"Không được như vậy đó nha... Chi Viễn."
Cho đến khi tay Ngôn Hành Nhất chạm lên gò má, Tiêu Chi Viễn mới bất chợt nhận ra mình đang rơi nước mắt.
"Tôi..."
Không biết phải nói gì.
Tiêu Chi Viễn như căm hờn mình vô dụng, cúi gằm đầu xuống, đưa tay che lấy mắt mình.
Ngôn Hành Nhất nhẹ nhàng xoa mái tóc ngắn cũn của hắn.
Em xem, đúng là em khóc thật kìa.
Tôi biết em là đứa nhỏ tinh tế mang trong mình trái tim mềm mại. Là tôi tự làm tự gánh chịu, cớ gì em phải khóc vì người như tôi chứ.
"Anh đã nói rồi kia mà, không phải chuyện tốt đẹp gì đâu. Biết vậy anh chẳng kể cho nhóc nghe."
Tiêu Chi Viễn bán sống bán chết lắc đầu nguầy nguậy.
"Nhóc ngốc, anh còn không khóc mà nhóc khóc lóc cái gì."
Ngôn Hành Nhất nhìn đôi vai Tiêu Chi Viễn khẽ run rẩy vì rấm rứt khóc nhè, nghĩ bụng, hình như mình đã không khóc từ lâu rồi.
"Bao nhiêu năm qua, nếu cậu ta không bao giờ xuất hiện anh còn giả bộ mình quên chuyện này được. Cậu ta sống cuộc đời của cậu ta, anh sống cuộc đời của anh." Ngôn Hành Nhất ngửa người về sau, ngẩng đầu nhìn trần nhà, "Chỉ cần không xuất hiện trước mắt anh, sẽ hoàn toàn không liên quan đến anh. Nhưng cậu ta đã vác mặt tới, làm người ta khó chịu thật đấy -- sức chịu đựng của anh chưa đủ, không cách nào tiếp tục làm bộ nữa."
Sao anh có thể quên được -- Lúc bước đi, lúc vết thương đau đớn, lúc không thể chạy thật nhanh, mỗi lần siết lấy gậy chống, chẳng phải trong thời khắc nào tồn tại anh cũng buộc mình nhắc nhở bản thân: Chân của mày vì một thằng đàn ông mà tàn phế.
"Thật sự, nhóc thấy khi cậu ta không ở đây anh sẽ tỉnh táo rất nhiều. Anh đã tự khuyên giải chính mình không biết bao nhiêu lần: Chuyện đã xảy ra có hối hận cũng không thể thay đổi, càng không thể để mình chết đi vì một điều như thế. Trừ sống ra còn đường nào khác đâu? Cho nên chẳng bằng cứ sống thật khỏe mạnh."
Tiêu Chi Viễn vất vả lắm mới ngăn được dòng nước mắt, quờ quạng chùi tay loạn xạ lên mặt mình, hắn nói:
"Lần sau tôi sẽ đánh đến khi tên đó không dám bén mảng đến nữa thì thôi!"
Chập choạng tối, trời quang mây tạnh.
Ngôn Hành Nhất nhìn cánh cửa sổ đóng chặt, chẳng biết vì sao thấy người mình lành lạnh. Anh cong chân trái mình lên theo phản xạ -- Không có vấn đề, không thấy đau.
Dù từng trải qua giai đoạn sụp đổ tan vỡ, nhưng suy nghĩ trong đầu anh lúc này không hề rối loạn. Trống rỗng, trái ngược. Đầu anh như đã tự động đình công, quên sạch sẽ chẳng chừa việc gì, thẫn thờ ngơ ngác đếm đám nấm mốc trên trần nhà. Đêm về, không nhìn rõ trần nhà nữa, anh vẫn cứ một hai nhìn chằm chằm khoảng không đen sì bên trên, mãi cho đến khi có đốm sáng lờ mờ yếu ớt tràn vào cửa sổ.
Sau đó anh nghe thấy tiếng đóng mở cửa thật khẽ.
