Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 149: Anh đến rồi, không phải sợ 12




Đến bây giờ cô mới phát hiện, Trần Diệc Nhiên ra ngoài mà mang dép lê, là vì...đi vội quá không kịp thay ư?
Điềm Tâm mở trừng hai mắt, nhìn tấm lưng của Diệc Nhiên, trong lòng đột nhiên thấy ấm áp.
Thật sự, trong lòng hắn vẫn có cô sao?
-Cái đó...anh Diệc Nhiên...Điềm Trâm trù trừ một lúc, hướng về phía Diệc Nhiên hỏi:
-Làm sao anh biết em ở chỗ này?
Trần Diệc Nhiên dừng lại, chậm rãi xoay người, đôi mắt sâu thẳm nhìn Điềm Tâm:
-Anh gọi em mãi mà không có ai nghe máy, mãi một lúc sau thì có người lấy điện thoại của em gọi lại, là giọng nam...
-Là Tô Việt gọi cho anh sao? - Đôi mắt Điềm Tâm sáng lên hỏi Trần Diệc Nhiên.
-Ừ. - Trần Diệc Nhiên nắm lấy tay Điềm Tâm, đem đôi tay bé nhỏ ấy đút vào trong túi áo của hắn, sau đó lại thản nhiên nói:
-Cậu ta nói em không đuổi kịp xe, điện thoại và ví tiền lại không mang theo, rồi nhờ anh nghĩ cách giúp đỡ.
-À, ra vậy... - Điềm Tâm gật gật đầu, thảo nào Trần Diệc Nhiên lại xuất hiện bất ngờ như thế, cô còn tưởng hắn chủ động đi tìm cô chứ...
Trần Diệc Nhiên khó hiểu nhìn bộ dạng Điềm Tâm như thể cô vừa mới ngộ ra điều gì đó, đôi môi hé ra. Hắn vốn định thêm hỏi câu gì nhưng rồi rốt cuộc lại thôi, chỉ nói:
-Đi thôi, giờ cũng không còn sớm nữa, lái xe về thành phố Z đoán chừng cũng phải hai giờ sáng rồi.
-Được. - Điềm Tâm vui sướng theo sát sau lưng Diệc Nhiên, đi được hai bước thì cô mới phát hiện tay mình nãy giờ đang bị hắn nắm lấy.
Diệc Nhiên dịu dàng nắm lấy tay cô, bàn tay cô nằm gọn trong lòng bàn tay hắn. Độ dày túi áo nhung của Diệc Nhiên cộng với hơi ấm cơ thể của hắn phả ra làm cô cảm thấy thật dễ chịu biết bao.
Điềm Tâm cảm thấy chóp mũi của mình đột nhiên toát mồ hôi, không biết rút cuộc là do xấu hổ hay là do nóng thật nữa. Sau cùng cô cứ cúi đầu, tuy trong lòng đang nhảy tưng tưng nhưng vẫn yên lặng theo hắn đi ra xe.
-Lên xe đi. - Trần Diệc Nhiên chợt buông tay cô, móc ra chìa khóa xe để mở cửa.
-A... - Điềm Tâm lầm lũi mà đi đến ghế phụ, mở cửa xe bò lên.
Trần Diệc Nhiên sau khi thấy cô ngồi yên ổn trên xe rồi thì cũng yên lòng đóng cửa bên ghế phụ lại, vòng sang bên kia để lên xe.
Trong xe vẫn còn sót một chút hơi ấm. Sau khi lên xe đột nhiên Điềm Tâm cảm thấy có chút mệt nhọc, đại khái là do cô đã phải đi bộ cả buổi chiều ở vườn bách thú, hoặc cũng là do vừa mới trải qua khoảnh khắc kinh hoàng ở nhà ga, hơn nữa trong xe lại ấm áp, người ngồi bên cạnh lại khiến cho cô thật sự an tâm, vì vậy Điềm Tâm gục xuống ghế ngủ lúc nào không hay.
Trần Diệc Nhiên đang bận cúi đầu thiết lập lại bản tin hướng dẫn trên điện thoại di động, nhất thời không chú ý Điềm Tâm. Đợi đến lúc hắn đã làm xong thì mới đột nhiên phát hiện, từ lúc lên xe đến giờ, chú chim sẻ nhỏ Điềm Tâm bình thường không ngừng ríu ra ríu rít nãy giờ lại không có chút động tĩnh gì.
Hắn có chút nghi ngờ quay sang, nhìn khuôn mặt Điềm Tâm đang tựa vào cửa xe ngủ say mà lắc đầu ngán ngẩm.
Cái con bé này, dây an toàn chưa chịu thắt mà lại có thể để vậy mà đi ngủ được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.