Edit: Humm
Beta: Han, Maria, Khứ Canh Trù
–
Ở một góc khác của hội trường.
Sau khi Hứa Nhân Nhân đưa quà cho Tạ Tư Tề, cô đi xuống tầng. Trước khi Châu Nguyệt đến, Hứa Nhân Nhân đã ăn tạm một vài món.
Đây là lần đầu tiên cô tham dự một bữa tiệc công khai như vậy, đứng một lúc đã có rất nhiều người vây quanh cô. Hầu hết họ đều là những người có mối quan hệ với gia đình cô.
Không lâu sau khi trở về Trung Quốc, Hứa Nhân Nhân đã nhập học Hoành Âm. Nhiều người đã nghe nói rằng con gái út của nhà họ Hứa đã trở về nước, nhưng họ lại chưa có cơ hội giao tiếp với cô. Mặc dù hầu hết họ đều là học sinh của Hoành Âm, nhưng lại học lớp khác nhau nên hầu như không có cơ hội nói chuyện.
Hứa Nhân Nhân tự tin ứng phó được với tình huống này. Cô đứng nói chuyện với mọi người, phàn nàn với nhau về chương trình học và giáo viên trong trường, chia sẻ món ăn nào trong canteen trường hợp khẩu vị, món ăn nào quá tệ. Cũng có người còn chủ động nhắc đến buổi biểu diễn của Hứa Nhân Nhân tại lễ hội âm nhạc. Vừa nói đến đây chủ đề nhanh chóng được mở rộng, mọi người cười nói rôm rả khiến xung quanh tràn ngập tiếng cười vui vẻ.
Trong lúc nói chuyện, mọi người tự nhiên nhắc tới Thẩm Triết.
Dù là ở Hoành Âm hay trong vòng bạn bè nhỏ hẹp này của mọi người, Thẩm Triết đều là một chủ đề nóng. Chưa kể Hứa Nhân Nhân, vợ sắp cưới trong truyền thuyết của Thẩm Triết đang đứng trước mặt họ, cho nên chủ đề này tự nhiên vòng đến Thẩm Triết.
Hứa Nhân Nhân chọn một vài câu không liên quan trả lời một cách lịch sự. Có người bên cạnh ngạc nhiên nói: “Đó không phải là Phạm Tư Tư sao? Sao cô ấy lại có mặt ở đây?”
Theo ánh mắt của người nói, tất cả mọi người đưa mắt nhìn Phạm Tư Tư người đang nói chuyện với Thẩm Triết cách không xa.
Trước khi tốt nghiệp, Phạm Tư Tư là một người nổi tiếng ở Hoành Âm, có người lo rằng Hứa Nhân Nhân không biết cô ấy nên đã phổ cập cho cô: “Năm trước Phạm Tư Tư là hoa khôi của Hoành Âm, bây giờ đang là sinh viên năm nhất. Tôi nghe nói cô ấy đến học tại một nhạc viện ở Áo, không biết sao lại quay về vào lúc này.”
Còn có thể vì gì nữa? Chắc chắn Tạ Tư Tề hẳn đã tìm ra cách nào đó để đưa cô ấy về.
Có một người mở đầu, những người khác cũng tận tình cung cấp thông tin cho Hứa Nhân Nhân nhiều nhất có thể.
Phạm Tư Tư là một học sinh đặc cách của khoa âm nhạc, ngay từ năm đầu tiên đến Hoành Âm, cô ấy đã đè bẹp hoa khôi của trường trước đó.
Gương mặt của cô ấy là một vẻ đẹp mang tính xâm lược. Năm đó cô ấy đã tạo nên một cơn bão trong trường học. Những người viết thư tình cho cô ấy có thể xếp hàng vài vòng quanh Hoành Âm. Nhưng mà Phạm Tư Tư không chấp nhận lời tỏ tình của ai cả, người khác giới duy nhất có mối quan hệ tốt với cô ấy là Thẩm Triết, vì thế tin đồn lãng mạn giữa bọn họ đã lan truyền khá nhiều.
Tuy nhiên, dù bên ngoài có những lời đồn đại như thế nào thì đôi bên cũng chưa bao giờ có bất kỳ hành động vượt quá quan hệ bạn bè. Do đó mối quan hệ giữa cô ấy và Thẩm Triết trở thành một ẩn số. Nhưng mà ngay khi mọi người nghĩ rằng họ không có khả năng, thì khi chơi trò nói thật hay thách trong bữa tiệc tốt nghiệp trung học, Phạm Tư Tư đã nói đã nói rằng bản thân đã có người mình thích.