Chi Viễn.
Chi Viễn đi rồi.
Hình như chốt cửa được mở ra lần nữa, đầu óc của Ngôn Hành Nhất bắt đầu hoạt động lại.
Rốt cuộc vẫn bị Tiêu Chi Viễn biết rồi.
Ai biết được đứa nhỏ này có thất vọng hay không, người bạn kiêm vị tác giả mình yêu thích vì yêu đương với một tên đàn ông mà bị đánh gãy một chân -- Đúng là cuộc sống bao giờ cũng "đặc sắc" hơn trong tiểu thuyết.
Điều thú vị là đếch một ai thích cả.
Nếu câu chuyện này làm nảy sinh khoảng cách với Tiêu Chi Viễn, chầm chậm kéo dài hơn, xa cách hơn. Vậy tất cả cũng là lỗi của mình.
Giống như Tiêu Chi Viễn luôn trân trọng Ngôn Hành Nhất, sao anh lại không có chút ỷ lại với đứa nhỏ này chứ. Vừa nghĩ đến chuyện sau này Tiêu Chi Viễn sẽ biến mất khỏi cuộc sống của mình, cảm giác mất mát và cô đơn như phủ kín lấy anh, dìm anh xuống đáy vực sâu đến khó thở.
Ngôn Hành Nhất đi ra phòng khách trống rỗng, ngồi xuống chỗ sofa Tiêu Chi Viễn vừa rời đi.
Giờ phút này, anh thật sự rất đỗi hy vọng Tiêu Chi Viễn sẽ quay lại. Không cần phải nói gì cả, chẳng cần phải làm gì hết, chỉ cần im lặng ở đó anh cũng sẽ khá hơn ngay thôi.
Anh yếu đuối hơn mình nghĩ rất nhiều. Cứ ngỡ mình trải qua ngần ấy chuyện đã sớm được tôi luyện, dù không thể cười giả lả cho qua chuyện, thế nhưng sẽ không còn điều gì mà anh không thể chịu đựng được nữa. Vậy mà tất cả chỉ vẻn vẹn là đống mơ tưởng thỏa mãn con người anh. Bởi một khi chuyện thật sự xảy đến, tốc độ suy sụp của anh nhanh đến độ mọi lý trí đều không tài nào chèo chống nổi.
Ngôn Hành Nhất, mày có làm được trò trống gì không.
Tên rác rưởi nhà mày.
"Hành Nhất... Hành Nhất...!"
Chẳng biết anh thiếp đi trên sofa từ khi nào. Mở mắt ra, Tiêu Chi Viễn đang lo lắng gọi tên anh.
"Sao anh lại ngủ quên ở đây?" Xem ra Tiêu Chi Viễn còn hơi tức giận, "Tôi còn tưởng anh ngất rồi."
Ngôn Hành Nhất tốn ít thời gian phản xạ, chậm chạp đáp: "À... xin lỗi."
"Vào kia ngủ, anh sẽ lạnh."
Ngôn Hành Nhất lắc đầu: "Không ngủ."
Tiêu Chi Viễn nhìn anh một hồi, giơ túi trong tay lên: "Anh muốn ăn gì không?"
"Không..."
Đáp án trong dự đoán, hắn thở dài.
"Tôi nghĩ mấy ngày nay chắc anh sẽ không muốn ăn gì, để tôi đi nấu ít cháo, anh ăn một chút có được không?"
Ngôn Hành Nhất cứ mải nhìn chằm chằm bóng lưng đang bước vào gian bếp kia, không biết phải nói gì. Cuối cùng anh đành cúi đầu, ấp úng: "Chi Viễn, cảm ơn..."
Tiêu Chi Viễn không thèm quay đầu, lấy đồ ra chuẩn bị đi rửa.
"Chúng ta là bạn bè, đúng chứ?"
"..."
"Cho nên việc thế này không có gì để cảm ơn cả."
"... Ừm."
