Điều làm Điềm Tâm khổ sở hơn chính là điện thoại và ví tiền của cô đều bỏ trong túi mà Tô Việt lại mang đi mất rồi. Sớm biết như vậy thì cô đã mang túi theo mà đi tìm máy ảnh rồi.
Điềm Tâm uể oải, thò tay trong túi, bên trong còn một ít tiền lẻ, hai mươi tệ tiền giấy cộng thêm ít tiền xu, tổng cộng lại cũng không đến một trăm đồng, tính ra thuê phòng ngủ lại cũng không đủ...Huống chi đây là chuyến xe cuối về thành phố Z, nếu cô muốn trở về thì ít nhất cũng phải đi chuyến sớm nhất sáng hôm sau.
A a a! Thật là muốn chết mà!!
Điềm Tâm thẫn thờ ngồi trên ghế đợi, nghiêm túc tự hỏi bản thân nên làm gì bây giờ.
Cô chợt nhớ ra có thể gọi nhờ điện thoại trong siêu thị nhỏ gần đó, cô giơ ngón tay ra đếm, mấy số điện thoại mà cô có thể nhớ rõ ràng rành mạch, chỉ có bốn số. Lần lượt là bố mẹ cô, tiếp đến là Thẩm Tâm, và cả Trần Diệc Nhiên nữa.
Suy nghĩ một chút, Điềm Tâm quyết định gọi cho bố mẹ cô trước, lúc trước bố mẹ cô không phải đã nói có chuyến công tác ở thành phố N hay sao, vậy chắc bố mẹ cô có lăn lộn ở đây một buổi tối cũng không sao.
Nghĩ vậy, Điềm Tâm liền quay số.
-Mẹ, con đây, Điềm Tâm đây!
-Điềm Tâm? Sao lại dùng số cố định gọi cho mẹ thế?
Điềm Tâm nghe giọng nói quen thuộc của mẹ mình vang lên ở đầu dây bên kia.
-Mẹ, mẹ đang ở đâu? - Điềm Tâm đầy hi vọng hỏi.
-Bảo bối ngoan, mẹ với bố đang xếp hàng đăng kí ở sân bay Trùng Khánh, có chuyện gì nói mau.
-Mẹ, con đang ở thành phố N, trên người không có tiền về xe, không có tiền nghỉ lại, mẹ... - Điềm Tâm vừa nói mấy câu thì điện thoại bên kia đột nhiên cúp máy.
-Sao vậy? - Bố Điềm Tâm hạ tờ báo đang đọc xuống, nhìn mẹ Điềm Tâm hỏi.
-Là mấy bọn lừa đảo. - Mẹ Điềm Tâm cất điện thoại, điềm nhiên như không có chuyện gì, dương dương đắc ý nói với bố Điềm Tâm:
-Vừa nghe đã há mồm liên tục gọi mẹ mẹ, sau đó còn kêu trên người không có tiền, vừa nghe nó xin tiền thì em cúp máy luôn. Đầu năm nay chỗ nào cũng có lừa đảo cả, Điềm Tâm nhà mình bây giờ còn đang bận học ở nhà Diệc Nhiên rồi làm sao có thể ở thành phố N được chứ?
-À...- Bố Điềm Tâm gật gật đầu suy nghĩ, không yên tâm lại tiếp tục hỏi:
-Thế em nghe giọng thế nào, có phải Điềm Tâm không đấy?
-Giọng thì nghe cũng giống đấy, nhưng không phải gần đây có phần mềm giả giọng sao? Hơn nữa, không phải chúng ta không biết, Điềm Tâm suốt ngày kè kè cái điện thoại, làm sao có thể dùng điện thoại cố định gọi cho em chứ, vừa nhìn cái dãy số kia thì em đã có cảm giác là lừa đảo rồi. - Mẹ Điềm Tâm chắc chắn nói.
-Ừ. - Bố Điềm Tâm rốt cuộc cũng yên lòng, ngẩng đầu thoáng nhìn lên cửa máy bay, nhắc nhở bà:
-Nhanh lên máy bay thôi em.
-Ừ. - Mẹ Điềm Tâm gật đầu, kéo hành lí đi theo ông.
Điềm Tâm trợn mắt há hốc mồm mà nhìn mình trong điện thoại, trong loa truyền vẫn nghe được tiếng tút tút kết thúc cuộc gọi, cô thực sự không thể tin được tại sao mẹ ruột của cô lại không chút lưu tình mà dập máy như thế.
Cô lại vội vàng quay số thêm lần nữa thì đã "Người dùng đã tắt máy".
Điềm Tâm buồn rầu cúp máy, đoán chừng bố mẹ cô đã lên máy bay rồi, Thẩm Tâm thì lúc này đang ở Hải Nam, có gọi cũng không giúp được gì. Vậy chỉ còn cách gọi cho Trần Diệc Nhiên thôi.