Dù Phạm Tư Tư không nói mình thích ai nhưng Thẩm Triết là người được mọi người nghĩ đến đầu tiên.
Chuyện này cuối cùng cũng trở thành một bí ẩn đi kèm với lễ tốt nghiệp của Phạm Tư Tư.
Bây giờ Phạm Tư Tư đột nhiên xuất hiện, còn đứng cùng Thẩm Triết, những người từng học cùng khóa với Phạm Tư Tư đều bắt đầu cảm thấy tò mò.
Hứa Nhân Nhân không phải hoàn toàn không biết gì về Phạm Tư Tư.
Phạm Tư Tư cũng là một nhân vật rất quan trọng trong nguyên tác. Cô ấy có cảm tình với Thẩm Triết, nhưng khác với những cô gái khác, cô ấy không phải là người quan trọng tình yêu, mà là người lấy sự nghiệp làm đầu. Cho nên cô ấy không theo đuổi Thẩm Triết mà muốn hoàn thiện bản thân, chờ cô ấy đạt đến địa vị như Thẩm Triết thì sẽ xuất hiện trước mặt anh, khiến cho anh không thể phớt lờ cô ấy.
Trong nguyên tác Phạm Tư Tư xuất hiện khá muộn, lúc đó cô ấy đã nổi tiếng và có rất nhiều người hâm mộ, nhưng bên Thẩm Triết đã không còn chỗ dành cho cô ấy.
Hứa Nhân Nhân cũng rất tò mò, đối mặt với một cô gái xinh đẹp như vậy, liệu trong thời gian trung học thật sự Thẩm Triết chưa bao giờ động lòng sao?
Cô nhìn theo ánh mắt của mọi người, nhìn vào hai người đang nói chuyện cách đó không xa. Phạm Tư Tư mặc một chiếc váy trắng đính đá, đi giày cao gót, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, cô ấy hoàn toàn xứng đáng với cái danh “hoa khôi” mà mọi người đặt cho khi còn ở Hoành Âm.
Hôm nay Thẩm Triết cũng tình cờ mặc một bộ đồ trắng, hai người đứng cùng nhau, cảnh đẹp đến khó rời mắt – nếu Thẩm Triết không phải là chồng sắp cưới của cô.
Hứa Nhân Nhân không nhìn nữa, lấy một ly đồ uống từ chỗ phục vụ, thêm một nửa đá và uống hết nửa ly trong một hơi.
Động tĩnh ở đây cũng không nhỏ, hai người đang nói chuyện bên kia cũng đã nhận ra.
“Cậu vẫn nổi tiếng như vậy.” Phạm Tư Tư trêu ghẹo nói.
Sau khi nghe lời này, Thẩm Triết quay đầu lại nhìn thấy Hứa Nhân Nhân đang bị đám đông vây quanh.
Cô dường như vẫn luôn có khả năng này, bất kể có bao nhiêu người xung quanh, cô dừng lại ở đâu, những người khác đều là làm nền.
“Xin lỗi không thể trò chuyện tiếp được, tôi sẽ cân nhắc những gì chị đã nói.” Anh nói với Phạm Tư Tư rồi bước chân đi về phía Hứa Nhân Nhân.
Vừa mới bước một bước, Phạm Tư Tư đã kéo góc ống tay áo của anh.
Thẩm Triết dừng lại, ánh mắt rơi vào ống tay áo của anh.
Phạm Tư Tư nhanh chóng thu tay về nói: “Xin lỗi, tôi chỉ muốn nói rằng cậu rất tài năng, nếu lãng phí thì rất đáng tiếc. Tôi hy vọng cậu sẽ suy nghĩ kỹ về việc này.”
“Ừ.” Thẩm Triết không nhìn nữa, rời đi.
Cách đây không lâu, Phạm Tư Tư đột nhiên liên lạc với anh, nói với anh rằng có một cuộc thi piano quốc tế được tổ chức ở Áo dành cho trẻ vị thành niên dưới 18 tuổi. Cuộc thi có sức ảnh hưởng rất lớn, ban giám khảo đều là những người danh giá. Cô ấy cảm thấy Thẩm Triết có thể tham gia cuộc thi này.
