dọc xanh lam đậm, trông thật hoàn mỹ. Tăng Hảo được anh ôm vai đưa vào trong, vì khoảng cách quá gần, cô có thể ngửi thấy mùi nước cạo râu thoang thoảng trên người anh, chắc là sáng nay mới chỉnh trang lại, cô thầm nghĩ.
Tay anh đặt trên vai Tăng Hảo bằng một lực vừa phải, lúc Tăng Hảo quay sang, hai má không cẩn thận đụng phải mu bàn tay anh, phát hiện mu bàn tay anh rất lạnh, có lẽ là do điều hòa ở đây để ở nhiệt độ thấp quá.
“Cô cứ ngồi ở đây.” Mộ Nhất Tuân đưa cô đến chỗ ngồi.
Tăng Hảo gật đầu.
Hôm nay có không ít nghệ thuật gia xuất hiện ở đây, tuy Tăng Hảo không biết nhiều nhưng từ những cái bắt tay và cách nói chuyện thân thiện của họ, cô đoán được họ đều là những nhân vật đứng đầu trong nhiều lĩnh vực. Mộ Nhất Tuân ngồi ở hàng ghế đầu tiên, thỉnh thoảng lại có người chủ động đến bắt chuyện với anh, đa số anh đều lịch sự đáp lại nhưng không tỏ ra quá nhiệt tình. Chỉ có một ông lão được nhân viên dẫn đến, run rẩy đi về phía anh, lúc này Mộ Nhất Tuân mới đứng dậy, cúi đầu đầy kính trọng rồi ôm lấy ông lão, rất trang trọng.
Tăng Hảo ngồi đó lặng lẽ quan sát Mộ Nhất Tuân. Chẳng bao lâu sau, tiếng bàn luận vang lên từ chỗ hai cô gái trẻ ngồi cạnh.
“Nhìn đi, anh ấy chính là Mộ Nhất Tuân.”
“Ai?”
“Ghế thứ 7 bên trái, hàng đầu tiên… Anh ấy quay lại kìa.”
“Thật á? Thật là anh ấy sao? Vừa nãy lúc vào đây tớ có nhìn thấy anh ấy, cứ nghĩ đó là người mẫu hoặc nam diễn viên không nổi tiếng nào đó. Trông anh ta cũng không giống bậc thầy trong nghệ thuật nhỉ, đẹp trai chết mất…”
“À này, có phải chúng ta nói to quá không… Hình như anh ấy nhìn về phía chúng ta đấy!”
Đúng là Mộ Nhất Tuân có liếc nhìn, nhưng dĩ nhiên không phải nhìn họ mà anh bình tĩnh đưa mắt liếc qua Tăng Hảo, dường như muốn xác nhận xem cô có ngoan ngoãn chờ mình ở đó không?
Tăng Hảo vội nở nụ cười và gật đầu, Mộ Nhất Tuân thu ánh mắt lại, quay đi, ngồi xuống, vắt chéo hai chân.
Buổi diễn thuyết chính thức bắt đầu, sau khi lãnh đạo Bộ Văn hóa phát biểu, nhân vật lên sân khấu phát biểu sau đó chính là các bậc thầy nghệ thuật. Có người mang phong cách dí dỏm hài hước, có người mang phong cách sắc bén, sâu sắc, có người thì chín chắn điềm đạm, khiến người ta buồn ngủ.
Không có chủ đề giống với mấy diễn giả trước, người thì lo lắng về thực trạng giáo dục nghệ thuật ở Trung Quốc hiện nay, hay phê bình sự thiếu sót của chủ nghĩa hậu hiện đại, hay châm biếm sự phân tán sa đoạ của “nghệ thuật mạng”, bài diễn thuyết của Mộ Nhất Tuân ngắn gọn trôi chảy, nội dung cũng đơn giản, chủ yếu bàn luận về niềm vui mà nghệ thuật mang đến.
Anh chỉ nói trong 40 phút ngắn ngủi, cuối cùng còn trích dẫn câu chuyện của Ludwig Wittgenstein[1] và học trò.
[1] là một nhà triết học người Áo, người đã có công đóng góp quan trọng trong logic, triết học về toán, triết học tinh thần và triết học ngôn ngữ.