"Sau này anh muốn nói hay muốn làm gì cũng có thể nói cho tôi biết. Ngay cả khi không giúp đỡ được gì, ít nhất tôi cũng sẽ ngồi nghĩ cách với anh."
Ngôn Hành Nhất im ắng hồi lâu, thở dài: "Chi Viễn, sau này chắc chắn nhóc sẽ trở thành một người đàn ông tốt."
- - Tôi sắp không thể rời bỏ em được nữa rồi.
Từ hôm đó đến nay đã gần một tuần trôi qua, cùng với sự đồng hành của Tiêu Chi Viễn, Ngôn Hành Nhất dần quay về như xưa. Chỉ là đợt sóng gió vừa rồi khiến người ngợm vốn đã chẳng được mấy lạng thịt gì của anh gầy gò đi rất nhiều.
Cùng lúc ấy, anh nhận ra ánh mắt của Tiêu Chi Viễn rất thường đăm đăm rơi trên người mình, bắt đầu mang theo sự thăm dò soi xét.
Đến cuối cùng, khoảng cách vẫn là điều không thể tránh khỏi.
Ngôn Hành Nhất nghĩ thế, quay sang nhìn Tiêu Chi Viễn còn đang ngạc nhiên nhìn chòng chọc mình không biết đang nghĩ ngợi gì: "Đừng nhìn nữa -- Lại đây giúp anh cái này."
Biểu cảm của Tiêu Chi Viễn hệt như đứa trẻ phạm lỗi bị bắt tại trận, vừa bối rối vừa vội vội vàng vàng.
"Lẹ lẹ, tới đây."
Ngôn Hành Nhất vươn tay gõ lên cuốn sách để ở ngăn kệ trên cùng, Tiêu Chi Viễn vội chạy tới lấy giúp anh, tiện so chiều cao của mình với anh.
"Gì đó?" Ngôn Hành Nhất phát giác, buồn cười hỏi.
"Cao hơn anh nhiều rồi."
Ngôn Hành Nhất nhìn hắn như đang nhìn một đứa nhóc nghịch ngợm: "Vậy rồi sao?"
Tiêu Chi Viễn từ chối phát biểu, ngồi về sofa.
Ngôn Hành Nhất chưa lật được vài trang sách, cuối cùng vẫn phải bất đắc dĩ buông ra -- Cái nhìn của Tiêu Chi Viễn mãnh liệt đến mừng anh không chú ý không được.
"Anh nói nhóc nhé, rốt cuộc là đang nhìn gì vậy."
Tiêu Chi Viễn chưa kịp nhìn sang chỗ khác, lúng túng dời mắt.
"Thấy anh khác người chỗ nào à?"
"Không có!" Có lẽ là nghe được chút tự giễu trong giọng điệu của Ngôn Hành Nhất, Tiêu Chi Viễn cau mày phản bác: "Là tôi không hiểu..."
"Cái gì?"
"Tên kia tốt đến mức đó à?" Đôi mắt Tiêu Chi Viễn long lanh sáng ngời.
Ngôn Hành Nhất khẽ giật mình.
Anh cho rằng Tiêu Chi Viễn sẽ hỏi "Sao anh lại thích đàn ông", thậm chí còn nghĩ đến việc mình sẽ tự giận dỗi trả lời "Anh nhóc trời sinh đã hướng vào con đường tà đạo rồi".
Thế mà đứa nhỏ này bỏ qua xu hướng tính dục, nhảy thẳng đến trọng tâm.
Chu Cẩm tốt đẹp đến ngần ấy ư? Tốt đến mức anh đâm đầu yêu, vì anh ta mà chịu nhiều thiệt thòi thế ư? Cần phải thế không?
Ngôn Hành Nhất nhìn thấy trong đôi ngươi của Tiêu Chi Viễn ngập tràn nghi hoặc thắc mắc.
"Ừm... cậu ta tốt lắm đó. Mắt nhìn của anh đây cao chót vót như thế, sao mà tìm người không tốt cho được?" Ngôn Hành Nhất cười cười, "Đừng nhìn anh bây giờ mà tưởng, hồi trước đây cũng là sinh viên xuất sắc hàng đẳng cấp nhất, đến bạn gái cũng là hoa khôi hẳn hoi."
