Điềm Tâm nhìn qua danh sách, thuận miệng hỏi:
- Quà cho anh Tiêu là tiểu Thi chuẩn bị ư?
Thẩm Tâm nghiêm túc ghi ghi chép chép lại danh sách, gật đầu nói:
- Đúng vậy, gia hỏa này làm cho người ta đau đầu, tớ vừa nghĩ tới nhiều năm sau tặng quà cho các cậu đã thấy một thế giới u ám vây quanh rồi.
Điềm Tâm hơi nghiêng đầu nghĩ ngợi, sau đó chợt nói:
- Tớ không biết có nên tặng cho Trần Diệc Nhiên hay không nữa...
Thẩm Tâm ngẩng đầu, cười giảo hoạt với cô, sảng khoái nói:
- Tặng thì tặng, vì sao lại không? Dù gì ở trong nước lễ này cũng bị bọn họ biến thành lễ tình nhân.
Điềm Tâm nhìn vào bên trong cửa hàng bán vật phẩm, bắt đầu giống như Thẩm Tâm sầu muộn.
Thẩm Tâm vô tình đưa mắt đặt vào áp phích quảng cáo nhà cửa, một chủ ý nổi lên trong lòng:
- Tớ có ý này, xem cậu có dám làm hay không, tục ngữ có câu càng nguy hiểm, phần thưởng càng lớn. Điềm Tâm, cậu có dám chơi một ván mạo hiểm không?
Điềm Tâm lập tức chờ mong hỏi cô:
- Ý kiến gì?
- Cậu mặc bộ đồ thỏ bông, sau đó chui vào một chiếc hộp, đóng thành gói quà, viết một tờ giấy ghi là " Mời thưởng thức", tớ không tin Trần Diệc Nhiên không động lòng!
- Thật vậy sao?
Điềm Tâm kinh ngạc nhìn Thẩm Tâm, gật đầu nói:
- Được, tớ sẽ làm vậy!
Mặt Thẩm Tâm đen lại:
- Này... tớ nói giỡn đấy!
- Nhưng mà tớ thấy chủ ý này rất hay!
Điềm Tâm mở to đôi mắt tròn vô tội nhìn Thẩm Tâm, dường như đã rất quyết tâm. Thẩm Tâm thở dài ôm lấy trán, đột nhiên hối hận vì đã nói ra chủ ý này cho Điềm Tâm:
- Chị hai, không phải cậu sẽ làm thật chứ?
- Đương nhiên rồi, cậu chờ tin tốt của tớ đi!
Điềm Tâm vỗ lấy bả vai Thẩm Tâm, bộ dạng thật sự đã kiên quyết.
Đêm giáng sinh hôm đó.
Lúc Trần Diệc Nhiên chuẩn bị tan làm thì nhận được tin nhắn của Điềm Tâm:
- Anh Nhiên, tối nay có gặp gỡ ai không?
Anh nhanh chóng gửi lại một tin:
- Không có.
Được một lúc thì bên kia cũng gửi qua:
- À... Em đã chuẩn bị một món quà, đặt ở trong nhà anh, trở về nhớ kiểm tra kỹ!
Trần Diệc Nhiên có hơi bất ngờ, nghĩ một chút rồi thuận tay ghi một chữ:
- Ừ.
- Trần tổng, tối nay có hẹn gặp ai không?
Cửa phòng làm việc có một cái đầu ló vào, Trần Diệc Nhiên ngẩng đầu nhìn qua thì ra là tiểu Dương ở phòng thị trường.
Trần Diệc Nhiên bình thản đáp lại:
- Không có. Làm sao vậy?
Tiểu Dương nghe vậy liền cười hì hì với Trần Diệc Nhiên, rồi trả lời:
- Lão Vương nói hôm nay tổ chức họp mặt những người đàn ông độc thân của phòng thị trường, nếu Trần tổng không có hẹn với ai thì gia nhập hội của chúng tôi đi.
- Ngày lễ này, đi ăn cơm thì lấy chỗ ở đâu?
- Đã đặt xong chỗ rồi, là ở quán bar Phi Thường, Trần tổng chỉ cần đến góp mặt là được!
- Hóa ra ngay cả cơm tối các cậu cũng không ăn à?
Trần Diệc Nhiên bất đắc dĩ nở nụ cười, đành đứng dậy cầm theo áo khoác vắt ở thành ghế salon, thản nhiên nói:
- Đi thôi, quân tử phải xả thân!
- Haha, Trần tổng đồng ý đi rồi, mọi người nhanh lên đường!
Nam nhân viên nghe thấy Trần Diệc Nhiên đồng ý, lập tức mừng rỡ cười như nở hoa, chạy ra ngoài gọi các đồng nghiệp khác. Sau đó dẫn đầu đi ra thang máy