“Ludwig Wittgenstein nói, nếu suy cho cùng triết học chỉ là việc dùng những từ ngữ khó hiểu để nói về một đạo lý hoặc là can đảm dán lên một sự việc hoặc một sự vật nào đó một cái nhãn riêng biệt, mà không phải dùng cách nói đơn giản nhất, những từ ngữ phổ thông dễ hiểu nhất để trần thuật cho người ngoài nghe về những đạo lý mộc mạc nhất trong cuộc sống thì sự tồn tại của triết học sẽ chẳng có ý nghĩa gì. Ở điểm này, nghệ thuật cũng giống như triết học, nếu đến cuối cùng, nếu không phải để thể hiện một cuộc sống mộc mạc nhất, đơn giản và dễ hiểu nhất thì nó hoàn toàn là vô nghĩa. Tôi không phản đối bất kỳ trường phái nào, cũng không dàn hàng ngang, tồn tại tức là có lý, vấn đề là có thể tồn tại bao lâu, dĩ nhiên việc này cứ giao cho thời gian định đoạt là được. Cái tôi có thể làm chỉ là đại diện cho chính mình, thể hiện chính mình, nói với đông đảo các bạn rằng, nghệ thuật chính là một bát cơm trong mâm cơm, một cái ghế mà bạn ngồi, một đôi giày mà bạn đi, nghệ thuật có thể cách bạn rất gần, nó không phải tri âm tri kỷ, về bản chất, nghệ thuật cũng giống như…” Nói đến đây, Mộ Nhất Tuân dừng lại một lát, nhìn viên phấn trong tay: “Giống như viên phấn này, chỉ là một danh từ, một cách gọi mà thôi, bạn không cần phải kính nể hai chữ này. Nếu bạn kính nể và sợ hãi hai chữ đó, dần dần đẩy nó ra ngoài những nhu yếu phẩm cần thiết trong cuộc sống, bạn cảm thấy mình không cần có nó, cho rằng thứ đồ vật này chẳng có một chút giá trị sử dụng nào, thì đó chính là nỗi bi ai của nó.”

Giọng nói hạ thấp xuống, anh ngẩng lên, trong lơ đãng chạm phải tầm mắt của Tăng Hảo, chỉ khựng lại một giây, thế rồi anh hơi ngước lên, nhìn người dẫn chương trình, ý bảo phần của mình đã xong.
Tăng Hảo nín thở, hai tay nắm chặt lại, trong tai là sự im lặng ngắn ngủi. Khoảnh khắc đó, cô thấy rõ sự chắc chắn, trí tuệ, phong thái và tu dưỡng trong mắt anh, dường như đã hiểu được lý do tại sao Hạ Nại lại si mê Mộ Nhất Tuân đến thế.
Sau khi kết thúc, tất nhiên có rất nhiều vây lấy Mộ Nhất Tuân, trong đó đa số là nữ. Nữ học giả, nữ học trò, nữ phóng viên, nữ lãnh đạo, nữ nhân viên…
“Thầy Mộ, tôi có một câu hỏi.”
“Thầy Mộ, tôi còn có điểm chưa rõ.”
“Thầy Mộ, thầy có cái nhìn như thế nào về thực trạng giáo dục nghệ thuật hiện nay?”
Vì quá nhiều người hỏi nên Mộ Nhất Tuân bị vây kín ba vòng trong, ba vòng ngoài. Tất nhiên trong mắt Tăng Hảo, đám phụ nữ này ai nấy đều có dụng ý khác ngoài lời nói, nếu không thì tại sao lúc đặt câu hỏi lại phải nháy mắt, hơi mím môi, nói bằng giọng ỏn ẻn, khuỷu tay “chẳng may” va phải ngực thầy Mộ hết lần này đến lần khác, sao phải liên tục vén tóc?
Lúc Tăng Hảo tiến về phía đó, cô bị chiếc giày cao gót rất cao của người phụ nữ đằng trước giẫm lên rất mạnh.
“Ối.” Tăng Hảo không nhịn được khẽ rên lên.
“Xin lỗi, tôi không trông thấy cô.” Người phụ nữ quay lại, tỏ vẻ áy náy: “Không sao chứ?”
Mộ Nhất Tuân – mặt trăng giữa cả trời sao - chợt lên tiếng: “Tăng Hảo.”
“Tôi ở đây.” Tăng Hảo vội vàng giơ tay báo hiệu.
“Cẩn thận một chút, đừng để bị giẫm đạp nữa.” Mộ Nhất Tuân như vô tình nhắc nhở cô, tay cầm bút bi nước, tiếp tục giải thích cho đám người “hiếu học”.
Nhưng một câu hỏi thăm chu đáo ân cần của anh khiến tất cả các nữ đồng bào đều nhất tề quay lại, nhìn Tăng Hảo bằng ánh mắt phức tạp.
“Cô ta là ai thế?” “Bạn gái của thầy Mộ?” “Đừng nói lung tung, thầy Mộ là người độc thân, độc thân đấy, trong hồ sơ trên trang web đánh dấu anh ấy là người độc thân mà.” “Trên ngón áp út cũng không đeo nhẫn” “Nhưng tại sao lại nói năng dịu dàng với cô ấy thế?” “Rốt cuộc có phải bạn gái thầy Mộ không?”
Tăng Hảo thấy hơi xấu hổ nhưng Mộ Nhất Tuân không nói gì, cô cũng không thể chủ động giải thích, dù sao đây cũng là địa bàn của thầy Mộ, chỉ đành chờ thầy Mộ đích thân giải quyết thôi.
Nhưng… đợi rất lâu Mộ Nhất Tuân cũng không giải thích Tăng Hảo là ai, dù bị bao vây, anh vẫn rất điềm tĩnh, hoàn toàn không để ý đến những lời xì xào đó. Thế là trong ánh mắt dần trở nên “căm hận” của các nữ đồng bào, Tăng Hảo chột dạ.