Hiện tại Thẩm Triết không tập trung vào piano nên đã từ chối, nhưng anh không đi thì các thành viên khác của dàn nhạc đều có thể tham gia cuộc thi. Đây quả thực là một cơ hội tốt, nhất là đối với những ai có dự định theo con đường âm nhạc. Biểu hiện tốt thì có thể trực tiếp nhận được lời mời nhập học của các trường danh tiếng, tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Thẩm Triết đi vài bước đã đến, Hứa Nhân Nhân vẫn đang cầm ly nước đá trên tay.
Những người xung quanh đều viện cớ rời đi khi họ nhìn thấy anh, để lại không gian cho hai người họ.
Mặc dù mọi người đều muốn ở lại hóng hớt, nhưng Thẩm Triết lại quá lạnh lùng, khí thế quá mạnh, những người khác đều không chịu nổi khí thế của anh nên chỉ có thể đi đến một bên khác nói chuyện. Nhưng thực chất một nhóm người lại tụ tập nhau để tiếp tục buôn chuyện.
“Em đến khi nào vậy?” Thẩm Triết lấy đồ uống trong tay Hứa Nhân Nhân, ngăn một phục vụ lại và đổi một ly không có đá.
Hứa Nhân Nhân nhướng mày: “Sao, làm phiền anh và hoa khôi ôn chuyện à?”. truyen bjyx
Thẩm Triết nhìn cô, đôi mắt đen của anh dường như hơi chuyển động, anh đưa lại ly đồ uống không đá cho cô rồi cười khẽ: “Hứa Nhân Nhân, em đang ghen à?”
Hứa Nhân Nhân như nghe được chuyện gì đó buồn cười, cả người đứng thẳng hơn, bày ra tư thế công kích. Nhưng trạng thái này chỉ duy trì một lúc, Hứa Nhân Nhân cũng nở một nụ cười nhẹ.
Cô ghé sát vào người Thẩm Triết, duỗi ra hai ngón tay nhéo cằm Thẩm Triết, kiễng chân lên áp mặt vào xem xét kỹ càng: “Ha, xem ra không phải người có mặt to tai lớn mới biết tự luyến.”
Nói xong cô buông tay ra, mũi chân cũng hạ xuống.
Câu này rất quen thuộc, vài tháng trước, Thẩm Triết đã làm hành động tương tự với Hứa Nhân Nhân tại trung tâm thương mại.
Hứa Nhân Nhân lấy lại đồ uống của mình, để lại cho Thẩm Triết một bóng lưng kiêu ngạo.
Nhiệt độ đầu ngón tay của cô vẫn còn lưu lại trên cằm, Thẩm Triết lắc đầu nở một nụ cười nhẹ.
Sau khi Hứa Nhân Nhân rời đi, cô cảm thấy hơi hối hận, mặc dù không muốn nghe nhưng cô không thiếu một hai phút để nghe Thẩm Triết giải thích. Chuyện này không liên quan gì đến người khác, chủ yếu liên quan thể diện của cô.
Cô quản Thẩm Triết sẽ làm gì sau lưng cô, nhưng mà hơn một nửa học sinh ở trường biết về mối quan hệ của họ, anh lại nói chuyện vui vẻ không coi ai ra gì cùng với một cô gái đã có tin đồn với mình, điều đó như một cú tát vào mặt cô vậy.
Đương nhiên Hứa Nhân Nhân không thể không đáp trả, cô quay người đi trước, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm đọc tiểu thuyết và xem phim truyền hình của Hứa Nhân Nhân, ai quay lại nhìn trước thì người đó sẽ thua.
Hứa Nhân Nhân thừa nhận lần này cô có bước đi rất thông minh, cho nên bây giờ quay lại nghe Thẩm Triết để giải thích là điều không thể.
Hứa Nhân Nhân liếc nhìn điện thoại, Châu Nguyệt vẫn chưa tới, cô cũng không thèm đi xã giao nữa, trực tiếp lên tầng hai, tìm một phòng chờ ngồi nghịch điện thoại.
Một lúc sau, Tạ Tư Tề đi tới và nói: “Chị, đây là chị đang từ bỏ trị liệu à?”
“Trị gì cơ?” Hứa Nhân Nhân dựa vào ghế sô pha: “Chị chỉ đang nghĩ đến việc ai trong hai người họ gặp xui xẻo thì chị vui hơn.”
“Chị nghĩ kĩ chưa? Vũ hội bắt đầu rồi đó.”
Hứa Nhân Nhân cất điện thoại, không quan tâm đứng dậy khỏi ghế sô pha: “Bạn nhảy của em đâu?”
“Chị không cần nhọc lòng, quan tâm bản thân chị tốt hơn đấy.”
