Ngã Thị Chân Đích Vi Nhĩ Khốc Liễu

Chương 52:




Hà Thụ nghe cậu nói hết, như là nghe thấy tiếng sấm liên tiếp bên tai, nghẹn họng trố mắt sửng sờ tức khắc, hơn nửa ngày mới nói: “Anh… Anh…”
Phùng Lạc một bên cúi đầu cười, cả người khi cười đụng vào cửa kính xe quầng sáng chớp lên không ngừng, một ben hỏi: “Sao, kinh ngạc như thế? Tôi diễn tốt lắm đúng không…. Cả ngày đều cười đáng ghét như vậy, bộ gì không có gì cả, nhưng tôi cho cậu biết, không phải ai cũng giống như cậu, bị ủy khuất một chút đã khóc, cảm thấy tuyệt vọng chút liền muốn chết, người khác còn phải giả bộ cố gắng sống, còn phải giống như tôi, liều mạng cười, dù có bị đánh chửi cũng giả như không có chuyện gì, bỏ đi răng nanh nuốt máu! Hà Thụ, cậu thì thế nào, ủy khuất chút gì đó, cậu liền khóc? Cậu ấy thích cậu vì cái gì!”
Phùng Lạc cười lạnh nói: “Tôi thật sự chịu đựng đủ rồi, cả người cười giống như thằng ngốc điên điên khùng khùng, các người tự gây họa đều phải để tôi đi chùi đít cho, cậu có biết tôi trong công ty vô cùng bận, nghĩ tới hai người vành tai cùng tóc mai chạm vào nhau có tư vị gì không? Biết tôi đi mua giúp cậu ấy thuốc trấn định cùng bộ sách tiểu thuyết kia có tư vị gì không? Mười năm giả ngây giả dại như thế quá thống khổ — trơ mắt nhìn hai người càng chạy càng gần tôi còn phải giả bộ làm anh em gì đó! Người kia cũng là đồ hỗn đản! Sao biết tôi là gay còn nghĩ tôi đối với cậu ta không có gì!! — Tôi con mẹ nó chịu đựng quá đủ rồi!!!”
Phùng Lạc bắt đầu trầm thấp miêu tả, sau đó còn cao giọng quát lớn, bộ mặt hơi vặn vẹo, tốc độ xe chạy vượt xa tốc độ chạy trên đường cao tốc, vượt luôn cả đèn đỏ, Phùng Lạc mới đột nhiên tỉnh táo trở lại, dần dần giảm bớt tốc độ, Hà Thụ ở bên cạnh sửng sốt đã lâu, mới nói: “Tôi không biết… Tôi thật sự không biết…”
Phùng Lạc cúi đầu cười, thậm chí còn mang theo chút ôn nhu: “Tôi không có trách cậu a. Tôi thật sự không có trách cậu. Kỳ thật nên trách tôi đi, mười năm tự mình diễn đến bản thân cũng bội phục mình, nhưng đến cuối cùng vẫn không được, tôi bất cứ giá nào, không diễn nữa, dù sao tôi cả đời này cũng không chiếm được, dù sao cũng phải tha vài người xuống nước, rõ ràng trong bụng việc quan trọng gì cũng có, nhưng mười năm trước liền đánh mất hết, lại cố tình ngay cả bằng hữu còn chưa làm xong, còn phải mặt dày đi làm người tốt. Ha ha, cậu nói tôi phản bội cậu ta sao? Tôi với Mạc Thủy Thủy quen nhau trước cậu ta bốn năm, tôi so với cậu sớm hơn mười năm — còn không phải là kết cục này, rốt cuộc ai phản bội ai? Ai bị ủy khuất? Tôi đã nói với cậu, tôi nhất định không thể làm người tốt, mới vừa rồi còn nghĩ tha cho cậu một cái mạng bèo, nhưng chính cậu tự đưa mình lên cửa, ha ha, đúng, không nghĩ lại đi tới bước này, Hà Thụ, cậu nói cậu rất ngốc, cậu nói cậu rất ngốc? Cậu thế lại tin tôi? Cậu ta thế lại tin tôi? Cả đám ngu xuẩn.”
Hà Thụ nghe, ánh mắt từ từ đỏ lên, muốn khóc, mở trừng hai mắt, lại không dám chảy ra, vươn tay muốn đánh Phùng Lạc, nhưng lại không dám. Chính là nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi, tôi không phải nói phản bội — tôi không phải có ý nghĩ kia. Tôi bây giờ cảm thấy anh không phải là người xấu — tôi nói, hiện tại còn kịp, Tô Mạch hẳn là còn chưa đi, chúng ta bây giờ gọi điện thoại, nói anh ấy không cần đi tìm ba mình –“
Phùng Lạc nghe xong, khanh khách cười không ngừng, Phùng Lạc nói: “Kỳ quái, hiện tại trong lòng có vui vẻ hay không đều có thói quen nở nụ cười — ha, cậu sao bây giờ có thể khờ dại như vậy? Tôi không phải là người xấu — sao cậu lại học giống Tô Mạch thế, hỗn trướng kia cũng là tính tình như thế này. Sau khi xảy ra việc gì, cả ngày đều nói người khác có nỗi khổ, cái gì ai cũng không phải người xấu.” Phùng Lạc cười nói: “Tôi con mẹ nó là người xấu, dù sao cũng bị cậu biết, vốn tôi làm việc này là muốn giấu cậu ta, mà nếu tha cho cậu một mạng, sao có thể gạt cậu ta? Nếu cho cậu ta biết tôi Phùng Lạc là loại người bại hoại như vậy, tôi đây thật tình nguyện đi tìm chết.” Phùng Lạc cười nói: “Con mẹ nó cậu chính là muốn tìm chết — chính là muốn chết, tôi vốn không muốn đụng cậu, thật sự không nghĩ tới.”
