Thẩm Tâm dè dặt chọc lấy cánh tay Điềm Tâm, thấp giọng hỏi
- Tớ nói nè, Điềm Tâm... cậu không buồn nữa à?
Điềm Tâm gật đầu, đôi mắt trong veo đảo quanh một vòng, bình thản đáp:
- Ừ, không buồn nữa.
- Thật hay giả vậy, tốc độ khôi phục của cậu cũng nhanh quá đó!
Thẩm Tâm có chút không tin nhìn qua cô
- Sao vậy, cậu đã thông suốt? Không thích Trần Diệc Nhiên nữa hả?
Điềm Tâm khẽ lắc đầu, cười nhẹ nói với Thẩm Tâm:
- Tớ thông suốt là...tớ thích Trần Diệc Nhiên, cho dù anh ấy không thích tớ, thì tớ vẫn thích anh ấy.
-...
- Có câu nói như thế nào nhỉ? Tôi thích anh là chuyện của tôi, không liên quan gì đến anh!
Dáng vẻ của Điềm Tâm thoạt nhìn rất nghiêm túc, quay sang nghiêm mặt nói với Thẩm Tâm:
- Thế nào, có phải sẽ cực kỳ tức giận không?
-...
Thẩm Tâm mệt mỏi lấy tay đỡ trán, sau nửa ngày mới yếu ớt nói:
- Nghĩ mãi mà không ra có phải cậu ăn phải bùa mê của Trần Diệc Nhiên hay không, sao cậu cứ nhất quyết thích anh ta...
- Ai, loại tình cảm này không có lý do...
Điềm Tâm phất tay, vui vẻ nói với Thẩm Tâm:
- Mau lên, nghiêm túc nghe giảng đi!
-...
Thẩm Tâm hoàn toàn bó tay với người này rồi.
Vẫn như cũ, chủ nhật hàng tuần cô sẽ đến nhà Trần Diệc Nhiên học thêm, lúc nào cũng mở to đôi mắt sáng long lanh, tràn đầy ngưỡng mộ nhìn anh. Nhưng chỉ là cô đã bớt thổ lộ với anh rồi.
Trần Diệc Nhiên thở dài ra, sau khi ở cùng với Điềm Tâm lại khôi phục bộ dạng trước kia, mặc dù nhiều lúc anh sẽ dùng ánh mắt người lớn nhìn trẻ con dặn dò cô phải chuyên tâm học tập, nhưng ngẫu nhiên cũng có lúc làm nũng, muốn Điềm Tâm nấu cơm cho anh.
Rất nhanh sau đó, thời tiết bắt đầu trở lạnh, đảo mắt một cái đã vào đầu mùa đông, đảo mắt thêm cái nữa đã tới giáng sinh rồi.
Tuy rằng lễ Giáng Sinh không được nghỉ học, nhưng mà đám học sinh khó có thể che dấu loại niềm nở, vui sướng.
Sáng sớm Thẩm Tâm đã dắt tay Điềm Tâm cùng đi dạo phố, ghi ra một danh sách món đồ cần mua, từ cái này đến cái khác.
Điềm Tâm có chút im lặng, mắt nhìn qua danh sách của Thẩm Tâm, khó hiểu nói:
- Cậu còn chưa bắt đầu đi mua, sao lại bắt đầu gạch bỏ?
- Những thứ này chỉ là quà tặng.
Thẩm Tâm cúi đầu, cầm bút máy trong tay gạch bỏ một món quà trên danh sách, cô nói:
- Nghĩ tới và vận dụng thực tế là hai việc khác nhau, nếu tớ nhìn thấy món đồ nào không thích hợp thì cũng chỉ có thể gạch đi.
- À...vậy cậu muốn tặng bao nhiêu quà?
Điềm Tâm đánh giá qua danh sách một chút, nhìn thấy dài một hàng như vậy, chắc ít nhất cũng hơn 10 món quà.
Thẩm Tâm vẫn cúi đầu, miệng mấp máy:
- Ừm... cả cậu thì tổng cộng ba món.
- Ba món?
Điềm Tâm hoảng sợ kêu lên lại cúi xuống nhìn danh sách trong tay Thẩm Tâm, ngón tay run rẩy hỏi:
- Chỉ có ba người mà một danh sách dài thế này? Nhanh đưa tớ xem một chút, cậu chuẩn bị tặng cái gì?!
- Khăn quàng cổ, đôi bao tay, đồ chơi bằng lông nhung, hộp nhạc,... Những thứ này hình như đã tặng qua tớ rồi...
Điềm Tâm cầm lấy tờ giấy đọc hết danh sách, sau đó quay sang hỏi Thẩm Tâm:
- Còn có cái này là gì? Đây không phải là dùng để tặng người già sao?
- Cậu cũng biết đó là những món tớ tặng qua rồi.
Thẩm Tâm chán nản nói:
- Tặng cậu hơn mười món, nên tớ cũng không nghĩ ra được nên tặng cậu thứ gì nữa.
- Nhưng mà quà cho anh Tiêu là tiểu Thi chuẩn bị ư?