"Huống hồ -- Chuyện tình cảm không thể nói theo lý lẽ sách vở nào. Anh nói là thạch tín tôi cho là mật đường*; ít nhất khi ấy trong mắt anh, không ai tốt hơn cậu ta."
*Thạch tín là chất có độc tính rất mạnh. Cả câu ý nói một thứ có giá trị cách nhìn khác nhau với mỗi người, có thể mình cho đó là điều ngọt ngào, nhưng người ta chỉ nghĩ nó là liều thuốc độc mà thôi.
Nghe thế, không hiểu sao Tiêu Chi Viễn lại chau tít mày vào -- Ngôn Hành Nhất thở dài trong lòng.
"Chi Viễn."
"Ừm?"
"Không cần tự ép mình đến gần anh."
"..."
"Cảm thấy khó chấp nhận cũng là chuyện rất bình thường, dù gì đến giờ nhóc vẫn không..."
"Ngôn Hành Nhất!"
Lần đầu tiên, Tiêu Chi Viễn gọi đầy đủ tên họ anh như vậy.
"Anh đừng xem thường bản thân."
Đó cũng là lần đầu tiên Ngôn Hành Nhất thấy Tiêu Chi Viễn không vui.
Mặt mày nhíu hết lại cũng không khác biểu cảm bình thường, nhưng anh nhạy bén nhận ra, đôi mắt Tiêu Chi Viễn nổi giận.
Ngôn Hành Nhất không nói gì, chỉ nhìn Tiêu Chi Viễn lâu thật lâu như thế.
Hắn nghiến chặt răng, các cơ trên gương mặt kéo căng, hai tay giữ lấy cạnh sổ ký họa, mạnh tay như muốn xé toạc cuốn sổ thành hai nửa, lồng ngực lên xuống theo nhịp thở nặng nề. Hắn đang cố gắng kiềm chế, không muốn vẻ giận dữ bộc phát ra.
Ngôn Hành Nhất đột nhiên bật cười.
Anh thấy rất yên tâm, yên tấm đến độ muốn khóc.
"Xin lỗi..."
Anh cúi đầu, vùi mặt mình vào lòng bàn tay, cứ liên tục nói xin lỗi không ngừng.
Xin lỗi em, Chi Viễn, xin lỗi vì đã coi thường tình cảm của em.
Tiêu Chi Viễn lại gần áp lấy đôi vai đang run lên bần bật vì cười, thuận thế ngả đầu anh vào trong ngực mình.
Ngôn Hành Nhất không biết mình đã nói xin lỗi bao nhiêu lần, mà Tiêu Chi Viễn khăng khăng lẳng lặng ôm anh, nắm lấy tay anh. Thật lâu sau, Ngôn Hành Nhất bình tĩnh, nhưng một tay vẫn che kín mắt, không chịu cho hắn nhìn mặt mình.
"Nhỡ lúc nào thú tính của anh bộc phát, nhóc nhớ phải chạy nhanh vào đó."
Ngôn Hành Nhất còn đang vùi người trong sofa không chịu ngẩng đầu, Tiêu Chi Viễn ngồi bên bàn trà nắm tay anh -- Giống hệt như cảnh tượng diễn ra cách đây không lâu, mà vị trí của hai người đã được hoán đổi.
"Anh đánh thắng hay chạy thoát khỏi được tôi à?"
Ngôn Hành Nhất phì cười: "Cũng đúng nhờ."
"Cho nên anh đừng lo lắng, tôi sẽ không để anh một mình."
Câu nói này, lẫn cả giọng nói của Tiêu Chi Viễn đến tận bảy năm sau vẫn đóng đinh trong đầu Ngôn Hành Nhất.
Anh nhớ rõ, thời khắc ấycũng là lúc những ý niệm tham lam và khủng khiếp bắt đầu manh nha trong lòngmình.
Edit: tokyo2soul