Phùng Lạc cười nói, từ từ cười không nổi, ánh mắt một khoản hiu quạnh lạnh lẽo, chỉ còn bả vai kịch liệt run, Phùng Lạc nói: “Tôi sống chán ngán, dù sao cũng phải kéo vài người chịu tội thay?”
Hà Thụ lắc đầu, nói: “Không nên như vậy… Phùng Lạc, tôi không nói, tôi sẽ không nói. Không nên chết như vậy, cam chịu, cái gì cũng không quản. Thật sự, hãy nghe tôi nói, không cần theo tôi, cùng tôi hối hận như thế — hối hận cũng không còn kịp, thừa dịp bây giờ còn chưa muộn —“
Phùng Lạc thấp giọng mắng: “Cậu so với tôi may hơn chỗ nào?”
Hà Thụ nghe người kia nói chuyện, không kịp xoay xở, bế tắc ở đó, thật lâu sau mới nói: “Tôi so ra kém hơn. Tôi không bằng Mạc tiểu thư, tôi cũng không như anh, tôi ai cũng không bằng —“
Phùng Lạc từ từ kéo ra một nụ cười, tự hỏi tự đáp nói: “Cậu so với tôi không phải đần độn hơn sao, tôi coi trên đời này không ai so với tôi càng đần độn, mười năm, liền bị hủy trong một ngày, còn phải cười như vậy. Nhưng cậu so với tôi còn ngốc —“
“Một đám ngu xuẩn, một lũ người điên.” Phùng Lạc lẩm bẩm nói: “Mạc Thủy Thủy điên rồi, biết rõ ràng người nọ sống thối nát đến không thế thối hơn, cô ta còn muốn thôi việc, bỏ tất cả cố gắng, cái gì cũng không muốn chỉ muốn kiếm Thích Mộ Thương. Tô Mạch điên rồi, trọng trách công ty quan trọng như thế, quyền thừa kế đều nằm trong tay, nói không cần liền từ bỏ, cùng một người ở một nơi không biết chơi trò tình yêu gì đó. Bọn họ đều điên rồi, tôi Phùng Lạc có thể nào không điên?”
Phùng Lạc cười nói: “Thật sự là một đêm tốt đẹp. Tối nay mọi người rõ ràng đều là người xưa, lại làm cho người ta khắc cốt ghi tâm. Nhìn ngược lại xem, Hà Thụ, cậu xem, từng là một đôi tình nhân ân ái như thế, thề non hẹn biển, hiện tại lại có tương lai riêng, trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, từng yêu nhau như vậy a, chẳng lẽ không làm lòng người lạnh đi sao? Cậu tưởng tượng xem, sẽ không cảm thấy cả người lạnh như băng sao? Bọn họ đều đi ra ngoài, cố tình chỉ còn tôi ở lại… Nằm mơ còn thấy mình còn học trung học đại học gì, hai người kia ở đại học dưới ánh đèn đường ăn lẩu, tôi lại ở bên cạnh ăn cây cải trắng, cùng nói cả đời làm anh em. Nhưng cậu ta hiện tại biến thành gay, cậu bảo tôi làm thế nào cam tâm, có thể cam tâm sao đây?”
Phùng Lạc hỏi: “Này không phải bán đứng cậu ta sao? Bạn bè mười năm kết quả còn không đáng tin cậy? Tình yêu gì đều không đáng tin cậy. Trên đời này có gì không thay đổi, có gì luôn vĩnh viễn?”
Hà Thụ run nhè nhẹ nghe Phùng Lạc dùng âm thanh ôn nhu như tự nói với mình, thật lâu sau mới chậm rãi nói ra mấy chữ: “Phùng Lạc —- không cần — sẽ hối hận — tôi thật sự không nghĩ anh là… Người xấu gì, sau này cũng thế — thật sự, còn kịp…”
Phùng Lạc cười, giẫm phanh, xem dừng lại ven đường, ngoài cửa sổ một mảnh tối đen, ở trên đường chỉ nhà trọ mở đêm, không biết ở đâu phát ra ca khúc thời đại gì, ở trong đêm tối vang vọng.
Tiếng ca kia tịch mịch xa cách ở trong đêm hát:
“Cái khóa nào có thể khóa lại hứa hẹn, cho người bao nhiêu ôn nhu mới có thể dừng lại?
Bài hát nào mới có thể ca đến vĩnh cửu, đợi cho năm tháng đều bạc trắng đầu, người còn nhớ rõ chăng?”
Hà Thụ từ trong xe theo ra, cảm thấy bóng đêm lạnh đến tận xương.
Phùng Lạc tựa hồ đang nghe ca, ánh mắt tựa hồ chảy nước mắt, nhưng khóe miệng vẫn khẽ cười như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.