Thầy Mộ, tại sao thầy không giải thích? Thầy không biết trong những tình huống đông người, nhất là trong những hoàn cảnh có phóng viên, không lên tiếng cũng đồng nghĩa với ngầm thừa nhận sao?
(Tác giả: Hảo Hảo, với chỉ số IQ và EQ của thầy Mộ, sao anh ta có thể không biết được chứ? ╮(╯▽╰)╭ tác giả nhắc nhở con vẫn nên thành thật một chút, đừng có múa rìu qua mắt thợ)
Tăng Hảo chột dạ thành ra hơi nóng nảy.
Mộ Nhất Tuân ngước lên nhìn cô rồi nhẹ giọng nói: “Cố chịu thêm chút nữa, xong việc chúng ta sẽ ăn cơm ở nhà hàng đối diện.”
Mọi người trợn mắt nhìn.
Lần này, Tăng Hảo không cần giải thích nữa vì bây giờ thì không sao giải thích được nữa rồi.
Khi thời gian “nhiệt tình trả lời” kết thúc, Mộ Nhất Tuân đứng dậy, bỏ chiếc bút trên tay vào túi áo rồi nâng cổ tay xem đồng hồ: “Đi thôi.” Nói xong, đôi chân dài của anh bước ra ngoài.
Có thể nói là phong thái tuyệt đỉnh…
Tăng Hảo ngoan ngoãn theo sau chân anh, cảm giác sau lưng rất đau, hơi ngoái đầu lại thì thấy rất nhiều ánh mắt “ai oán” đang nhìn chằm chằm vào lưng mình.
*
Ra khỏi viện nghệ thuật, Mộ Nhất Tuân đưa Tăng Hảo đến nhà hàng gia đình ở đối diện ở để giải quyết bữa trưa. Tăng Hảo vốn định hào phóng tuyên bố: “Bữa cơm này tôi mời, thầy Mộ đừng tranh với tôi”, nhưng vừa nhìn thấy người phục vụ mặc đồng phục màu đen có viền vàng mở cửa cho khách, Tăng Hảo quăng ngay ý nghĩ đó ra khỏi đầu.
Chỉ thoạt nhìn thôi đã biết nơi này không rẻ rồi.
Thôi, đừng nên cậy mạnh thì hơn!
Đột nhiên ánh mắt chạm tới một chiếc Aston Martin Virage màu đen, Tăng Hảo vội dừng bước. Ống quần màu xám được là phẳng đến không có một nếp nhăn nào, đôi giày da đã chứng minh thân phận, cho đến dáng người tầm thước thân quen hoàn toàn lọt vào mắt cô, thế mà đột nhiên cô lại quên rời tầm mắt khỏi đó.
Việt Tích Đình xuống xe, vòng ra vị trí ghế lái phụ, đích thân mở cửa xe rồi đỡ mỹ nhân bên trong xuống.
Đang là mùa hạ, mỹ nhân mặc một chiếc váy liền không tay màu tím, mái tóc đen nhánh mềm mại buông xõa, để lộ cánh tay trắng như củ sen, thoải mái vịn vào cánh tay Việt Tích Đình. Việt Tích Đình cười dịu dàng với cô gái đó, hai người cúi sát đầu, thì thầm nói chuyện thật thân mật.
Họ dựa lên đầu xe, cử chỉ quá đỗi thân mật, thậm chí còn có thể trông thấy Việt Tích Đình véo nhẹ mũi cô gái, thấp giọng trêu chọc: “Hả? Em thật sự muốn thách thức sự chịu đựng của anh chứ?”
Đúng là người đẹp xe đẹp, thu hút ánh mắt của bao người.
“Thưa cô.” Đúng lúc này, phục vụ nhắc cô gái đã quên cả việc đi tiếp.
Tăng Hảo hoàn hồn, thấy Mộ Nhất Tuân đã vào trong, cô bèn định thần lại, cũng theo anh vào trong, nhưng trái tim cô như bị dao đâm, trào lên nỗi đau sâu sắc.
Góc tác giả:
Chương này đã cho anh zai Việt xuất hiện, tất nhiên là rất ít đất diễn =.= vì thầy Mộ không chịu để người ta cướp mất khả năng được người khác chú ý của thầy.
Thầy Mộ muốn ánh mắt của tất cả mọi người phải một lòng một dạ hướng vào thầy. Bắt đầu là thầy, quá trình là thầy, kết thúc và ngoại truyện, đều phải là thầy, là thầy, là thầy…
Tôi nghĩ mọi người sẽ chán thầy mất, thầy Mộ ạ!
~(≧▽≦)/~ hahaha, chương này Hảo Hảo của chúng ta đã sập bẫy của thầy Mộ… Không biết sáng tỏ thế nào, không biết giải thích thế nào.
Hạ Nại nhiệt tình, chủ động, xinh đẹp, ưu tú sẽ chủ động tấn công thầy Mộ, các bạn đoán xem cô ấy có thành công không nào? (Đáp án rõ rành rành, hồi hộp chờ đợi nhé -.-)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.