Hai người cùng nhau đi xuống cầu tầng.
Tạ Tư Tề mời Châu Nguyệt nhảy điệu mở màn, tuyên bố bắt đầu bữa tiệc.
Đứng trong đám đông, Hứa Nhân Nhân vỗ tay và liếc thấy Thẩm Triết ăn mặc như một chàng hoàng tử. Nhưng sau đó, cô lại thấy cách không xa Thẩm Triết là Phạm Tư Tư trong một chiếc váy trắng.
Không có chuyện gì thì mặc đồ trắng làm cái gì, có phải nên đổi nhạc nền thành nhạc hôn lễ để bọn họ tổ chức hôn lễ luôn tại chỗ không.
“Nhân Nhân.” Giọng nói bên cạnh cô nhanh chóng thu hút sự chú ý của cô.
Hứa Nhân Nhân nghiêng đầu nhìn thấy Hoàng Tiêu, không biết đã đứng ở đây từ khi nào.
Từ khi Hoàng Tiêu thay đổi kiểu tóc, tủ quần áo lại được thay đổi hoàn toàn, cộng thêm việc bố của anh ta cuối cùng cũng thấy con trai mình bình thường trở lại. Vì vậy ngày hôm đó, ông ấy đã yêu cầu người làm ném những bộ quần áo cũ đi, mua cho anh ta một đống quần áo mới.
Hoàng Tiêu bây giờ ăn mặc nhìn vừa hiền lành vừa đáng yêu, ai nhìn cũng không nhịn được phải cảm thán quả là một chàng trai xinh đẹp dễ thương.
Hứa Nhân Nhân nhìn Hoàng Tiêu đầy tán thưởng, nhân tiện cảm thán trong lòng mắt thẩm mỹ của mình. Cô thực sự có khiếu phát hiện cái đẹp.
Hứa Nhân Nhân chào anh ta, cả hai cùng nhau nhìn vào trung tâm của sàn nhảy.
Châu Nguyệt không giỏi các điệu nhảy khác nhưng vũ điệu tiêu chuẩn quốc tế thì chắc chắn cô ấy là người giỏi nhất. Sự hợp tác tuyệt vời của hai người trên sàn nhảy đã giành được một tràng pháo tay nồng nhiệt từ mọi người.
Sau điệu nhảy mở màn của Tạ Tư Tề và Châu Nguyệt, mọi người mời những người xung quanh làm bạn nhảy của mình.
Phạm Tư Tư bước tới chỗ Thẩm Triết cười duyên dáng: “Cậu không mời tôi nhảy một điệu sao?”
Ánh mắt Thẩm Triết rơi vào phía đối diện, Hoàng Tiêu thấy xung quanh Hứa Nhân Nhân không còn ai khác nên đã mời cô, nhìn Hứa Nhân Nhân có vẻ muốn đồng ý.
Thẩm Triết cau mày không quan tâm đến Phạm Tư Tư, anh tách khỏi đám đông, bước tới đó. Khi tay Hứa Nhân Nhân chuẩn bị chạm vào Hoàng Tiêu, anh đột nhiên can thiệp cắt ngang hành động của cô giữa chừng.
Hoàng Tiêu thấy đó là Thẩm Triết, vội thu tay về.
Thẩm Triết nắm tay Hứa Nhân Nhân kéo cô về phía mình, Hứa Nhân Nhân gần như không thể đứng vững, ngẩng đầu lên: “Anh làm gì vậy?”
Giọng của Thẩm Triết hơi nặng nề: “Anh nghĩ không cần nhắc em về chuyện bạn nhảy của em là anh.”
“Tôi cũng nghĩ rằng học cách đặt lịch hẹn trước với bạn nhảy mới là cách cư xử của một quý ông.”
Tiếng nhạc bắt đầu vang lên, hai người họ không nhiều lời, biến cuộc đối đầu ngôn ngữ thành hành động, động tác áp chế lẫn nhau.
Tạ Tư Tề đặt chiếc cốc trong tay xuống, ánh mắt cậu ta tình cờ nhìn thấy hướng mà Trang Nhã biến mất. Cậu ta nhớ rằng Châu Nguyệt cũng đi về hướng đó, cậu ta đã hoàn toàn mất lòng tin vào Trang Nhã nên đã đi theo cô ta.
–
Lời tác giả:
Hôm nay cũng là Thẩm miệng cứng, Triết chiếm hữu mạnh.
Bây giờ mọi người biết bánh kem nên bôi ai rồi đó…