- Không phải thì không phải, phản ứng mạnh như vậy làm gì?
Trần Diệc Nhiên rất bình tĩnh liếc cô một cái. Điềm Tâm lập tức im lặng. Trần Diệc Nhiên trầm mặc một lát, vẻ mặt sâu kín nói với cô:
- Đem chuyện học tập đặt vào đầu, có biết không?
Điềm Tâm mở to đôi mắt lúng liếng nhìn anh, mãi lúc sau rất nghiêm túc trả lời:
- Tuân theo lời sư huynh dạy bảo!
- Ngoan.
Trần Diệc Nhiên rốt cuộc cũng hài lòng. Điềm Tâm đầu đầy vạch đen cầm lấy menu chọn đồ ăn cực nhanh, sau đó quay sang Trần Diệc Nhiên còn đang suy nghĩ, nhịn không được mở miệng:
- Anh còn chưa chọn xong sao?
- Ừ.
Trần Diệc Nhiên cau mày nhìn tên món ăn, giống như không có món nào hợp khẩu vị với anh. Mà nói thẳng ra là anh không thích ăn bún thập cẩm cay này.
- Thôi đừng chọn nữa, ăn giống em đi!
Điềm Tâm nhanh tay lấy lại menu từ chỗ Trần Diệc Nhiên, cúi đầu ghi món ăn giúp anh sau đó rất thuần thục đưa tờ giấy cho ông chủ, thúc giục:
- Ông chủ, nhanh lên nha!
Trần Diệc Nhiên giương khóe miệng lên một cái:
- Em biết anh thích ăn gì sao?
- Không biết!
Vẻ mặt Điềm Tâm vô tội nhìn anh, sảng khoái đáp:
- Vừa nãy anh không nói, em đâu biết được!.
||||| Truyện đề cử: Uyên Ương Hiệp Lữ |||||
Trần Diệc Nhiên nheo mắt nhìn cô, có chút bất đắc dĩ nói:
- Vừa nãy em chọn đồ ăn nhanh như vậy, lỡ như đều là món anh không thích ăn thì làm sao?
- Không sao, anh không thích ăn cứ nói, đưa cho em ăn là được rồi.
Điềm Tâm cười rất vui vẻ:
- Dù sao đây cũng là chỗ em thích ăn!
Trần Diệc Nhiên đầu đầy vạch đen không biết nói gì. Sau khi đồ ăn vừa lên tới, Điềm Tâm cầm lấy bình dấm chua trên bàn cho không ít vào tô, sực nhớ ra Trần Diệc Nhiên nên cô đưa bình dấm ra hỏi:
- Thêm không?
- Không
Trần Diệc Nhiên nhìn thấy Điềm Tâm đưa bình dấm ra, chỉ cảm thấy hăng mũi nên nhanh chóng từ chối. Điềm Tâm cũng không nói gì, nhìn đồ ăn trước mặt cười cong cả mắt, bất chấp thể diện có Trần Diệc Nhiên ở đây vẫn vui sướng cúi đầu ăn. Trần Diệc Nhiên nhìn bộ dạng ăn rất ngon lành của cô, không nhịn được cũng nếm thử. Ừm... mùi vị quả thật...
Đợi đến lúc hai người đều ăn xong, Điềm Tâm thỏa mãn lau cái miệng nhỏ của mình, nhìn qua bát của Trần Diệc Nhiên đã thấy trống rỗng, liền tà mị cười:
- Haha, em đã nói mùi vị không tệ mà!
Trần Diệc Nhiên có chút lúng túng nhìn cô, nhưng rất nhanh sau đó khôi phục lại thần sắc, lạnh nhạt nói:
- Cũng được.
- Ừ, đi thôi!
Điềm Tâm dắt lấy cánh tay Trần Diệc Nhiên, chuẩn bị đi tính tiền thì Trần Diệc Nhiên kéo lại:
- Trả tiền rồi.
- Hả? Lúc nào?
- Lúc em còn đang vùi đầu ăn
Điềm Tâm hơi quýnh lên, hậm hực nói:
- Vậy lần sau em sẽ mời anh ăn cái khác!
Trần Diệc Nhiên cũng chỉ mỉm cười, không phản bác lại. Trên đường về nhà Điềm Tâm, hai người đều không nói chuyện, bên tai vẫn là bài hát phát từ radio, bầu không khí tuy vậy cũng rất thoải mái. Lúc vừa đến nhà Điềm Tâm, cô quay đầu nhìn Trần Diệc Nhiên lấy hết dũng khí hỏi:
- Anh Nhiên, hôm nay biểu hiện của em thế nào?