-Được - Điền Tâm rốt cuộc cũng cười tươi như hoa, vì cô thấy vẻ mặt Trần Diệc Nhiên như sắp co giật đến nơi rồi.
Cả ba vào nhà hàng, được nhân viên sắp xếp bàn sẵn và dẫn vào, sau đó đưa menu đến cho.
||||| Truyện đề cử: Sụp Đổ Hình Tượng |||||
Trần San San vừa đảo mắt qua một lượt thực đơn vừa hỏi Điềm Tâm:
- Điềm Tâm, thích ăn gì thì nhanh chọn đi, cậu không cần khách khí, cứ việc gọi, hôm nay anh Diệc Nhiên mời mà hehe.
Điềm Tâm ghé đầu qua nhìn, vừa nghĩ trong lòng "yên tâm đi, tôi sẽ không khách khí đâu", vừa lướt mắt nhìn thực đơn và giá cả từng món ăn, điều đó đã làm cho cô vô cùng kinh hãi.
Một cái dĩa nhỏ như vậy, đồ ăn thì một mẩu thế kia, nhưng cái giá phải trả quả thực làm cho cô nghi ngờ phía sau có phải có thêm nhiều chữ số 0 hay không.
- Thật là sướng quá - Trần San San vừa tỏ vẻ mặt biết ơn lại vừa không khách khí gì cả, ngẩng đầu lên nói với phục vụ:
-Tôi muốn cái này, cái này, và cả cái này nữa.
-Tôi muốn cái này..cái này..- Điềm Tâm mở ra cái menu kia, do dự một chút, chọn lấy vài thứ mà bình thường mình thích ăn, cuối cùng nàng thêm một câu: - Cho tôi thêm một phần ô mai kem nữa.
-Được ạ - Nhân viên phục vụ tiếp tục gật đầu.
-Điềm Tâm, mùa đông mà cũng ăm kem sao, không sợ lạnh hả? - Trần San quay sang, tò mò nhìn Điềm Tâm.
Cô quay sang phía San San cười cười không trả lời.
Haha, lạnh cũng đâu có lạnh bằng lòng cô.
Trần Diệc Nhiên đợi cả hai cô chọn món xong mới mở menu ra, cau mày rồi quay sang nhân viên phục vụ nói ;
-Tôi muốn hai cái này, với thêm một phần kem.
-Được ạ, tiên sinh muốn kem khẩu vị gì ạ? - Anh phục vụ vừa ghi chép vừa tươi cười hỏi.
-Ô mai - Trần Diệc Nhiên hết sức bình tĩnh nói với nhân viên phục vụ.
-Vâng ạ. Anh chị có muốn dùng gì nữa không ạ? - Nhân viên phục vụ tiếp tục hỏi.
-Không cần.
-Vậy xin quý khách chờ một lát, đồ ăn sẽ ra ngay ạ. - Phục vụ cười cười rồi quay người đi xuống.
Trên bàn ăn lại yên tĩnh trở lại.
Điềm Tâm quay đầu, nhìn cảnh hồ qua cửa sổ thủy tinh, bầu trời vào đông xanh biếc giống như một mảnh bảo thạch trong suốt, chiếu những tia sáng lên những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ, làm cho người ta cảm thấy trong lòng khoan khoái dễ chịu.
Trần San San nghiêng đầu, nhìn Trần Diệc Nhiên một cách kì quái khó hiểu:
-Anh, tại sao anh cũng gọi kem vậy, lúc trước anh đi cùng với em, không phải là vì không ăn đồ ngọt đấy sao?
-Không tại sao cả - Trần Diệc Nhiên thản nhiên nhìn San San, thuận miệng đáp: - Trong phòng mở lò sưởi to quá, anh cảm thấy hơi nóng.
-Có sao? - Trần San San tỏ vẻ nghi hoặc nhìn anh, sau đó lại quay sang nhìn Điềm Tâm, nhỏ giọng hỏi:
-Điềm Tâm, cậu có cảm thấy nóng không?
-Không nóng. - Điềm Tâm giọng lanh lảnh đáp.
- Đúng đấy anh, anh à có phải do anh có tuổi nên có phần dễ nổi nóng không?Em thấy ấn đường của anh sắp chuyển sang màu đen rồi đấy, mắt thì thâm quầng, thậm chí cái lúc sáng sớm anh đến dẫn em đi em còn thấy râu ria xồm xoàm nữa, có phải gần đây anh ngủ không được ngon không? - Trần San San tỏ vẻ đồng tình rồi nhìn Diệc Nhiên.
Trần Diệc Nhiên hơi nheo đôi mắt sâu thẳm lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn San San. Cái ánh mắt lạnh lùng ấy trong phút chốc dường như đã làm không khí xung quanh như đông lại.
Trần San San bỗng cảm thấy sau lưng có một luồng áp lực vô hình, khiến cô không tài nào thở nổi.