Trần Diệc Nhiên nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói với Điềm Tâm:
-Điềm Tâm, học tập là trên hết, em cứ như vậy làm sao có thể thi đại học đây?
Điềm Tâm liền ngẩng đầu lên, cô khẽ nhăn mặt, nghiến chặt hàm răng nói:
-Anh gọi tôi ra đây là để giáo huấn tôi về việc học hành sao?
-Điềm Tâm - Trần Diệc Nhiên gọi tên cô lần nữa, giọng điệu nghiêm túc:
-Anh chỉ muốn tốt cho em thôi, nhiệm vụ chính của em bây giờ là học tập, nhưng mà thành tích cuối kì lần này của em thật làm anh thất vọng quá.
Điềm Tâm nghe hắn nói mà mũi cay cay, lấy tay đẩy hắn ra:
-Anh là gì của tôi, anh có tư cách gì mà nói với tôi những lời như vậy chứ? Đến bố mẹ tôi còn chưa thất vọng thì anh làm sao phải thất vọng, anh có đặt kì vọng ở tôi sao? Trần Diệc Nhiên, tôi đã không đụng chạm gì tới anh nhưng sao anh phải cứ đụng chạm tới tôi vậy?
-Điềm Tâm - Trần Diệc Nhiên đưa tay ra toan nắm lấy bờ vai của cô thì lại bị cô đẩy ra.
Điềm Tâm đột nhiên nhảy lên trên bồn hoa, chỉ ngón tay mảnh khảnh vào Trần Diệc Nhiên mà nói:
-Trần Diệc Nhiên, từ nay về sau tôi không muốn nói chuyện với anh nữa, nếu mà anh còn tìm gặp tôi thì tôi sẽ nguyền rủa anh cả đời! Anh đúng là tên lưu manh, khốn nạn!!!
Cô nói xong liền nhảy xuống, vẫn tự nhiên bước đi, để Trần Diệc Nhiên đứng đó mà lòng ngổn ngang.
Điềm Tâm trở lại phòng ăn, mẹ cô đang hăng say nói chuyện với mẹ Diệc Nhiên, thấy cô đi vào liền vẫy vẫy tay ra hiệu cho cô đến, nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô mà kéo về phía mẹ của Diệc Nhiên nói:
-Điềm Tâm à, mẹ và cô Trần vừa thương lượng với nhau, kì nghỉ đông này mỗi tối mẹ sẽ cho con đến chỗ anh Diệc Nhiên để phụ đạo vật lý, tiện thể để nó dạy lại chương trình cấp hai cho con luôn, mau qua cảm ơn cô Trần đi!
-Mẹ!? - Điềm Tâm lắc đầu nguầy nguậy, cô vừa mắng hắn là đồ lưu manh, bây giờ lại cho cô học phụ đạo chỗ hắn, mẹ cô rốt cuộc có cho cô sống không đây?
-Úi dào, cảm ơn gì - Mẹ Diệc Nhiên cười nhẹ nhàng nhìn Điềm Tâm, đưa tay xoa xoa đầu cô nói:
-Điềm Tâm thật sự là một đứa lanh lợi đáng yêu, tôi trước giờ đều rất muốn có một đứa con gái như nó.
-Chị có một cậu con trai ưu tú như thế, vậy có muốn tìm cho nó một cô vợ tốt không? - Mẹ Điềm Tâm bụm miệng cười.
-Cần phải nói sao, vậy phiền cô chăm sóc nó tốt nhé, nếu biết một đứa tốt như vậy thì tôi đã sớm giới thiệu cho thằng nhà tôi rồi - Mẹ Diệc Nhiên cũng vui vẻ trả lời.
Điềm Tâm đứng bên cạnh, vừa nghe hai bà bàn bạc việc đưa cô đi phụ đạo chỗ Trần Diệc Nhiên vừa thảo luận việc tìm vợ cho hắn mà trong lòng cảm thấy thêm buồn bực, sớm biết như vậy thì cô đừng đến cho rồi.
Một lát sau thì Trần Diệc Nhiên cũng quay lại,vẻ mặt thoạt nhìn trông có vẻ không được tốt cho lắm.
Mẹ của Điềm Tâm đề cập lại việc lúc nãy với Diệc Nhiên, Điềm Tâm trong vô thức lại ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn, phát hiện đôi mắt sâu thẳm của anh ta đang nhìn cô, cô cũng không ngại ngần mà nhìn lại.
Ánh mắt của hai người gặp nhau trong không trung, Trần Diệc Nhiên chợt nhếch môi, nở một nụ cười quỷ quái với cô, sau đó nói trầm giọng nói:
-Được ạ, cháu nhất định sẽ dạy bảo cô ấy thật tốt.
Điềm Tâm cảm thấy tương lai của mình sắp sụp đổ đến nơi rồi.